Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 673: Kim Thiềm

Đương!

Mạnh Chu Tử rót phát lực vào trong ban chỉ, một lớp quang mạc rất dày hiện ra, ngăn cản ba phi châm xanh biếc đánh lén.

Một cướp tu toàn thân bao phủ trong một lớp quang hoa xanh sẫm, phát ra ba động pháp lực Kết Đan hậu kỳ xuất hiện, gã lắc tay một cái, ba viên Bích Lân Hỏa Lôi đã bay đến!

Ầm ầm!

Từng đoàn lửa xanh sẫm nổ tung, ngọn lửa kia như nham tương nóng chảy vậy, chúng bao phủ quang tráo khiến pháp lực của Mạnh Chu Tử nhanh chóng trôi đi.

"Nhanh!"

Kha Bình Nguyên biết lúc này tuyệt đối không thể kéo dài, một khối ngọc phù lấp lánh quang huy trong tay y chợt bay lên giữa không trung rồi hóa thành một đại thủ đen nhánh.

Phốc!

Đại thủ vỗ xuống, bóng người ở dưới quang tráo xanh sẫm đã bị nắm chặt rồi hóa thành một tầng phong ấn.

"Đi!"

Mặc dù bây giờ tiếp tục đấu pháp thì nhất định có thể hạ được tên cướp tu này nhưng Mạnh Chu Tử vẫn đi mà không có chút do dự nào.

Dù hạ được tên tu sĩ Kết Đan này thì vẫn còn không biết bao nhiêu cướp tu sau đó.

Ở lại thêm một khắc chính là tăng thêm một phần nguy hiểm.

"Đại ca, chúng ta đi đâu bây giờ?"

Sau đầu Tả Tiểu Huyên có một viên ngoại đan bay ra, trong tay cô ta cầm một pháp bảo cấp ba, mặc dù trên mặt có chút hoảng hốt nhưng lại không có chút sợ hãi nào.

Nữ tu sĩ dám ra Huyền Minh Uyên đánh cá đã nhìn quen sinh tử từ lâu, lúc này cô ta chỉ có chút mờ mịt.

"Chúng ta đến Tang Thanh Phong, hi vọng Thanh Hòa Tử tiền bối có thể che chở cho chúng ta..."

Mạnh Chu Tử nhìn sắc trời nặng nề bên ngoài rồi đưa ra quyết định.

Bây giờ ở bên ngoài phường thị không biết có bao nhiêu sài lang hổ báo.

Mạo muội chạy khỏi Không Tang Sơn Mạch, nói không chừng còn nguy hiểm hơn, thậm chí cũng có khả năng rất lớn sẽ bị cuốn vào chính diện chiến trường!

Độn quang của ba người kết nối với nhau, vô cùng chật vật mà chạy đến dưới Tang Thanh Phong.

Nhìn thấy đại trận hộ sơn kia vẫn mở ra toàn lực như trước, trên mặt họ không khỏi hiện lên vẻ may mắn.

Mạnh Chu Tử lập tức lấy mấy tấm Truyền Âm Phù phóng vào trong trận pháp.

Thời gian chỉ trong nháy mắt, trận pháp đã mở ra một khe hở, mặc cho ba người họ vào trong còn Phương Tịch thì đang nhàn nhã xem kịch.

"Thanh Hòa Tử tiền bối, tối nay Phường Thị Không Tang đột nhiên bị phá..."

Mạnh Chu Tử hành lễ rất sâu: "Kính xin tiền cho ba người vãn bối chỗ dung thân tị nạn, ba huynh muội vãn bối sẽ rất cảm kích..."

"Được rồi..."

Phương Tịch khoát tay, nói như không hề gì: "Tốt xấu gì ta và các vị cũng xem như có chút giao tình, sẽ không thấy chết mà không cứu."

Huống chi hắn đã chuẩn bị bộc lộ thực lực 'đại tu sĩ ma đạo' ra đẻ chuẩn bị cho sau này tấn thăng Hóa Thần.

Với thế cục hỗn loạn như bây giờ, không triển lộ chút thực lực, nói không chừng sẽ bị người ta xem như quả hồng mềm mà bóp.

Thật ra hắn bị bóp cũng không sao cả, chỉ sợ sau khi hắn giết ngược lại mấy tên tiểu tốt sẽ đối mặt với thế lực Hóa Thần thật sự, đến lúc đó đã đâm lao phải theo lao cũng không hay.

Còn không bằng triển lộ ra thực lực không dễ chọc trước, còn sẽ được lôi kéo.

Đương nhiên thăm dò cũng sẽ không ít nhưng với tính cách làm chuyện gì cũng thủ một tay của Phương Tịch thì cuối cùng kẻ thua thiệt chắc chắn không phải hắn.

"Đa tạ tiền bối."

Mạnh Chu Tử, Tả Tiểu Huyên và Kha Bình Nguyên vội cảm tạ.

"Trước hết không vội, để ta dọn sạch cái đuôi này rồi tính tiếp."

Phương Tịch cười ha ha, ma khí cuộn trào quanh người, hóa thành một cái ma thủ dữ tợn.

Hắn đứng chắp tay ở giữa của ma thủ, để ma chưởng này nâng hắn bay ra khỏi Tang Thanh Phong.

Cùng lúc đó, một cỗ linh áp kinh khủng lấy hắn làm trung tâm chợt khuếch tán ra bốn phía.

Mấy đạo độn quang mờ ảo hoảng hốt bỏ chạy như thú nhỏ bị hoảng sợ, đây đều là những tên tu sĩ ngấp nghé Tang Thanh Phong, trong đó không ít Nguyên Anh.

Nhưng sau khi nhìn thấy tu vi thật sự của Phương Tịch thì chúng lập tức cụp đuôi bỏ chạy càng nhanh càng tốt.

Phương Tịch nhìn thấy cảnh này cũng không vui vẻ mà hắn chỉ nhìn phương hướng ba người Mạnh Chu Tử đến đây: "Đạo hữu đã đến rồi sao không hiện thân gặp nhau."

Kim quang lóe lên, một nam tu mặc tú kim bào hiện ra.

Nhìn tướng mạo của người này khoảng bốn mươi tuổi, làn da cổ đồng, gương mặt kiên nghị, trên người cũng tản ra linh áp Nguyên Anh hậu kỳ.

"Vương gia Vương Linh Đạo, bái kiến Thanh Hòa Tử đạo hữu."

Vương Linh Đạo nhìn Phương Tịch với vẻ sợ hãi thán phục: "Đạo hữu không hổ là tu sĩ một lòng khổ tu, dù đã tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ nhưng thanh danh vẫn không hiện..."

Chiến lực của đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đã đủ để nghiền áp Nguyên Anh bình thường, dù ở Địa Tiên giới cũng không phải kẻ yếu.

Hơn nữa chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ mà không phải là Nguyên Anh đại viên mãn, cách Hóa Thần vẫn còn mấy bước nên không đến mức khiến người khác lập tức sinh lòng kiêng kỵ.

Đây cũng là do Phương Tịch đã suy nghĩ kỹ rồi mới quyết định triển lộ thực lực ra ngoài.

"Ta chỉ muốn đả tọa tu hành, loạn ở Phường Thị Không Tang là do đạo hữu làm sao?"

Phương Tịch lắc đầu rồi chợt hỏi.

Vương Linh Đạo nghiêm mặt trả lời: "Đây là do rất nhiều thế lực trong Nghịch Thủy Minh nhất trí quyết định... Thật không giấu gì, cùng lúc chúng ta động thủ, e là cao thủ của Ngự Long Tông đã đến Hắc Thủy Tông, từ nay về sau, Hắc Thủy Tông còn tồn tại hay không cũng chưa biết..."

Y cũng không dùng thần thức truyền âm mà cố ý truyền tiếng nói ra xa.

Mạnh Chu Tử ở trong trận pháp nghe vậy thì thần sắc lập tức thay đổi! Lúc trước y bắt ngũ muội, dâng lên cho Hắc Thủy Tông, xem như đã hoàn toàn tỏ rõ lập trường, bây giờ chuyện đó lại có thể trở thành bùa đòi mạng!

"Ba tên trong trận pháp của đạo hữu là người mà Vương gia ta đã chỉ rõ phải bắt, xin đạo hữu tạo thuận lợi, Vương gia ta sẽ rất cảm kích..."

Vương Linh Đạo cúi người hành lễ nói.

Thật ra Thanh Sơn Ngũ Nghĩa ngay cả một Nguyên Anh cũng không có nên không đáng kể chút nào.

Dù bốn người còn lại đã bắt Nghịch Thủy Minh Đào Chỉ Lan thì cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Chưa chắc không thể vì mặt mũi của một vị đại tu sĩ mà bỏ qua cho họ.

Thế nhưng ba người họ còn liên quan đến một Hóa Thần Yêu Tôn lúc đó!

Yêu Tôn kia xuất hiện rất đột ngột, còn đánh giết Vương Kiều thiên tài của Vương gia khiến lão tổ Vương gia cũng đau thấu tim gan.

Hơn nữa một Hóa Thần Yêu Tôn dạo chơi ở xung quanh cũng là một cái gay trong lòng của tất cả thế lực lớn.

Mặc dù Vương gia biết muốn moi được thông tin gì từ ba người này cũng chỉ là hi vọng xa vời nhưng vẫn muốn bắt về thẩm vấn một phen.

"Mang ba người này đi? !"

Phương Tịch nhìn thoáng qua ba người Mạnh Chu Tử, ở trong ánh mắt thấp thỏm của họ hắn lại chợt cười: "Nhưng bản nhân đã đồng ý che chở, phải làm sao mới ổn đây?"

Vương Linh Đạo khẽ híp mắt lại, khiến người khác không nhìn ra được hỉ nộ.

Ngay khi y đang đoán suy nghĩ trong lòng của Phương Tịch thì Phương Tịch cũng mở miệng cười: "như vậy đi... Từ sau khi tại hạ tấn thăng Nguyên Anh hậu kỳ vẫn chưa từng giao thủ với tu sĩ cùng cấp... Không bằng chúng ta dùng mười chiêu làm giới hạn để đánh cược, thế nào? Trong vòng mười chiêu, bất kể ai chiếm thượng phong, đều có thể đưa ra một yêu cầu nhỏ đủ khả năng của người rơi vào hạ phong!"

"Mươi chiêu sao? Được!"

Đôi mắt của Vương Linh Đạo sáng lên, trên mặt hiện ra sự vui vẻ.

Hai vị đại tu sĩ không thể nào phân ra thắng bại trong thời gian ngắn được, đối phương làm vậy rõ ràng là không muốn kết thù với Vương gia.

"Mời!"

Vương Linh Đạo kháp quyết hai tay, trong miệng nhanh chóng niệm chú ngữ.

Ộp ộp!

Trên màn trời u ám chợt có một tia kim quang tỏa ra.

Kim quang tụ lại hóa thành hình một con kim thiềm ba chân, nó phát ra tiếng kêu rung trời.

Từng đồng tiền vàng xuất hiện trong hư không, chúng chợt bị từng sợi dây đỏ xâu lại, hóa thành từng thanh phi kiếm bằng đồng tiền.

"Đi!"

Vương Linh Đạo chỉ vào Phương Tịch, vô số kim quang lấp lóe, trên trăm thanh Kim Tiền Kiếm cấp pháp bảo từ trên trời giáng xuống.

Nhìn cảnh này mà sắc mặt của ba người Mạnh Chu Tử đại biến.

"Đây chính là uy lực của đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ sao? Chỉ một pháp thuật tùy ý, e là mấy người chúng ta đã chết không có chỗ chôn rồi..."

Kha Bình Nguyên nhìn Kim Tiền Kiếm đầy trời, trên mặt hiện ra vẻ tuyệt vọng.

"Thanh Hòa Tử tiền bối lại là đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, ngài ấy nhất định có thể bảo vệ chúng ta."

Trong mắt của Tả Tiểu Huyên đầy hi vọng.

Mạnh Chu Tử nghe vậy thì thần sắc lại hơi u ám.

"Trảm!"

Phương Tịch nắm hờ tay phải lại, một thanh ma đao đen nhánh đã xuất hiện trong tay của hắn, đao lóe lên hàn quang lạnh thấy xương, bên ngoài có ma quang lấp lóe, từng huyết sắc phù văn nhấp nháy.

Hắn chỉ vung nhẹ một đao, Kim Tiền Kiếm đầy trời đã hóa thành vô số quang điểm vàng óng tiêu tán.

Hắn như hờ hững vung ra một đao về phía Vương Linh Đạo.

Xùy!

Trong hư không xuất hiện đao quang dài mấy trăm trượng, nó gào thét như mãnh hổ, cương phong lạnh thấu xương, mắt thấy nó sắp cuốn Vương Linh Đạo vào.

"Ộp ộp!"

Kim thiềm ba chân phát ra tiếng rống kinh thiên, lưỡi nó cuốn lại đã bao phủ toàn thân Vương Linh Đạo vào trong.

Xuy xuy!

Từng đạo đao mang đen chém lên cái lưỡi như rất mềm mại kia lại liên tục tiêu tán.

"Ha ha, đây là một món kỳ bảo khi ta du lịch Tinh Thần Vực may mắn lấy được, đạo hữu phải cẩn thận đó."

Trong tay Vương Linh Đạo hiện ra một đồng tiền vàng.

Mặt ngoài đồng tiền này đã hoen ố, không còn nhìn rõ được những cổ triện văn khắc trên đó nhưng nó chỉ quay một vòng, trong hư không đã hiện ra vô số đồng tiền khổng lồ, đập về phía Phương Tịch.

Phương Tịch thấy vậy thì há miệng phun ra, một đoàn hỏa diễm đen nhánh xuất hiện, chính là Lục Đạo Ma Diễm!

Ma hỏa này có thể thay đổi màu sắc, kèm theo uy lực của nhiều loại ma hỏa.

Lúc này nó bị Phương Tịch thu liễm hơn phân nửa, hắn chỉ dùng ma hỏa đen nhánh gặp người.

Xuy xuy!

Một đốm lửa đen nhỏ đụng vào một đồng tiền khổng lồ.

Ánh lửa chợt lóe lên trong hư không, trong nháy mắt đồng tiền kia đã hóa thành hỏa cầu đen nhánh.

Ngay sau đó, chúng như bị truyền nhiễm, trong nháy mắt kim tiền đầy trời bị bắt lửa rồi mãnh liệt đập ngược về phía Vương Linh Đạo như lưu tinh hỏa vũ.

Y chợt biến sắc, rót pháp lực vào trong đồng tiền cổ trên tay.

Đồng tiền vàng lập tức biến lớn, ở trong lỗ giữa có một đạo kim quang bắn ra.

Đùng!

Cảnh tượng khiến người khác phải kinh ngạc phát sinh, ma hỏa đen nhánh kia gặp phải kim quang lại bắt lửa qua cả kim quang.

Thế lửa lan tràn, lan đến bản thể của đồng tiền.

Răng rắc!

Sắc mặt Vương Linh Đạo đại biến mà thu hồi đồng tiền, vẻ mặt không khỏi đầy đau lòng, chỉ thấy đồng tiền này đã bị đốt chảy hơn phân nửa, rõ ràng đã hỏng.

"Đây là loại ma hỏa gì mà chỉ với một kích đã phá hỏng Vạn Bảo Kim Tiền của ta?"

Y nhìn ma hỏa đen nhánh, trên mặt hiện ra vẻ kiêng dè không thôi, y đang định xuất át chủ bài ra liều mạng thì hắc hỏa đầy trời chợt thu lại, hội tụ trong lòng ban tay của Thanh Hòa Tử rồi hóa thành một ngọn hỏa diễm to cỡ trứng gà.

Khiến ma hỏa thuần phục vận chuyển như ý đến như vậy chính là biểu hiện khi đã hoàn toàn luyện hóa loại ma hỏa này.

Mặc dù uy lực của ma hỏa rất mạnh nhưng nó cũng rất dễ phản phệ chủ nhân, có thể thuần hóa ma hỏa đến mức điều khiển như cánh tay giống Phương Tịch đã là một loại cảnh giới hoàn toàn khác!

"Hắc Nhật Ma Hỏa của tại hạ cũng chỉ mới học mới luyện..."

Phương Tịch tùy ý bịa ra một cái tên: "Ngọn lửa này hung ngoan, sau khi miễn cưỡng thi triển thì tại hạ cũng hao tốn rất nhiều pháp lực... Mười chiêu ước hẹn này tính như ngang tay đi, thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận