Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 712: Vạn Mộc Mẫu Khí (1)

Bên ngoài Phỉ Thúy Đảo.
Lão tổ Bạch gia và Đồ Ma Tôn Giả đứng đối diện nhau, thiên địa linh lực kinh khủng hội tụ lại hóa thành các loại binh khí, pháp thuật, dây dưa qua lại giữa hai bên.
Trong băng phong bạo một con cự hùng toàn thần óng ánh xuất hiện, đang đấm vào ngực mình.
Trên bầu trời chợt xuất hiện một đạo hỏa quang.
Chín con hỏa giao bay xuống, xé rách băng hùng, cưỡng ép luyện hóa...
Băng linh lực đầy trời chuyển hóa thành Thủy linh lực, cũng có từng con Giao Long màu lam từ trong đó hiện ra...
Lão tổ Bạch gia nhìn thấy cảnh này thì không khỏi trầm mặc rồi lại nói: "Luận khống chế thiên địa linh lực, lão phu mặc cảm không bằng... Phương pháp khống chế của Đồ Ma đạo hữu thật sự rất cao minh."
"Chỉ là điêu trùng tiểu kỹ mà thôi, pháp thuật hệ Băng của đạo hữu cũng rất điêu luyện, đặc biệt là Vạn Lý Phiêu Tuyết kia, dường như còn rất nhiều chỗ có thể cải tiến..."
Đồ Ma Tôn Giả rất khiêm tốn, sau khi bình luận một phen lại nói ra lý giải và ý tưởng cải tiến pháp thuật này của mình.
Ngay từ đầu trên mặt của lão tổ Bạch gia còn mang theo vẻ không cho là đúng, từ từ biến thành chấn kinh, sau đó thật sự rất chăm chú lắng nghe.
Sau khi lão làm quen với mấy vị Hóa Thần này, biết đối phường là người hàng giới thì cũng không quá khiếp sợ.
Dù sao đối với tu sĩ Hóa Thần có thọ nguyên dài dằng dặc thì hàng giới cũng không phải là chuyện gì quá hiếm thấy.
Chuyện khiến lão ngạc nhiên là đối phương lại có thể cùng lúc di chuyển nhiều người đến như vậy, Cơ Quan Thành kia chẳng lẽ có công năng vượt qua Thái Hư sao?
Dưới sự cố tình tìm hiểu mà lão và Đồ Ma, Quỷ Phủ từ từ có giao tình, cũng từng luận đạo mấy lần, sau đó thì có đề nghị luận bàn lần này.
Khiến lão tổ Bạch gia buồn bực là hình như bất kể đạo pháp, ánh mắt thậm chí đấu pháp thì lão đều kém đối phương rất xa.
Lão cũng không biết, tất cả tu sĩ Hóa Thần ở Cửu Châu đều từng tu luyện Đồ Phổ Hạt Thiên Địa Nguyên Khí.
Nên một khi đột phá cảnh giới Hóa Thần thì khống chế lực lượng chư hành dễ dàng hơn những Hóa Thần khác rất nhiều.
Lúc này, sau khi lão nghe kinh nghiệm của Đồ Ma Tôn Giả thì lại bùi ngùi thở dài: "Đạo pháp của đạo hữu cao minh, bản nhân rất bội phục... Tiếp theo bản nhân muốn thi triển thông linh chi bảo, xin đạo hữu hãy cẩn thận."
Lão kháp quyết hai tay, một tấm gương như mài từ băng tinh lập tức hiện lên.
Tấm gương này bề ngoài óng ánh, bên trong như ngưng kết vô số phù văn.
Nó vừa xuất hiện thì đất trời bốn phía lập tức vô cùng lạnh lẽo.
Ở trong mặt gương, mơ hồ hiện ra thân ảnh Đồ Ma Tôn Giả.
Phát ra một đạo hàn quang như đông kết hồn phách, dưới quang tuyến lạnh lẽo này, Đồ Ma Tôn Giả chợt cảm thấy suy nghĩ của bản thân vận chuyển cũng trở nên chậm hơn mấy phần...
"Nhanh!"
Kèm theo lão tổ Bạch gia kháp quyết hai tay thì trong mặt gương băng tinh có một con Phượng Hoàng hàn băng bay ra.
Toàn thân con băng tinh Phượng Hoàng này mang theo sương trắng lưu chuyển, từng sợi lông vũ tỏa ánh sáng rực rỡ, còn phù văn lấp lóe.
"Lực lượng Hóa Thần trung kỳ đỉnh phong..."
Trên Phỉ Thúy Đảo, đại trận bốc lên.
Vân Hi Tiên Tử nhìn thấy cảnh này thì không khỏi thở dài.
Dù sao Băng Thần Cung cũng là tông môn Hóa Thần truyền thừa lâu đời ở Bắc Nguyên, nội tình không phải Bồng Lai Tiên Đảo có thể so sánh được.
"Có thông linh chi bảo hay không ảnh hưởng rất lớn đến đấu pháp của tu sĩ Hóa Thần... Tu vi của vị Đồ Ma Tôn Giả vốn chỉ là Hóa Thần sơ kỳ, kém lão tổ Bạch gia một bậc, chỉ vì thuật đấu pháp cao minh mới có thể sánh bằng, bây giờ lão tổ Bạch gia đã lấy thông linh chi bảo ra, e là hắn sẽ phải bại..."
Dù như vậy thì lúc Vân Hi Tiên Tử nhìn qua Quỷ Phủ Tôn Giả và các tu sĩ Cửu Châu giới thì trong đôi mắt đẹp cũng đầy vẻ trịnh trọng.
Ngũ hành pháp thuật của đối phương thật sự rất tinh diệu, nếu dưới điều kiện ngang nhau, Vân Hi Tiên Tử tự đánh giá bản thân không phải đối thủ.
"Long Ngư Đảo Chủ Phương Tịch... Cũng không biết tìm được nhiều anh tài như vậy ở đâu, còn được bái làm chủ nhân..."
Nàng nghĩ đến vị đệ nhất nhân Nhân Gian giới đang bế quan kia thì trong lòng không khỏi hơi phiền muộn.
Mà khi nhìn thấy gương mặt không vui không buồn của Quỷ Phủ Tôn Giả thì nàng không khỏi tò mò: "Chẳng lẽ đạo hữu không lo lắng cho đồng bạn sao?"
"Thật ra ta rất lo."
Quỷ Phủ Tôn Giả xuất thân từ lý công nên luôn ăn ngay nói thật: "Tính tình của Đồ Ma hơi táo bạo, ta sợ hắn nổi hứng lên cũng vân dụng pháp bảo, vậy thì sẽ rất phiền phức..."
Hai vị Hóa Thần nói chuyện với nhau cũng không che giấu.
Mà ở Nhân Gian giới thì lực lượng thần thức của tu sĩ Hóa Thần có thể đạt đến ngàn dặm nên đương nhiên lão tổ Bạch gia cũng nghe được.
Đôi mắt của lão chợt lóe lên rồi hô lớn: "Nếu đạo hữu có thông linh chi bảo thì đừng ngại lấy ra xem thử!"
Băng tinh Phượng Hoàng to lớn hót dài rồi chợt vỗ cánh bay lên, xông vào chín tầng trời.
Vô số băng tinh xuất hiện quanh thân nó như từng viên kim cương lớn.
Có thể tưởng tượng được khi nó đánh xuống một đòn thì uy lực chắc chắn sẽ kinh thiên động địa.
"Ha ha... Trên tay của ta cũng không có thông linh chi bảo nào cả."
Đồ Ma Tôn Giả thản nhiên nói: "Chỉ có một món pháp khí phòng thân như uy lực lại hơi lớn, không tiện thi triển lắm..."
"Pháp khí?"
Lão tổ Bạch gia tức cười, tu sĩ Luyện Khí sử dụng pháp khí, đến tu sĩ Trúc Cơ cũng đã sử dụng linh khí, khinh thường pháp khí.
Mà nếu một tu sĩ Kết Đan vẫn còn dùng pháp khí thì chắc chắn đang trang bức.
Đối diện là nhân vật bực nào? Một vị Hóa Thần Tôn Giả!
Dù linh bảo của tu sĩ Nguyên Anh cũng thấy chướng mắt huống chi là pháp khí?
Lão cảm thấy vị Đồ Ma Chân Quân rất hài hước thì không khỏi quát khẽ: "Có pháp khí nào cứ việc sử dụng, xin Đồ Ma đạo hữu tuyệt đối đừng lưu thủ!"
Thu thu!
băng tinh Phượng Hoàng to lớn ở giữa không trung theo tâm ý của lão tổ Bạch gia mà động, hóa thành một đạo lưu quang rơi xuống.
Vô số băng tinh rơi xuống như lưu tinh hỏa vũ, lại như vòi rồng mưa đá, mang theo thần quang lạnh thấu vạn vật ầm ầm rơi xuống.
"Nếu đạo hữu đã thành tâm khẩn cầu như vậy..."
Mặc dù tính cách của Đồ Ma Tôn Giả cường thế nhưng cũng không ngốc, y cũng biết Đạo Chủ cố ý khiến tu sĩ giới này khuất phục, lúc này y mỉm cười, hai tay kháp quyết: "Mở!"
Ở sau lưng y, từng á không gian mở ra hóa thành mười hai lỗ đen.
Từ trong hắc động lại có quát vật khổng lồ xuất hiện.
Từng đạo tử sắc lưu quang hội tụ, trên bầu trời chợt xuất hiện một con Chúc Long!
Thân nó không biết dài bao nhiêu, thân thể to lớn nhét đầy thiên địa, một mắt vừa mở vừa khép giống như mặt trời, băng tinh Phượng Hoàng vốn rất phách lối đã không thấy đâu nữa...
Cửu Châu giới vốn nghiên cứu hư không rất nhiều, lúc Bạch Mi Chân Quân Hóa Thần còn dựa vào một món bán bảo vật hư không do Quỷ Phủ chế tạo tu luyện một chút da lông Tam Tương Diệt Nguyên Công.
Đến lúc này đã luyện chế ra được bảo vật hư không có thể chứa được pháp khí nguyên thần.
Chỉ là Cơ Quan Thành thật sự quá lớn nên bảo vật động thiên bình thường cũng không chứa nổi.
Dù Sơn Hải Châu đã được thăng cấp như bây giờ thì cũng như vậy.
Chỉnh vì vậy mà những tu sĩ Hóa Thần này mới có thể cảm nhận được cảm giác áp bách kinh khủng của Cơ Quan Thành mà không có ai dám nhảy ra khiêu khích.
"Hống!"
Chúc Long phát ra tiếng gào trầm thấp.
Mặt ngoài tấm gương băng tình ở giữa không trung chợt xuất hiện vết nứt.
"Chậm đã... Lão phu nhận thua!"
Lão tổ Bạch gia vội nói.
Trong lòng của lão cũng rất uất ức.
Vất vả lắm mới nhịn đến Hóa Thần, thậm chí đột phá Hóa Thần trung kỳ, còn có được một món thông linh chi bảo vẫn luôn giấu kín, lão vốn cho rằng đã có thể tung hoành Nhân Gian nhưng không ngờ lại gặp phải Phương Tịch luân phiên treo lên đánh.
Bị Phương Tịch treo lên đánh thì cũng thôi đi, kết quả gặp phải thủ hạ của người ta vẫn bị treo lên đánh như thường... Đây là chuyện gì vậy?
Rất nhiều người quan chiến bên dưới nhìn con Chúc Long khổng lồ kia thì sắc mặt cũng đờ ra.
"Đây mà là pháp khí sao?"
Vân Hi Tiên Tử lầm bầm, nói ra lời khinh thường trong lòng của tất cả tu tiên giả.
Đúng lúc này, thiên địa nguyên khí ba động kịch liệt, tác động đến phạm vi mấy ngàn dặm.
Từng đạo thiên địa linh lực hóa thành ngũ hành mang theo năm màu trắng, đỏ, vàng, xanh, đen, liên tục hội tụ về Phỉ Thúy Đảo.
"Đây là... Thiên tượng gì?"
Vân Hi Tiên Tử nhìn cảnh này thì không khỏi giật mình.
Mà nhìn thiên địa linh lực lại chạy về nơi bế quan của Phương Tịch thì càng kinh ngạc hơn.
"Đây là thiên tượng tiến cấp!"
Quỷ Phủ Tôn Giả thản nhiên nói: "Nhân Gian giới không phải Địa Tiên giới, ở Địa Tiên giới nếu không đột phá đại cảnh giới thì động tĩnh mà tu sĩ Hóa Thần tiến cấp mang đến rất nhỏ, nhưng Nhân Gian giới thì khác, linh khí Nhân Gian giới tàn tạ, nếu muốn cưỡng ép tiến cấp dù chỉ là một tiểu cấp thì đều sẽ dẫn động linh khí trong mấy ngàn dặm triều tịch, cưỡng ép hội tụ linh khi đến chỗ này... Chính là vì thiên địa nguyên khí không đủ."
Vân Hi Tiên Tử nghe vậy thì không khỏi gật đầu.
Lúc này nàng cũng có thể cảm nhận được, nồng độ linh khí trong hư không vẫn đang liên tục gia tăng.
Trong khoảng thời gian ngắn, mức độ đậm đặc của linh khí trên Phỉ Thúy Đảo không những vượt xa những linh mạch cấp năm nàng từng thấy mà còn mơ hồ có xu thế đột phá!
'Thì ra... Tu luyện đến cấp cao không nhất định phải dựa vào linh mạch mà còn có thể tự thành linh mạch sao?'.
Vân Hi nhìn cảnh này, không khỏi có tâm đắc.
Trong động phủ.
Phương Tịch cũng bế quan đến bước quan trọng.
"Phá... Cho ta!"
Hắn quát khẽ, quanh thân hiện ra một bộ giáp trụ tứ sắc thải quang rực rỡ.
Thiên địa linh khí kinh khủng hội tụ trên động phủ.
Mà lúc này, kèm theo tiếng gào thét của vạn thú.
Hư ảnh Thiên Phượng, Giao Long, Ngũ Hành Lân Tộc, Huyền Quy xuất hiện, suất lĩnh vãn thú, thôn phệ toàn bộ thiên địa linh khí rồi chui vào trong động phủ.
Trên người Phương Tịch truyền ra tiếng răng rắc giòn tan, ngay sau đó tu vi Thiên Yêu Lục Tiên Sách của hắn đã tăng lên đến Hóa Thần hậu kỳ!
Cảnh giới như vậy, không thể nói chưa từng có nhưng nói không chừng sau này sẽ không có ai nữa!
Bởi vì bây giờ Nhân Gian giới không thể so được với thượng cổ, linh khí tàn tạ, độ khó khi tấn thăng Hóa Thần cũng rất cao, càng đừng nhắc đến chuyện tu luyện đến Hóa Thần hậu kỳ.
Phương Tịch suy nghĩ một lúc rồi kháp một pháp quyết.
Khí tức trên người hắn lập tức thay đổi hóa thành pháp lực Khô Vinh Quyết Hóa Thần hậu kỳ.
Dưới sự gia trì của Vạn Cổ Trường Thanh Thể, 'cái thùng rỗng' Hóa Thần chỉ có cảnh giới mà không có chút thần thông pháp thuật Hóa Thần trung hậu kỳ nào lại mơ hồ vượt qua trước một bậc.
Ký ức của Âm lão quá sứt mẻ, đồng thời đã chém đi những gì liên quan đến Thanh Đế Sơn nên khiến hắn cướp không được bao nhiêu.
Trong hư không, từng sợi xiềng xích xuất hiện, chúng chia thành năm màu, bên trong có vô số phù văn, lúc này lại như lợi kiếm mà đâm vào trong thân thể của Phương Tịch.
Phốc phốc!
Trên bả vai của hắn cũng có hai sợi xiềng xích như bị xuyên qua xương tỳ bà vậy.
"Thế giới này bế tắc, nhỏ bé cỡ nào vậy..."
Phương Tịch nhìn bả vai của mình thì không biết nói gì nữa.
Tu sĩ Hóa Thần tiến vào tiểu giới khác sẽ bị lực lượng giao diện áp chế, chính là hình thành loại Xiềng Xích Quy Tắc này.
Nơi Phương Tịch lớn lên chính là Nhân Gian giới... Được rồi, ít nhất cũng tính như nửa tu sĩ bản địa, vậy mà bây giờ hắn cũng bị áp chế.
"Đây cũng là do tu vi của ta quá cao..."
"Dù sao từ Hóa Thần hậu kỳ đến cảnh giới viên mãn cũng không có bình cảnh gì, chỉ cần pháp lực chồng một mạch lên là được..."
"Chỉ là xiềng xích quấn người hơi khó coi... Mặc dù đến Địa Tiên giới thì nó sẽ tự động vỡ vụn, dù sao lực lượng quy tắc của một phương tiểu giới sao có thể so với lực lượng quy tác của Địa Tiên giới được? Nhưng vẫn ảnh hưởng vẻ bề ngoài... Nhưng dù ta đến Địa Tiên giới rồi trở về thì nên xuyên xương tỳ bà vẫn phải xuyên."
Hắn kháp một pháp quyết, Xiềng Xích Pháp Tắc trên người hắn lập tức biến mất.
Đây không phải hắn trực tiếp khiến lực lượng quy tắc của giao diện tiêu tán mà chỉ là dùng một chướng nhãn pháp giấu nó đai mà thôi.
Dù sao ở địa giới này thì cũng không có ai nhìn thấu được.
"Khô Vinh Quyết, Vạn Cổ Trường Thanh Thể, Trường Sinh Thuật... Tiên nhân hàng thế, Địa Tiên Linh Cảnh!"
Phương Tịch nhứ lại kinh hỉ mà mình mới đạt được từ Trường Sinh Thuật thì nội tâm không khỏi rất xúc động: "Mối nghiệt duyên này, cuối cùng do ta đến chặt đứt..."
Hắn chấn động thanh bào, linh quang lấp lánh trên người, y phục lập tức rực rỡ hẳn lên.
Ầm ầm!
Đại môn động phủ chấn động, ngay sau đó ầm ầm mở ra.
Phương Tịch nhìn từ vị tu sĩ Nguyên Anh, Hóa Thần tập trung lại, đôi mắt rũ xuống, sau đó như có quang mang chợt lóe lên: "Tất cả lên Cửu Châu Cơ Quan Thành... Mục tiêu, Trung Vực!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận