Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 350: Huyết đan

Võ Kinh.

Chỗ này vốn là mảnh phế tích sau tai họa Yêu Ma Thụ.

Sau đó Phương Tịch thành lập Võ Thần Môn ở đây, trấn áp thiên hạ, từ đó Cửu Châu đã tiến vào thời đại Võ Thần trị thế.

Dù trải qua Võ Thần Môn nội loạn, bách tính Võ Kinh tử thương thảm trọng.

Nhưng thời gian có thể chữa lành mọi vết sẹo, hoặc tiễn người đau đớn đi... Bây giờ Võ Kinh lại khôi phục thời điểm cực thịnh.

Tổng bộ Võ Thần Môn.

Trên không trung, Phương Tịch đứng chắp tay, thần thức quét qua, trong kiến trúc phía dưới, tất cả đều rõ ràng trước mắt.

Gian mật thất dưới lòng đất nào đó.

Trương Minh Định đang ngồi xếp bằng, cương khí dầy đặc ở quanh người y, hình thành một tầng phòng ngự như ngoại y.

Không!

Không phải cương khí mà là lực lượng khí huyết sâu hơn, cao hơn một cấp độ.

"Ai?"

Trương Minh Định để hai chòm râu, thành thục nho nhã, chợt y cảm nhận được loại đại khủng bố nào đó giáng lâm, lông tơ toàn thân dựng đứng, không khỏi đứng dậy, gầm lên.

Ầm ầm!

Tầng hầm trực tiếp nứt ra, bầu trời đêm đen như mực hiện ra.

Không những vậy, viên nội đan màu đỏ sậm trong đan điền của y đang bộc phát mạnh mẽ, khiến từng tầng lực lượng khí huyết như thủy triều đỏ thẫm cáng quét bốn phía.

Loại uy năng này đã vượt qua cả cấp độ Võ Thần!

Đến Luyện Thể tầng bảy cũng chính là cảnh giới thể tu có thể so với tu sĩ Kết Đan sơ kỳ!

"Đây là... Khí Huyết Bão Đan!"

Thần thức của Phương Tịch cẩn thận quan sát đến biểu hiện của Trương Minh Định, lòng chợt khẽ động: "Không ngờ... Mở đầu năm đó, thật sự đã khiến Võ Thần Môn thành công... Khó trách Trương Minh Định có thể thu được thắng lợi cuối cùng!"

Dù Liễu Như Yên lôi kéo rất nhiều người, địa vị lại cao hơn thì sao?

Trong Võ Thần Môn, cuối cùng vẫn là thực lực quyết định tất cả!

Nhưng mà hắn suy nghĩ một lúc, cũng không hiện thân mà hóa thành một đạo lưu quang xanh, nhanh chóng bay đi.

Trên mặt đất, Trương Minh Định lập tức nhất phi trùng thiên, theo rất sát sau lưng Phương Tịch.

Hai người phi hành tuyệt tích, trong nháy mắt đã đến ngoại ô của Võ Kinh.

"Các hạ là ai? Người Nghịch Thần Hội sao?"

Trương Minh Định nhìn bóng người bị ánh sáng màu xanh lục bao phủ ở phía trước, trịnh trọng mở miệng.

Trê thân của người này, y cảm nhận được sự uy hiếp hơn xa Liễu Như Yên.

Trong lòng y, có một suy nghĩ khó tin xuất hiện: 'Là người kia...'.

'Không... Dù hắn trở về thì bất quả cũng chỉ là một tên Võ Thần... Còn ta đã sớm đột phát trên Võ Thần! Không thể nào gây cho ta cảm giác uy hiếp như vậy được...

'Chẳng lẽ... Hắn cũng đột phá?'.

Đáng tiến, Phương Tịch cũng không trả lời Trương Minh Định mà giương một tay lên.

Từng đạo Ất Mộc Thần Quang bay ra, hóa thành khung xương màu lục to lớn, bên ngoài bao phủ một tầng thanh mang hóa thành một bộ chân thân Võ Thần!

Ất Mộc Thần Quang thiên biến vạn hóa, dù bắt chước chân thân Võ Thần cũng không có chút vấn đề nào.

Hơn nữa do Ất Mộc Thần Quang cấp ba thi triển thì đó chính là chân thân Võ Thần cấp ba!

Oanh!

Cự nhân Ất Mộc Thần Quang cao to nắm năm ngón tay lại hóa thành một quyền, mạnh mẽ đánh qua.

Nắm đấm còn chưa đến đã áp bách không khí bốn phía, như muốn dùng không khí hư vô chế tạo thành lồng giam, vây Trương Minh Định ở giữa.

"Đến hay lắm! !"

Trương Minh Định nổi giận gầm lên, Khí Huyết Đan trong đan điền bùng nổ, ngửa mặt lên trời vung quyền!

Ầm!

Phương Tịch chợt cảm nhận được một cỗ lực lượng thuần túy, từng trên nắm tay của Ất Mộc cự nhân lan tràn ra.

Thuần túy mà cường đại!

Tạp sát!

Trên nắm tay Ất Mộc cự nhân vậy mà hiện ra từng vết nứt, vẫn còn không ngừng kéo dài đến cánh tay.

Vết nứt đen nhánh hiện lên ở nắm tay, bất ngờ khiến đạo Ất Mộc Thần Quang này sụp đổ!

Dùng thân thể máu thịt đánh tan thần thông của tu sĩ!

"Quả nhiên Khí Huyết Bão Đan là lực lượng của thể tu cấp ba!"

"Luận thể phách, cũng có thể so với yêu thú cấp ba!"

"Quả nhiên là tài liệu thượng hạng cho mộc khôi lỗi!"

Đôi mắt Phương Tịch càng ngày càng sáng rực: "Chỉ là không biết... Có thức tỉnh nhục thân thần thông hay không?"

Thể tu thật sự sau khi đến tầng thứ bảy có thể so với cảnh giới Kết Đan thì sẽ thức tỉnh nhục thân thần thông như là thiên phú yêu thuật của yêu thú!

Đây cũng là tiền vốn lớn nhất giúp thể tu cấp bậc Kết Đan có thể tung hoành tu tiên giới!

Lúc trước, thời điểm ma tai trăm năm ở Thế Giới Mảnh Vỡ, tên Ma Long đệ tử ma môn kia đã có nhục thân thần thông, đánh cho Đan Nhã chạy trối chết, ngay lúc đó đã khắc sâu ấn tượng với Phương Tịch.

Mà lúc này...

Nhìn qua Trương Minh Định thể phách đã có thể so với đệ tử ma môn kia, Phương Tịch có chút kích động.

"Võ Tiên... Tân tấn?"

Trương Minh Định vẫn chưa vận dụng chân thân Võ Thần, cũng không có Cương Khí Hóa Dực, cả người lại tự lơ lững, dường như phi hành đã trở thành bản năng của y, y nhìn Phương Tịch và Ất Mộc chân thân to lớn phía sau: "Dường như ngươi đi con đường thuần hóa chân thân Võ Thần, cuối cùng đột phá, nếu nữ nhân điên Liễu Như Yên kia nhìn thấy, chắc chắn sẽ rất cao hứng... Con đường này cũng có thể thông qua!"

Lúc trước, Liễu Như Yên vì đột phá trên Võ Thần đã điên cuồng tích tụ lực lượng khí huyết, chân thân Võ Thần của cô ta mạnh nhất trong các Võ Thần.

Trương Minh Định lại có lĩnh ngộ khác, tăng thêm chút thiên phú và trùng hợp, đi lên con đường Khí Huyết Bão Đan!

Đáng tiếc thời điểm quyết chiến cuối cùng Liễu Như Yên vẫn chưa đột phá, đương nhiên đã đại bại, thậm chí thâm tử tộc diệt!

Nhưng chân thân Võ Thần của người trước mắt này, đã có thể so sánh với Võ Tiên!

Võ Tiên!

Võ trung chi tiên!

Đây chính là sau khi Trương Minh Định tấn thăng trên Võ Thần đã đặt tên cho cảnh giới mới.

Bởi vì bí phá Khí Huyết Bão Đan của y đã tham khảo một số cổ tịch có miêu tả sơ về 'nôi đan thuật', 'tiên' mà ra.

Dù hắn chứng tỏ thân phận thì cũng không có khả năng khiến thể tu tân nhiệm môn chủ đã tấn thăng cấp ba cúi đầu nghe theo.

Muốn hoàn toàn thu phục người này thì đánh bại y... Hoặc là không có cách khiến y thần phục, chỉ có thể đưa y vào chỗ chết!

"Hây!"

Hai tay Phương Tịch chà xát, lại mạnh mẽ vung ra bốn phía.

Hai đạo Ất Mộc Thần Quang càng to lớn hơn xuất hiện, chui vào trong cự nhân màu xanh quanh người hắn.

Ầm ầm!

Trong nháy mắt cự nhân màu xanh đã bành trướng gấp mười lần nhưng một ngọn núi to lớn.

Từng cánh tay từ sau lưng cự nhận duỗi ra như Thiên Thủ Phật Đà, trên mỗi cánh tay còn có một đạo thanh sắc quang mang lấp lánh biến thành đao thương, kiếm kích, búa rìu, câu, xiên... Thậm chí là thần lôi, chân hỏa! !

'Để ta xem thử khí lượng của ngươi...'.

'Nếu chết dưới chiêu này thì đại biểu ngươi không có giá trị sống sót...'.

Phương Tịch đương trong cơ thể Thiên Thủ Phật Đà, đôi mắt lạnh lẽo, chợt vung tay lên.

Rầm rầm!

Ngàn vạn cánh tay chấp chưởng các loại binh khí như hoa sen nở rộ, hóa thành công kích phô thiên cái địa đánh đến Trương Minh Định.

Ầm!

Sắc mặt Trương Minh Định hoảng hốt nhưng đã không kịp.

Y bị một tấm thuận xanh đạp trúng, rơi xuống một ngọn núi nhỏ, lún sâu vào trong núi hơn mười trượng.

Ầm ầm!

Từng cánh tay màu xanh đánh xuống, vô số binh khí đập xuống núi nỏ.

Trong khoảnh khắc đã san cả ngọn núi nhỏ thành bình địa.

Trong Võ Kinh, mặt đất run rẩy như phát sinh một trận địa chấn nhỏ.

Từng Võ Thần bay thẳng lên không trung nhưng khi bọn họ nhìn thấy cự nhân xanh cao hơn bọn họ gấp mười gấp trăm lần và uy năng kinh khủng ở ngoại ô, thì lại vội vã trở về.

Mặc dù đa phần Võ Thần là kẻ điên nhưng cũng biết xem xét thời thế, sẽ không đi chịu chết mà không có chút giá trị nào!

...

"Chết rồi sao? ?"

Ất Mộc Pháp Thân khổng lồ tiêu tán, Phương Tịch chắp tay sau lưng, hạ xuống trước một đống đá vun.

Thần thức quét qua đã thấy Trương Minh Định nằm dưới đáy hố to, tứ chi xem như còn tốt nhưng thân thể lại như con búp bê bị rách rưới.

Nhưng mà viên huyết đan trong đan điền của người này vẫn đang phập phồng, duy trí chút hi vọng sống.

Thậm chí theo huyết đan chuyển động, lực lượng khí huyết nồng đậm đang dùng tốc độ kinh người khôi phục thương thế cho Trương Minh Định.

"Xem ra không chết... Vậy thì ra đây cho ta!"

Phương Tịch phát ra một đạo thần thức truyền âm.

Một lát sau.

Ầm!

Loạn thạch văng ra, Trương Minh Định từ trong đó nhảy ra, y phục trên người rách rách rưới rưới, chân cũng hơi khập khiễng.

Mặc dù huyết đan trong cơ thể đang toàn lực trị liệu thương thế của y nhưng muốn khôi phục như lúc ban đầu cũng không phải chuyện một, hai ngày.

Bây giờ chỉ xem như miễn cưỡng khôi phục được chút năng lực hành động thôi.

"Trương Minh Định, bái kiến môn chủ! !"

Trương Minh Định nhìn Ất Mộc Thần Quang tiêu tán, thân ảnh trẻ tuổi không khác gì trăm năm trước kia, bản thân cũng quỳ xuống như trăm năm trước.

"Minh Định... Ngươi không tệ, rất không tệ!"

Phương Tịch cười ha ha: "Xem ra có đôi khi thả ra cũng không tệ... Vậy mà có thể tự đột phá đến cảnh giới trên Võ Thần, không tệ, ta rất xem trọng ngươi..."

Mà dù Trương Minh Định này không thức tỉnh nhục thân thần thông nhưng cũng khá tốt, dù sao cũng là tự tìm dã lộ.

"Không dám, đây đều là công đầu của môn chủ... Năm đó, môn chủ mất tích, Liễu sử giả dẫn đầu tạo phản, thuộc hạ bị bất đắc dĩ, chỉ đành trấn áp, sau đó thay thay mặt môn chủ đứng đầu, bây giờ môn chủ đã trở về, Võ Thần Môn còn phải xin môn chủ quyết định."

"Đều là chuyện chuyện xưa xửa xừa xưa vài thập niên trước, không cần nói nữa..."

Hắn không có hứng thú ở Đại Lương làm mưa làm gió, bây giờ hơn phân nửa lực chú ý của hắn đều đặt ở mảnh vỡ và thế giới mới.

Mà trước khi đây đay, hắn đã điều tra hành động của Trương Minh Định.

Võ Thần Môn dưới sự cai trị của y, xem như cuộc sống của bách tính cũng không khó khăn, vậy đã đủ rồi.

"Vâng..."

"Dưới sự chỉ dẫn của môn chủ, ta bù đắp võ đạo... Dùng Khí Huyết Bão Đan làm chủ, trộn với một số tư tưởng nội đan thuật..."

Trương Minh Định nhanh chóng giảng giải.

Phương Tịch rất chăm chú lắng nghe, đến cuối cùng, hắn còn đặt bàn tay ở đan điền của Trương Minh Định, cảm nhận huyết đan vận chuyển, tiếp theo như đang suy nghĩ điều gì đó: "Minh Định..."

"Môn chủ xin chỉ điểm..." Ánh mắt Trương Minh Định lộ ra vẻ chờ mong.

Mặc dù y đã hoàn thị bí pháp Khí Huyết Bão Đan nhưng người thật sự mở đầu lại là vị môn chủ đời thứ nhất này khai sáng, tổng kết.

"Ý nghĩ của ngươi đại thể là đúng nhưng bước cuối cùng Khí Huyết Bão Đan này lại bất chợt sinh ra sự cố, kết một viên tử đan..."

Phương Tịch thở dài, đã biết vì sao tình trạng của Trương Minh Định khác với tu sĩ Luyện Thể tầng bảy.

"Tử đan?"

Thần sắc Trương Minh Định khẽ biến, y cũng mơ hồ cảm thấy huyết đan của mình có chút không đúng, bây giờ nghe Phương Tịch nhắc đến thì lập tức trong lòng trống rỗng.

"Vạn vật dựa vào âm mà ôm lấy dương, xung khí tưởng là hòa... Cái gọi là Kết Đan, chính là phải có sức sống... Mặc dù huyết đan của ngươi miễn cưỡng ngưng khế thành một khối nhưng cuối cùng lại thiếu chút sức sống, cũng chỉ thiếu một chút bất hủ kim tính..."

Phương Tịch nhìn Trương Minh Định, vô cùng thương xót.

Tử đan này giống với Giả Đan, mặc dù tấn thăng đại cảnh giới nhưng sau đó thì hoàn toàn vô vọng.

Mặc dù vị võ đạo kỳ tài này khai sáng ra cảnh giới phía trên Võ Thần, đối mặt đại quan cùng loại với tu sĩ Kết Đan, cuối cùng đi sai một bước, đã hoàn toàn tuyệt Đạo đồ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận