Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 746: Thái Âm Bí Cảnh (1)

Bảo Hoàng Động.
Phương Tịch chắp hai tay sau lưng rất hứng thú đánh giá tất cả xung quanh.
Một hồi lâu sau, hắn mới nói với Vương Linh Ứng ở bên cạnh: “Động phủ ngươi chọn không tệ, đại khí nồng đậm, thích hợp với công pháp của ngươi, hơn nữa phía dưới của nó còn có mấy quặng mỏ, mỗi trăm năm sẽ sinh ra không ít Hoàng Ngọc, cũng xem như có thể bù một chút vật tư tu hành.”
“Lão tổ tông mắt sáng như đuốc.”
Vương Linh Ứng lấy lòng.
Chẳng biết tại sao dù y đã tấn thăng cảnh giới Hóa Thần nhưng vẫn cảm thấy lão tổ tông thâm bất khả trắc như vậy, đây gần như là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Nếu không phải Huyết Mạch Bàn ở ngay trên người đối phương thì y đã cho rằng lão tổ đã bị người khác đổi.
Y không ngờ rằng... Những cấm chế huyết mạch và pháp khí cảm ứng huyết mạch đã bị Phương Tịch động tay chân, đạt được hiệu quả vàng thao lẫn lộn.
Bây giờ bất kể kiếm trắc thế nào cũng sẽ xem hắn như lão tổ Vương gia, hù cho những đệ tử Vương gia này đến sửng sốt.
Hắc hắc... Ngươi tấn thăng Hóa Thần, quả thật là đáng mừng, có phải ngươi vẫn còn đang trách năm đó lão tổ phân gia không?”
Phương Tịch có ý riêng hỏi.
“Tôn nhi không dám!” Thần sắc Vương Linh Ứng nghiêm lại.
“Không dám, đó chính là vẫn có...”
Phương Tịch mỉm cười, phóng khí tức trên người ra.
Một cỗ pháp lực vô cùng cường hoành lan ra, hoa cỏ, cây cối trên bãi cỏ xung quanh đều sinh trưởng mạnh mẽ.
Còn sắc mặt của Vương Linh Ứng thì đỏ lên, liên tục lui ba bước: “Hóa Thần... Hậu kỳ! ? Còn có linh lực hệ Mộc tinh thuần như thế? !”
Năm đó không phải lão tổ tông chủ tu công pháp Thổ thuộc tính sao?
“Năm đó bản lão tổ vẫn luôn giấu tài, che giấu tu vi, thật ra lúc trước xém chút đã có thể đột phá Hóa Thần hậu kỳ nhưng lại gặp phải đại loạn ở Huyền Minh Uyên nên đành bất đắc dĩ thi hành kế sách phân gia...”
Phương Tịch giải thích: “Sau đó bản lão tổ tiềm tu nhiều năm, cuối cùng nhất cử đột phá bình cảnh Hóa Thần hậu kỳ, bắt đầu trù tính Phản Hư, bởi vậy lại chọn tu luyện một môn công pháp ngũ hành...”
Lời giải thích này thật sự rất hợp lý.
Phàm là tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ khi bắt đầu chuẩn bị đột phá Phản Hư thì ít nhất cũng phải làm cho mình đủ toàn bộ ngũ hành.
Chọn tu công pháp ngũ hành chính là suy nghĩ phải có.
“Lão tổ tông, người sắp đột phá Phản Hư rồi sao? !”
Vương Linh Ứng trừng to mắt.
Lúc trước y vì đột phá bình cảnh Hóa Thần, có trời mới biết y đã hao phí bao nhiêu tài nguyên, còn mang theo một phần cơ duyên xảo hợp nếu không thì y khó mà tiến cấp.
Kết quả lão tổ Vương gia đã sắp thử xông vào cảnh giới Phản Hư?
Nhưng sau khi kích động xong thì Vương Linh Ứng đã bình phục lại rất nhanh.
Lão tổ Vương gia vố là người kinh tài tuyệt diễm nhất trong Vương gia, nếu không thì năm đó cũng không phải người đầu tiên tấn thăng Hóa Thần.
Lúc này đột phá Hóa Thần hậu kỳ, bắt đầu tính toán Phản Hư, chẳng phải rất hợp lý sao?
“Gia tộc nhất định toàn lực giúp lão tổ tông đột phá, có chuyện gì xin lão tổ tông cứ phân phó!”
Vương Linh Ứng khom người tới đất, thần sắc vô cùng thành khẩn.
Phương Tịch nhìn người này một hồi rồi mới phất tay vung ra một đạo pháp lực, nâng Vương Linh Ứng lên: “Ngươi có lòng rồi...”
Đây cũng mang ý nghĩa hắn lại có một thủ hạ Hóa Thần.
Mặc dù đánh sống đánh chết không có tác dụng gì nhưng lấy ra làm chân chạy cũng không tệ.
Dừng một chút, Phương Tịch lại hỏi: “Ngươi đã ở thành này nhiều năm, có biết được con đường thu hoạch Thái Âm Ngọc Tinh không?”
Đã tính toán đột phá Phản Hư thì nhắc đến hai loại chủ tài của Lưỡng Nghi Phá Hư Đan cũng là chuyện đương nhiên.
Thậm chi Vương Linh Ứng còn cảm thấy bởi vì Yêu Nguyệt Tiên Thành có linh vật này nên lão tổ nhà mình mới cố ý đến đây tu hành.
Không có gì liên quan đến bản thân y có ở đây hay không...
Y suy nghĩ rồi hồi đáp: “Mặc dù ở Yêu Nguyệt Tiên Thành cách trăm năm thì trong Thái Âm Bí Cảnh có sinh ra nhưng thường thì vừa xuất hiện đã được thu mua hoặc dùng riêng rồi... Rất khó chảy ra ngoài. Nếu lão tổ tông muốn luyện chế kim đan thượng cổ thì tốt nhất vẫn phải đích thân tiến vào bí cảnh...”
“Thái Âm Bí Cảnh sao?”
Phương Tịch thở dài.
Tài nguyên đỉnh cấp như vậy thật sự có nơi sinh ra được đã không tệ rồi.
Muốn trực tiếp mua vào tay vốn chỉ là chuyện hão huyền.
“Thôi, ngươi kể lại chuyện Thái Âm Bí Cảnh một chút đi.”
Hắn mở miệng ra lệnh.
“Dạ!” Vương Linh Ứng nhớ lại một phen rồi mới cung kính mở miệng: “ Lối vào Thái Âm Bí Cảnh này ở ngay trong Yêu Nguyệt Tiên Thành, bình thường luôn có trọng binh trấn giữ, nghệ nói còn có tu sĩ Phản Hư đích thân tọa trấn, đề phòng sâm nghiêm, chỉ có trăm năm một lần, những người lấy được danh ngạch mới có thể chờ bí cảnh mở ra mà tiến vào trong thăm dò... Đồng thời trong bí cảnh cũng rất nguy hiểm nhưng chỗ tốt cũng rất nhiều, tất cả tu sĩ tiến vào bí cảnh sau ba tháng sẽ bị bài xích khỏi bí cảnh, đây là vì bí cảnh cũng phải nghỉ ngơi dưỡng sức, không thể bị khai thác quá độ...”
Phương Tịch lẳng lặng nghe Vương Linh Ứng nói xong thì trong lòng cũng đã có quyết định.
Tám năm sau.
Đại hội đấu giá.
“ Một trăm khối linh thạch cực phẩm! Chúc mừng vị đạo hữu ở phòng số 3 chữ Thiên đã đấu giá được danh ngạch Thái Âm Bí Cảnh...”
Người chủ trì hớn hở nói.
Trong phòng số 3 chữ Thiên, Phương Tịch mặt không đổi sắc tĩnh tọa trên bồ đoàn còn Vương Linh Ứng thì chấn động.
Ở trên hội đấu giá y mới biết được cái gì gọi là vung tiền như rác.
Điều khiến y càng bất ngờ hơn là linh thạch trong tay của lão tổ, có phải hơi nhiều rồi không?
Là do lão tổ tông có cơ duyên lớn mà khai quật được bảo tàng trong động phủ tiền nhân? Hay là những tích lũy của Vương gia là giả, ngoài bảo khố ra còn có một bí khó do lão tổ tông nắm giữ?
“ Bây giờ danh ngạch đã vào tay rồi...”
Phương Tịch thản nhiên nói: “Sau khi ngươi trở về thì thăm dò những đồng đạo mười năm sau sẽ vào bí cảnh, ta muốn kết giao với từng người.”
Vương Linh Ứng cảm thấy bản thân hình như đã hiểu rồi: “ Nếu kết giao được năm, ba hảo hữu, với thực lực của lão tổ tông thì có lẽ thu hoạch sẽ không tệ...”
Nhưng Phương Tịch chỉ cười thần bí mà không nói gì.
Dám tiến vào Thái Âm Bí Cảnh tìm Thái Âm Ngọc Tình thì ít nhất cũng là Hóa Thần hậu kỳ.
Bí cảnh này không thể nào chứa được tu sĩ Hợp Thể nhưng mỗi lầm mở bí cảnh thì đều có một vị tu sĩ Phản Hư trực hệ của Yêu Nguyệt Tiên Thành tiến vào bí cảnh tìm kiếm các loại tài nguyên quý hiếm như Thái Âm Ngọc Tinh.
Mặc dù bản thân hắn không phải không thể giết lung tung nhưng cái giá phải trả quá lớn còn khiến người khác chú ý.
Huống chi nếu vị tu sĩ Phản Hư kia quá trẻ tuổi thì đối với Phương Tịch cũng không phải tin tức tốt.
Thọ nguyên của hắn chỉ có mấy vạn năm, nếu liều mạng với tu sĩ như vậy thì được không bù nổi mất.
Thời gian mười năm nhanh chóng trôi qua.
Ngày hôm nay, nơi nào đó trong Yêu Nguyệt Tiên Thành.
Một tế đàn cổ lẳng lặng đứng sừng sững, trên tế đàn có một tu sĩ mặc hoàng bào ngồi xếp bằng.
Đầu của người này rất lớn, đỉnh đầu trụi lủi, chỉ xung quanh có được chút tóc bạc thưa thớt rũ xuống nhìn hơi lạ và buồn cười.
Nhưng các tu sĩ ở xung quanh chỉ im lặng đứng đó không ai dám nói lớn tiếng.
Bởi vì đây là một tu sĩ Phản Hư.
Mà còn là một vị trưởng lão của Yêu Nguyệt Tiên Thành, người này tính tình hỉ nộ vô thường, tu sĩ cấp thấp chỉ sợ tránh không kịp.
Từng đạo độn quang uốn lượn đến, hạ xuống mặt đất hóa thành từng tu sĩ Hóa Thần tướng mạo khác nhau, vậy mà không có ai dưới Hóa Thần hậu kỳ.
Phương Tịch mặc một bộ thanh y, tay cầm phật châu, xen lẫn trong quần tu như một người hiền lành, thỉnh thoảng lại nói mấy câu, không đáng chú ý chút nào.
"Mã tiên tử, Bộ đạo hữu, Khấu đạo hữu..."
Hắn nhìn thấy một nhóm tu sĩ nhỏ thì ánh mắt lập tức sáng lên mà bước đến chào hỏi.
Mã tiên tử mặc một bộ hồng y, mắt hạnh má đào, ai thấy cũng yêu, tu vi Hóa Thần hậu kỳ, chính là người Mã gia ở trong Yêu Nguyệt Tiên Thành.
Bộ đạo hữu vóc người rất cao, mặc một bộ màu xanh giáp trụ, trên đó còn có hoa văn cổ.
Khấu đạo hữu có tu vi cao nhất trong ba người, đã đến cảnh giới Hóa Thần viên mãn, ăn mặc như đạo sĩ.
Thấy Phương Tịch bước đến thì Mã Tiên Tử thi lễ trước: "Thì ra là Vương đạo hữu..."
Trước đó bọn họ cũng đã gặp vị lão tổ Vương gia này mấy lần, cùng thưởng trà luận đạo, xem như cũng có chút giao tình.
Nhưng cũng chỉ vậy mà thôi, nếu trong lúc thám hiểm phải có thêm người này thì bọn họ tuyệt đối không chịu.
Dù sao ba người họ liên thủ đã ăn ý từ lâu, nửa đường lại thêm vào một người cũng cản tay cản chân, được không bù nổi mất.
Sau khi Phương Tịch hàn huyên thêm mấy câu, hắn cũng không nhắc đến chuyện nhập bọn mà lại nói: "Ba vị đạo hữu, sau hành trình bí cảnh lần này, nếu có bán địa đồ bí cảnh mới thì đừng quên bản nhân nhé..."
"Thì ra là thế..."
Mã Tiên Tử nghe vậy thì không khỏi mỉm cười: “Thì ra đạo hữu mang hi vọng đặt cược vào lần mở bí cảnh tiếp theo sao?”
“Đạo hữu lựa chọn như vậy cũng sáng suốt.” Khấu đạo hữu cũng phụ họa.
Theo bọn họ nghĩ, mặc dù lão tổ Vương gia này là Hóa Thần hậu kỳ nhưng thần thông, pháp bảo rất bình thường, hơn nữa dù tu sĩ Hóa Thần viên mãn tiến vào Thái Âm Bí Cảnh cũng chưa chắc có thể toàn thân trở ra chứ đừng nói gì tới lấy được cơ duyên và bảo vật.
Lần này thử độ sâu của nước trước một chút, sau đó tạo mối quan hệ, thăm dò địa hình, mang hi vọng cược vào lần tiếp theo cũng rất hợp lý.
Trên thực tế, rất nhiều tu sĩ vào bí cảnh ba bốn lần cũng chưa chắc có thể lấy được một khối Thái Âm Ngọc Tinh mà!
“Ai... Tu vi của lão phu nông cạn, không giỏi đấu pháp, chỉ có thể đặt hi vọng lên đời sau, cũng may Linh Ứng cũng là một hảo hài tử...”
Mấy canh giờ sau trên quảng trường đã hội tụ hơn mười vị đồng đạo Hóa Thần.
Tu sĩ Phản Hư đầu rất to kia chợt mở mắt ra, trong mắt y như có hai điểm kim quang lóe lên.
Trên bầu trời, một bóng người tách mây ra, lao vùn vụt đến, chính là một thanh niên đeo kiếm.
"Hóa ra là Quảng đạo hữu!"
Tu sĩ Phản Hư đầu to cười rồi đứng dậy đón tiếp.
“Lần này mở bí cảnh phải làm phiền Xích đạo hữu rồi.” Tu vi của tu sĩ đeo kiếm khoảng Phản Hư sơ kỳ, y nói xong một câu thì không nói gì nữa.
Tu sĩ Phản Hư đầu to biết tính tình của người này vốn luôn luôn lạnh lùng như vậy nên cũng không để bụng.
Y đứng dậy cười rạng rỡ rồi nói với những tu sĩ Hóa Thần ở bên dưới: “Trong tay các ngươi đều đã có Thái Âm Lệnh đấu giá được, chờ chút nữa mở bí cảnh ra thì dựa vào tín vật này mà tiến vào trong... Có một số chuyện lão phu phải nói rõ trước, đầu tiên chính là trong bí cảnh vô cùng nguy hiểm, dù tu sĩ Phản Hư như chúng ta cũng có thể vẫn lạc, sau khi các ngươi tiến vào bên trong thì đều dựa vào bản lĩnh, sống chết không oán hận!”
“Thứ hai nếu các ngươi gặp phải nguy hiểm thì cũng có thể bóp nát lệnh bài này... Như vậy sẽ lập tức được truyền tống ra khỏi bí cảnh.”
“Mặc kệ các ngươi có thu hoạch hay không thì ba tháng sau bí cảnh vẫn sẽ đóng lại, bất kỳ tu sĩ nào cũng sẽ bị truyền tống ra ngoài.”
Lời của tu sĩ họ Xích vang lên bên tai của mỗi tu sĩ.
Phương Tịch nghe rất chăm chú nhưng trong lòng thì đã biết chắc:
‘Bí cảnh này có yêu cầu với người tiến vào, nói không chừng một tu sĩ Phản Hư sơ kỳ này có thể chiếm mười, thậm chí trăm danh ngạch Hóa Thần...’.
‘Mà Yêu Nguyệt Tiên Thành chắc là không thể nào giám thị được nhất cử nhất động của tất cả tu sĩ ở bên trong...’.
“Như vậy thì mở ra thôi!”
Tu sĩ họ Xích nói xong thì hai tay kết quyết.
Thiên địa nguyên khí ba động mãnh liệt, không ngừng rót vào tế đàn dưới chân của y.
Ong ong!
Trong tiếng oanh minh, từng ánh trăng sáng xuất hiện trên tế đàn, không ngừng lấp lóe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận