Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 823: Năm trăm năm vội vàng (2)

Địa Tiên Linh Cảnh bây giờ so với năm trăm năm trước đã rộng hơn mấy lần, rất nhiều Hoàng Đậu Lực Sĩ dưới sự dẫn dắt của Thần Đậu Linh Tướng khai khẩn mấy vạn mẫu linh điền.
Ở trong bí cảnh, chỗ nào cũng có thể thấy được kỳ hoa dị thảo, man hoang cổ lâm, dị thú quý hiếm.
Đương nhiên khiến Phương Tịch vui nhất vẫn là cuối cùng Vạn Mộc Mẫu Khí đã đạt đến số lượng một ngàn mẫu!
Hắn hô hấp thật sâu, cùng chung nhịp đập với linh cảnh.
Đến lúc này tu vi Khô Vinh Quyết của Phương Tịch cũng đã đến đỉnh phong Phản Hư sơ kỳ, có thể thử đột phá trung kỳ.
Tu sĩ Phản Hư đột phá cảnh giới sẽ có tiểu thiên kiếp!
Vốn dĩ Phương Tịch còn định thử độ kiếp ở tại Nhân Gian giới nhưng hắn đã cảm nhận được nguy hiểm.
Đây là tâm huyết dâng trào của tu sĩ, hiển nhiên ở tại Nhân Gian giới không những không thể bỏ qua được kiếp số mà còn có thể phát sinh được chuyện rất khủng bố nào đó!
Theo suy nghĩ của hắn, lực lượng giao diện ở Nhân Gian giới yếu nên có lẽ uy năng của thiên kiếp cũng sẽ rất nhỏ.
Nhưng bây giờ nhìn lại, nói không chừng sẽ khủng bố hơn, tỉ như trực tiếp không cho phép tồn tại trên đời!
Dù hắn có truyền thừa Địa Tiên nhưng phương diện này vẫn không nên mạo hiểm sẽ tốt hơn.
Thế là Phương Tịch quyết định thành thành thật thật đến Địa Tiên giới độ kiếp.
Bây giờ tu vi của hắn đã đến Phản Hư sơ kỳ đỉnh phong, chỉ cần nguyện ý thì bất cứ lúc nào cũng có thể lao đến bình cảnh Phản Hư trung kỳ.
Đối với rất nhiều tu sĩ ở Địa Tiên giới thì mỗi khi đột phá tiểu cảnh giới Phản Hư đều cần khổ công hơn ngàn năm.
Đặc biệt là đột phá bình cảnh, ít nhất cũng phải chuẩn bị rất lâu, không ngừng rèn luyện thần thức pháp lực, thậm chí tìm được linh đan phụ trợ mới có tự tin trùng kích.
Nhưng đối với Phương Tịch tu luyện truyền thừa Địa Tiên thì bây giờ Địa Tiên Linh Cảnh đã đạt yêu cầu rồi nên hắn có thể phá bình cảnh trung kỳ dễ dàng.
Chuyện này thật sự không đơn giản!
Cảnh giới tu tiên càng cao thì áp chế mỗi tiểu cảnh giới lại càng lớn!
trên lý luận thì tu sĩ Phản Hư trung kỳ có thể khá thoải mái đánh bại thậm chí giết tu sĩ Phản Hư sơ kỳ.
Cũng chỉ có loại dật tài tu tiên vượt ngoài quy cách như Phương Tịch, lại cầm Tiên Phủ Kỳ Trân phỏng chế mới có thể miễn cưỡng chém ngược được.
"Không những vậy, sau khi đột phá Phản Hư trung kỳ thì tốc độ tích lũy Vạn Mộc Mẫu Khí cũng có thể tăng lên một chút..."
Bây giờ sắp đột phá Phản Hư trung kỳ nhưng Phương Tịch cũng không lập tức khởi hành mà một ý niệm lóe lên, hắn đã rời khỏi Địa Tiên Linh Cảnh.
Hồ Vạn Đảo, Nam Hoang, Nhân Gian giới.
Từ sau khi đám người Phương Tịch phi thăng thì Nhân Gian giới đã lấy Đông Hải Bồng Lai Tiên Đảo một nhà độc đại.
Thủy lão tổ của Bồng Lai Tiên Đảo được xưng là đệ nhất tu sĩ Nhân Gian giới, gần như đã thống nhất Bắc Nguyên, Tây Mạc cùng Trung Thổ đang từ từ khôi phục nhưng vẫn luôn mở một mặt lưới cho Nam Hoang, chưa từng xâm lấn chút nào.
Mà Hồ Vạn Đảo ở Nam Hoang bây giờ bởi vì tài nguyên linh mạch cực kỳ phong phú lại có cổ truyền tống trận nên đã mơ hồ đứng đầu Nam Hoang, tu sĩ Nguyên Anh xuất hiện lớp lớp.
Từ sau khi Phương Tịch tu luyện Địa Tiên chi đạo thì vẫn luôn ẩn cư không ra ngoài, hắn căn bản không quản chuyện Nhân Gian giới, cũng không lộ diện.
Dù trên Hồ Vạn Đảo vẫn còn hậu nhân của Chung gia, Nguyễn gia, Vương Tiểu Hổ, Hải Đại Ngưu nhưng đối với hắn, quân tử chi trạch, năm thế mà chém, bây giờ mấy nhà kia ở Hồ Vạn Đảo đã không chỉ qua năm mươi thế hệ nên đã không còn chút thân thiết nào.
Luận cảm giác thân thiết thì thậm chí còn không bằng Đông Hải Thủy Linh Tâm.
Dù sao nàng cũng có thể do Vi Nhất Tịch chuyển thế, thậm chí sau khi nàng đột phá Hóa Thần còn gọi mình một tiếng 'Đại thúc'...
"Đến bây giờ, Thủy Linh Tâm cũng đã sắp phi thăng rồi sao?"
Phương Tịch chuẩn bị đến Bắc Nguyên để tiễn nàng đoạn đường này.
Cũng xem như chấm dứt một cọc tâm sự, đến lúc đó có thể đi đột phá Phản Hư trung kỳ.
Năm đó lúc Thủy Linh Tâm làm vị Hóa Thần thứ hai của Bồng Lai Tiên Đảo, có trách nhiệm với sư môn mà tu vi cũng chỉ mới đột phá Hóa Thần, bởi vậy đã nhẫn nại từ bỏ phi thăng, đưa mắt nhìn sư tôn Vân Hi Tiên Tử và Phương Tịch đi.
Sự thật đã chứng minh lần phi thăng đó chính là chuyện trọng đại hiếm có ở Nhân Gian giới, Liễu Nhứ, Vân Hi, thậm chí Tiểu Thanh, Đại Thanh... Đều ở dưới sự che chở của Ngoại Đạo Hóa Thân mà thuận lợi phi thăng đến Địa Tiên giới, bây giờ tu vi của ai cũng tăng nhanh như gió, Vân Hi Tiên Tử còn sắp trùng kích bình cảnh Phản Hư.
Thủy Linh Tâm tọa trấn Nhân Gian giới cũng cần cù chăm chỉ, không những tu vi của bản thân đột phá Hóa Thần trung kỳ mà còn luyện thành một môn thần thông hư không, đi Phi Thăng Đài sẽ rất ít nguy hiểm, đồng thời còn giúp tông môn nuôi dưỡng được một vị Hóa Thần khác, có thể đảm bảo tiếp nhận chức trách, duy trì truyền thừa đạo thống.
Có thể nói cuộc sống ở tại Nhân Gian giới khá viên mãn.
Phương Tịch cũng không đinh hiện thân làm loạn đạo tâm của đối phương mà chỉ nhìn từ xa thôi...
Tọa độ không gian mà hắn gửi Địa Tiên Linh Cảnh trước đó là ở Tu Tiên Giới Nam Hoang.
Lúc này quang mang lóe lên, thân ảnh Phương Tịch mặc một bộ thanh bào đã xuất hiện ở bờ Hồ Vạn Đảo.
'Bây giờ từ Nam Hoang đến Bắc Nguyên đã có thể đi một mạch về hướng bắc, xuyên qua Đại Mộng Trạch... Chỉ cần bay thẳng đến là được, chỉ hơi xa một chút, nếu vận dụng uy lực của Phản Hư thì động tĩnh lại quá lớn...'.
'Hay là đến Phỉ Thúy Đảo dùng cổ truyền tống trận, cũng chỉ cần trung chuyển một lần...'.
Với bản lĩnh của hắn bây giờ đương nhiên có thể dùng cổ truyền tống trận thần không biết quỷ không hay mà rời đi: Chút địa bàn Nhân Gian giới cũng không đáng để Phương Tịch lãng phí một khối tiên ngọc mà bố trí tọa độ tiết điểm không gian.
Ào ào ào!
Một chiếc thuyền nhỏ màu xanh, phá tan sương mù buổi sáng, lướt đi trong hồ nước.
Phương Tịch vươn tay, nhẹ nhàn vạch nước hồ lạnh leo định thả Đại Thanh ra.
Nhưng sau khi hắn ngẫm lại thì vẫn thôi, dù sao con cá ngốc này vẫn cho rằng mình ở Địa Tiên giới...
Mặc dù với thực lực của hắn bây giờ thì đây đều là chuyện không quan trọng.
Dù bại lộ thì cũng không có ai có thể tìm hắn gây sự...
Trong làn sương mù chợt truyền đến tiếng ca mềm dịu của thiếu nữ.
Bài hát này véo von êm tai, dễ nghe như tiếng hoàng oanh.
Sau đó từ trong sương mù có một chiếc linh chu bơi ra, chèo thuyền chính là một thiếu nữ duyên dáng, bên cạnh còn có một nữ đồng khoảng bảy, tám tuổi.
"Đạo hữu..."
Thiếu nữ duyên dáng đang hát nhìn thấy Phương Tịch đứng trên một chiếc thuyền nhỏ không gió tự bay, mặc thanh sam, tu vi mơ hồ không thấy rõ thì không khỏi tươi cười: "Có phải cũng muốn đến Phỉ Thúy Đảo tham gia thịnh hội kia không?"
"Thịnh hội ở Phỉ Thúy Đảo?"
Vẻ mặt Phương Tịch mờ mịt.
Dù sao cũng chỉ là một đám tu sĩ Kết Đan, Nguyên Anh chơi đùa, hắn không có tâm trạng để ý.
"Đúng vậy... Phỉ Thúy Đảo Vương Thiên Quân, cuối cùng gần đây đã đột phá bình cảnh Nguyên Anh hậu kỳ trở thành đại tu sĩ!"
Thiếu nữ đầy vẻ sùng kính nói: "Như vậy đã danh tiếng thánh địa Nam Hoang của Hồ Vạn Đảo ta đã vững... Nghe nói vị Vương Thiên Quân này xuất thân từ Đào Hoa Đảo, tổ tiên còn từng có chút quan hệ với vị Long Ngư Đảo Chủ từng thống trị một thời đại đó!"
Nàng đầy sùng kính kể lại rất nhiều hành động vĩ đại và kỳ văn dật sự khi Vương Thiên Quân lập nghiệp từng làm.
Tỉ như linh căn Thiên phẩm, tư chất kinh người, đột phá Trúc Cơ, Kết Đan rất nhanh, thậm chí một trăm sáu mươi tuổi đã ngưng kết Nguyên Anh thành công!
Sau đó còn đánh giết tà tu làm loạn, danh chấn ba nước, Việt, Võ, Mộc!
Đến lúc này lại đã tấn thăng Nguyên Anh hậu kỳ, trở thành Đảo Chủ Phỉ Thúy Đảo, tương lai có hi vọng Hóa Thần!
Nghe nói lần này để chúc mừng đối phương tấn thăng Nguyên Anh hậu kỳ mà Phỉ Thúy Đảo đã mở tiệc liên tục ba tháng, còn tổ chức rất nhiều hội đấu giá và hội giao dịch, có thể nói là thịnh sự hiếm có của Tu Tiên Giới Nam Hoang.
Thiếu nữ chỉ mới có tu vi Luyện Khí nhưng cũng dẫn theo con cháu của gia tộc mình đến tụ hợp với tộc lão trên đảo, mở rộng kiến thức.
Đương nhiên nếu những bọn tiểu bổi này có thể lọt vào mắt xanh của một vị cao tu nào đó rồi được nhận làm đệ tử thì càng tốt hơn.
Dựa vào uy danh của vị đại tu sĩ Vương Thiên Quân kia chấn nhiếp nên bây giờ thật sự không có tên cướp tu không có mắt nào dám đánh cướp người đến Phỉ Thúy Đảo chúc mừng, bởi vậy đường sá cũng khá an toàn, chính là cơ duyên hiếm có.
"Thì ra là thế..."
Nghe tới thì ra là hậu nhận của Vương Tiểu Hổ thì Phương Tịch không nhịn được cười.
Nhớ năm đó hắn nâng đỡ Nguyễn gia, Chung gia rất nhiều, sau đó Hải gia cũng dựa vào tiên tổ Hải Đại Ngưu mà mặt dày mày dạn chiếm tiên cơ ở Phỉ Thúy Đảo.
Kết quả không ngờ trăm ngàn năm sau, chân chính đứng đầu lại là Vương gia không có cảm giác tồn tại gì!
'Nâng đỡ quá nhiều lại tạo thành sự ỷ lại, mấy đi tâm thế tu sĩ phải tranh mạng với trời...'.
Rất nhanh Phương Tịch đã nghĩ ra được nguyên nhân.
Nhưng mà đây cũng chỉ là lựa chọn của mỗi người mà thôi, các gia tộc Nguyễn gia và Hải gia bây giờ vẫn không thể xem thường, thậm chí cong chiếm được lợi ích nhất định ở Phỉ Thúy Đảo, còn được Vương Thiên Quân thừa nhận...
Không thừa nhận cũng không được, Vương Thiên Quân đã từng yết kiến Đông Hải Thủy lão tổ nên đương nhiên biết Tu Tiên Giới Nam Hoang có thể bình ổn đến nay vẫn là nhờ vào di trạch của Long Ngư Đảo Chủ.
Nếu dựa vào di trạch của Long Ngư Đảo Chủ thì đương nhiên phải chăm sóc đời sau cố nhân của đối phương cho tốt...
Nếu không có chút chọn lọc này thì cũng không đến lượt y ngưng kết Nguyên Anh chứ đừng nói chi làm đại tu sĩ.
"Đại thúc, có muốn ăn hạt sen không?"
Nữ đồng ở sau lưng thiếu nữ cầm đài sen tươi trong tay, cười tủm tỉm hỏi.
"Tốt!"
Phương Tịch đưa tay, một đạo pháp lực đã lấy đi một đài sen, hắn tùy ý lột đài sen, móc hạt sen trắng nõn ra bỏ vào trong miệng, chỉ cảm thấy miệng đầy thơm ngọt lại kèm chút đắng...
"Đạo hữu, không, chẳng lẽ tiền bối là đại tu Trúc Cơ sao?"
Thiếu nữ Luyện Khí thấy Phương Tịch vận dụng pháp lực cử trọng nhược khinh như vậy thì không khỏi lắp bắp kinh hãi.
"Đại tu... Trúc Cơ? Cũng là từ ngữ rất lâu rồi."
Phương Tịch cười cười, trong tay lóe lên thanh quang, hắn lấy từ trong linh cảnh ra hai quả rồi ném qua linh chu: "Các ngươi mời ta ăn hạt sen thì ta cũng mời các ngươi ăn hai quả này đi..."
Thuyền con dưới chân hắn vừa lóe lên thì bóng người đã biến mất không thấy đâu nữa.
...
Mấy ngày sau.
Phi Thăng Đài ở Bắc Nguyên.
Theo trận pháp oanh minh, một khe hở hư không to lớn xuất hiện.
Thủy Linh Tâm quay đầu nhìn Nhân Gian lần cuối, sau đó không chút do dự hóa thành một đạo lưu quang tiến vào thông đạo phi thăng.
...
Thiên Phạm Doanh, Địa Tiên giới.
Nghênh Tiên Đài.
Chỗ này vốn chia hành cả trăm Nghênh Tiên Đài lớn nhỏ, mỗi cái đều đối ứng hạ giới khác nhau, sau đó trải qua nhiều lần cải cách mà sát nhập thành một.
Phương Tịch nghi ngờ đây là vì Kim Cương Tử cố ý chơi xấu Trường Thanh Tử mà làm ra...
Ngân quang hiện lên.
Rất nhiều tu sĩ Thiên Phạm Doanh rối rít nghiêm túc, biết lại có tu sĩ phi thăng đến.
"Hoan nghênh đạo hữu phi thăng đến Địa Tiên giới, bản nhân Thiên Phạm Doanh Hoa Nghiên..."
Hoa Nghiên đang cười hiếp mắt giới thiệu quy củ ở Địa Tiên giới với Thủy Linh Tâm thì có một đạo lưu quang chợt bay vào trong quân doanh, ầm ầm hạ xuống.
Pháp lực khủng bố cấp Phản Hư khiến tu sĩ xung quanh biến sắc.
"Thì ra là Phương tiền bối, cung nghênh Phương tiền bối trở lại chốn cũ."
Hoa Nghiên biến sắc, sau đó cung kính hành lễ.
Dù đối phương dã rời khỏi Thiên Phạm Doanh nhưng làm đại năng Phản Hư lại kết giao với rất nhiều Thống lĩnh trong Thiên Phạm Doanh nên bóp chết y sẽ rất dễ, y không thể không cung kính.
"Ngài là... Đại... Phương tiền bối sao?"
Thủy Linh Tâm nhìn Phương Tịch, kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy... Ta đến đón ngươi về nhà." Trên mặt Phương Tịch hiện ra sự vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận