Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 490: Ngũ Khí Triều Nguyên

Một lát sau.

Một đạo độn quang ảm đạm bay ra khỏi tổng đàn Xích Huyết Giáo, lượn vài vòng sau đó đã hướng về bắc cảnh của Nguyên Quốc bay đi.

Trong độn quang, Phương Tịch vuốt ve Sơn Hải Châu, hắn âm thầm hơi khó chịu.

Thu hoạch ở trong bảo khố của Xích Huyết Giáo cũng không như dự tính của hắn.

'Dù sao Xích Huyết Giáo cũng là thế lực mới tấn thăng Nguyên Anh chưa được bao lâu, nội tình sẽ kém hơn Thanh Diệp Thương Hội rất nhiều...'.

'Nhưng mà Thanh Diệp Thương Hội còn thảm hại hơn, sau khi bị ta cướp sạch lần này thì e là sẽ phải tuyên bố phá sản!'.

Nhớ lại những kinh lịch không thoải mái trong mấy lần hội đấu giá Huyền Không Sơn trước đó thì Phương Tịch lập tức cảm thấy tâm bình khí hòa hơn nhiều.

Hắn bay qua Huyền Không Sơn thì phát hiện, lúc này mặc dù đại doanh tu sĩ vẫn đang giằng co nhưng đã không còn đấu pháp.

Rõ ràng đều đã được cao tầng bày mưu đặt kế, đang chờ kết quả đại hội ở Ly Thương Ma Cung.

Những tu sĩ cấp thấp đáng thương này cũng không biết được, lão tổ Nguyên Anh mà bọn họ cho rằng đã đi tham dự thịnh hội lại rơi vào trong tay của Phương Tịch từ lâu, sinh tử không do mình.

Mà ở trên đại hội do Ly Thương Ma Cung chủ trì thì lão ma đầu nào đó ngay cả chút da mặt cũng không cần đã bán hết toàn bộ bọn họ...

Ma quang của Phương Tịch không hề cố kỵ, hắn trực tiếp bay qua, khiến tu sĩ Kết Đan hai bên đều lo sợ trong lòng, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Hỗn Nguyên Tông.

Sơn môn.

Trong mắt Phương Tịch lấp lóe tử mang, ngay sao đó hắn lắc đầu, quay người bỏ đi.

"Hỗn Nguyên Tông này không hổ là bá chủ uy tín lâu năm của Nguyên Quốc... Đại trận trấn phái lại đứng hàng cấp bốn thượng phẩm..."

Lúc trước hắn đã thử chui vào mấy nơi trọng yếu của Hỗn Nguyên Tông thì lập tức cảm nhận được một cỗ uy hiếp tử vong kinh khủng.

Lúc này, sau khi hắn điều tra một phen thì xem như đã thăm dò rõ ràng tất cả nội tình.

"Ngũ Khí Triều Nguyên Đại Trận cấp bốn thượng phẩm, còn dùng một món linh bảo mạnh hơn cả Linh Cầm Phiến trấn áp trận nhãn... Sự uy hiếp mà ta cảm nhận được có lẽ đến từ linh bảo này?"

Hỗn Nguyên Tông không chỉ sinh ra một Nguyên Anh nhưng trên người của Linh Phong Chân Quân chỉ có một món linh bảo.

Phương Tịch đã cảm thấy hơi kỳ quái.

Lúc này nhìn lại thì đúng là người này không lơ là sơ suất, tất cả nội tình đều để lại trong tông môn.

"Một đại trận, một món linh bảo..."

Phương Tịch yếu ớt thở dài, yên lặng thối lui.

Đây mới là chỗ đáng ngưỡng mộ của trận pháp!

Cho dù sức chiến đấu cao nhất chết hết thì tông môn và gia tộc vẫn có thể nhờ nó duy trì một thời gian rất dài.

"Hơi tiếc món linh bảo kia, nó chắc là bản mạng linh bảo của vị lão tổ khai phái Hỗn Nguyên Tông đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ có Ngũ Hành Chi Thể kia... Lại trải qua nhiều đời Nguyên Anh tế luyện, uy năng của nó tuyệt đối không thể khinh thường."

"Nhưng mà thế sự sao có thể mọi chuyện đều theo lòng người? Thôi... Dù sau bây giờ ta đã ăn rất no rồi."

"Tiếp theo, chẳng qua là yên lặng chờ đợi, bất kể thú triều hay là thiên tai nhân họa, đi kèm với thời gian trôi qua... Hỗn Nguyên Tông có lẽ sẽ sụp đổ? Đến lúc đó, vẫn còn cơ hội của ta? !"

"Nếu đồ tử đồ tôn hậu thế bất tài thì nói không chừng ngay cả linh bảo trấn tông cũng có thể mang đi đấu giá... Dù sao chỉ cần sống đủ lâu thì chuyện gì cũng có thể thấy được."

Phương Tịch từ bỏ ý định cường công, dù sao hắn cũng không thể xách Khô Vinh Huyền Quang đi cướp linh bảo...

Mà đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ của Hỗn Nguyên Tông năm đó cũng chưa chắc sẽ không lưu lại cho hậu nhân hậu thủ hay át chủ bài gì đó.

Loại chuyện dò đường này hắn luôn khinh thường đi làm.

Độn quang chợt lóe.

Phương Tịch giữ tướng mạo của Vân Kiệt Tử, lướt qua sơn môn Hỗn Nguyên Tông, bay thẳng về hướng bắc.

Phụ cận Điểm Tinh Môn.

Nơi ở tạm thời của Huyền Băng Cung.

Trong một động phủ có hàn băng bao phủ.

Phượng Băng Tiên đang ngồi khoanh chân, tay kháp pháp quyết, đi kèm với mỗi lần nàng hít thở thì nhiệt độ ở bốn phía dường như giảm xuống một chút.

Có bạch quang khó hiểu hội tụ, quanh thân nàng trong suốt mà động, rõ ràng vô cùng huyền diệu.

Tia sáng này cực kỳ âm hàn, lại mang theo ý cảnh khủng bố đông kết vạn cổ.

Chờ sau khi Phượng Băng Tiên thu công thì trên mặt nàng lập tức hiện ra vẻ vui mừng: "Môn thần thông Băng Phách Hàn Quang này quả thật tinh thâm ảo diệu..."

Băng Phách Hàn Quang chính là thần thông mà rất nhiều công pháp hệ Băng đỉnh cấp sau Kết Đan đều có bổ sung, còn có thể theo cảnh giới tu vi tăng lên mà uy năng càng mạnh hơn.

Phượng Băng Tiên vừa bước ra khỏi động phủ thì đã thấy một đám trưởng lão Trúc Cơ nơm nớp lo sợ, dường như họ đã chờ rất lâu.

"Xảy ra chuyện gì?"

Phượng mi của nàng hơi nhíu lại, quát hỏi.

"Khởi bẩm cung chủ... Thái Thượng trưởng lão trở về rồi."

Một trưởng lão khom người trả lời.

"Cái gì?"

Thần sắc Phượng Băng Tiên khẽ biến: "Vì sao không bẩm báo cho bản cung sớm, thôi... Bây giờ Thái Thượng trưởng lão ở đâu?"

"Ở Tế Linh Đường..."

Một nữ tu Trúc Cơ nơm nớp lo sợ trả lời.

Lúc này Phượng Băng Tiên hóa thành một đạo bạch quang, đi đến trong Tế Linh Đường tạm thời xây dựng, đã gặp một đại hán thô hào tướng mạo uy mãnh hung ác, trên thân tản ra ba động pháp lực kinh khủng, đang chắp tay sau lưng, nhíu mày nhìn linh vị cung phụng.

"Băng Tiên bái kiến Thái Thượng trưởng lão!"

Phượng Băng Tiên chỉnh đốn tâm thần, uyển chuyển cúi đầu nói.

"Đứng lên đi... Thị nữ của bản tọa - Khương Linh đi như thế nào?"

Phương Tịch xoay người, như thuận miệng hỏi.

Phượng Băng Tiên cũng không dám có chút chủ quan nào, cung kính bẩm báo: "Trên đường tông môn di chuyển, gặp phải cướp tu... Linh muội muội bất hạnh chiến tử vì tông môn, mặc dù sau đó thiếp thân đuổi đến, mang toàn bộ đám cướp tu kia nghiền xương thành tro nhưng cũng đã quá trễ..."

Một tông môn muốn di chuyển, vốn cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Hơn nữa thời gian trước Nguyên Quốc rối loạn, cướp tu rất nhiều.

Chuyện này hình như ngoài ý muốn, hợp tình hợp lý?

"Thì ra là vậy..."

Phương Tịch thở dài một hơi: "Bản tọa muốn tiếp tục dạo chơi, nếu có người đến tìm ta thì nhớ viết thư gửi đến Phỉ Thúy Đảo, Hồ Vạn Đảo ở Việt Quốc... Long Ngư đảo chủ ở đó là hảo hữu của ta."

"Đã phải đi rồi sao?"

Phượng Băng Tiên quá sợ hãi: "Sao Thái Thượng trưởng lão không ở lại thêm chút thời gian, Băng Tiên còn muốn..."

Đáng tiếc, cũng không chờ nàng nói xong thì Phương Tịch đã hóa thành một đạo hắc sắc ma quang phóng lên trời, trong chớp mắt đã biến mất ở chân trời...

Trên chín tầng trời.

Cương phong phần phật.

Phương Tịch đứng chắp tay, hắn chợt thở dài lần nữa: "Nhân tính... Quả nhiên là thứ cực kỳ phức tạp."

"Nhưng mà quên đi..."

"Vạn sự vạn vật, không để trong lòng... Tu tiên giả như chúng ta, đều là người vô tình."

Hắn phân biệt phương hướng rồi lập tức bay về hướng Vạn Thú Sơn Mạch.

Tu tiên giới ba nước.

Hồ Vạn Đảo.

Phỉ Thúy Đảo.

Cửu U Huyền Mộc Đại Trận mất đi Yêu Ma Thụ trấn áp trận nhãn nên đã thoái hóa thành Huyền Mộc Đại Trận cấp ba đỉnh phong.

Dù như vậy, trận này vẫn là đệ nhất trận pháp trong ba nước, sương mù xám đen bao phủ toàn đảo, khí tượng sâm nghiêm.

"Trịnh San đạo hữu, một tháng nữa, ngươi sẽ phải vất vả rồi."

Chỗ khe hở của U Minh Địa Mạch, Hải Đại Ngưu đưa một cây trận kỳ vào trong tay của Trịnh San, trên mặt y không khỏi thở phào nhẹ nhõm căn dặn.

"Thiếp thân nhất định hết sức!"

Trịnh San tiếp nhận trận kỳ, bước đến một trận nhãn, yên lặng truyền pháp lực vào.

Mặc dù U Minh Địa Mạch này bị Phương Tịch dùng trận pháp phong ấn nhưng không có Yêu Ma Thụ hấp thu âm khí địa mạch thì cứ cách một đoạn thời gian, sau khi âm quỷ khí tích súc đầy đủ thì sẽ sinh ra một lần bạo động, trùng kích phong ấn.

Bởi vì chuyện này mà Chung Hồng Ngọc không thể không thường xuyên tọa trấn ở đây để chủ trì trận pháp, còn nhất định phải để mấy tu sĩ Trúc Cơ phụ trợ.

Kể từ đó, đương nhiên sẽ rất chậm trễ chuyện tu hành nhưng cũng không có ai dám phàn nàn.

"Công tử vừa đi đã mấy năm, cũng không có gửi tin tức trở về..."

Trung tâm trận pháp, sắc mặt Chung Hồng Ngọc hơi tái nhợt, nhìn phong ấn càng ngày càng mỏng manh và trong khe hở càng ngày càng nồng đậm âm quỷ khí, trong đôi mắt của nàng có quang mang sắc bén lóe lên: "Các vị... Nếu tiếp tục thêm một năm nữa mà công tử vẫn chưa trở về, vậy thì thiếp thân sẽ ban bố Tam Quốc Minh lệnh, lệnh cho các tông phái tu sĩ Trúc Cơ và tu sĩ Kết Đan ra, đến thay thế cho chúng ta..."

Trịnh San nghe vậy thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Đúng lúc này, tiếng sấm trên bầu trời vừa vang lên đã biến mất.

Huyền Mộc Đại Trận tự động tách ra thành một thông đạo, để một đạo thanh sắc trường hồng hạ xuống Phỉ Thúy Đảo, chính là Phương Tịch đã khôi phục diện mạo!

"Đảo chủ trở về rồi!"

Trong nhất thời, rất nhiều tu sĩ đều hoan hô như nhìn thấy người đáng tin cậy.

Ầm!

Trong lúc bọn họ buông lỏng thì dường như âm khí dưới khe nứt tìm được sơ hở rồi hóa thành một cự mãng đen nhánh, điên cuồng đánh thẳng vào quang huy phong ấn chỉ còn một lớp mỏng manh.

"Không tốt..."

Chung Hồng Ngọc cảm nhận được sự giãy giụa truyền đến từ lệnh bài cấm chế trong tay thì không khỏi biến sắc.

Trên thân mãng xà đen nhánh vô cùng thô to kia còn có từng miếng vảy như mặt người, nó chợt vung đuôi, quất lên phong ấn bạch quang yếu ớt, khiến sắc mặt của mỗi tu sĩ đều trắng bệch, cảm thấy ngực khó chịu.

Ong!

Một khắc sau, một đại thủ pháp lực màu xanh chui vào trong phong ấn, nó trực tiếp bị vã một phát trở về trong lòng đất, khiến nó nổ tung ầm ầm.

Một bóng người hiện lên trước khe nứt, một bộ Thanh Trúc pháp bào, diện mục vĩnh viễn là thiếu niên, mang theo sinh cơ bừng bừng.

"Công tử..."

Trên mặt Chung Hồng Ngọc lộ ra vẻ vui mừng, vén áo thi lễ.

"Ừm, các ngươi có công thủ hộ ở đây, bản đảo chủ sẽ trọng thưởng."

Phương Tịch đảo mắt một vòng, tiện tay ném ra mấy đạo quang mang.

Rơi xuống trước người Chung Hồng Ngọc chính là một món pháp bảo cực phẩm còn Trúc Cơ khác thì là linh khí cực phẩm.

"Đa tạ đảo chủ ban thưởng."

Trịnh San cầm linh khí, nghĩ đến mình vừa mới thay ca cho Hải Đại Ngưu rời đi thì trong lòng nàng không khỏi có chút kỳ lạ...

"Ban thưởng còn lại sẽ do Hồng Ngọc ngươi phân phát xuống dưới, bây giờ cũng đi đi, bản đảo chủ muốn gia cố phong ấn này một phen."

Phương Tịch lạnh nhạt phân phó.

Chờ sau khi Chung Hồng Ngọc dẫn hết mọi người đì thì hắn lấy ra năm cân trận kỳ mà lúc hắn đi đường đã tiện tay luyện chế, nhanh chóng đánh vào trong khe nứt.

Đi kèm với la bàn trong tay hắn chuyển động thì một tầng ngũ thải quang mạc trong nháy mắt xuất hiện.

Trong U Minh Địa Mạch, âm quỷ khí tràn lan lại hội tụ, muốn trùng kích phong ấn.

Nhưng ngũ thải quang mang từ từ chuyển động như một cái vòng xoáy, vậy mà tán đi toàn bộ âm quỷ khí...

"Không tệ, không tệ... Trên đường đi, ta dùng bí thuật Ngũ Hành Luân Chuyển của Hỗn Nguyên Tông làm cơ sở, tìm hiểu ra được cấm chế Ngũ Hành Luân Chuyển, quả nhiên khắc chế U Minh Địa Mạch."

"Có trận này rồi thì sau này, khi ta rời khỏi sẽ không còn lo lắng quê nhà chợt nổ tung..."

Phương Tịch thấy vậy thì không khỏi thì thào, Sơn Hải Châu lại bay ra.

Ầm ầm!

Một cây đại thụ đen nhanh rất thô to ầm ầm hạ xuống trên U Minh Địa Mạch, từng sợi rễ không ngừng chui vào bên trong phong ấn, bắt đầu hấp thu âm quỷ khí mà phát triển mạnh.

Rầm rầm!

Bóng cây đu đưa, lá xanh rung rinh...

Phương Tịch nhìn cảnh này thì không khỏi lộ ra nụ cười hài lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận