Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 44: Chú lực yêu ma (2)

Lệnh cấm của gia chủ đến lúc tận thế cũng không khác gì với đánh rắm.

Phương Tịch cũng không quan tâm những chuyện này, hắn bước đến trước tủ chén làm bằng gỗ tử đàn chạm rồng phượng, hắn gõ gõ cửa tủ.

"A a a!"

Trong tiếng thét chói tai, một bóng dáng bé nhỏ nhảy ra, trong tay vẫn đang cầm một cái kéo, nhanh chóng đâm.

Ba!

Phương Tịch im lặng, tiện tay đánh bay cái kéo, sau đó hắn đánh một bạt tay: "Bách Hợp, tỉnh táo lại, là ta!"

Rõ ràng là thị nữ Bách Hợp của hắn đang trốn trong tủ chén.

Trên gò má của nàng hiện ra một dấu bàn tay đỏ tươi, cùng lan da trắng nõn của nàng hình thành sự tương phản rõ ràng, nhưng rốt cục nàng cũng tỉnh táo lại, khóc bù lu bù loa, nàng khóc không thành tiếng mà nói: "Có... Có yêu quái... Thủy Tiên tỷ, Ngọc Lan tỷ... Đều... Đều đã chết..."

"Nguyệt Quế thì sao?"

Phương Tịch hỏi một câu.

Bách Hợp lắc đầu: "Không nhìn thấy..."

Phương Tịch nhớ lại một đường hắn đến đây cũng không nhìn thấy thi thể của Nguyệt Quế, đó chính là tin tức tốt.

Hắn vuốt ve mái tóc của Bách Hợp, cảm giác như đang vuốt ve một con mèo: "Hiện tại Hắc Thạch thành đã xong rồi, ta cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất là đi theo ta, thứ hai là ta sẽ cho ngươi một trăm lượng vàng, sau đó trả lại thân khế cho ngươi, ngươi tự đi, ngươi chọn một trong hai đi!"

Phương Tịch nhìn phòng ngủ, cũng không có gì để lấy.

Loại đồ chơi vàng bạc này, ở Hắc Thạch thành bây giờ, chỉ sợ là cũng như gạch đá ngói vụn, còn không bằng đến phòng bếp vác theo vài túi gạo!

'Không đúng, ta có thể đến tu tiên giới mua gạo của phàm nhân, cũng không cần vác...'.

"Ta..." Trong đôi mắt của Bách Hợp miễn cưỡng có chút sức sống: "Ta đi theo công tử..."

"Rất tốt!"

Phương Tịch gật đầu, đây là một tiểu cô nương thông minh: "Nếu vậy, mau đứng lên thu dọn một chút, đi vào phòng bếp vác theo một túi gạo, đi theo ta..."

Cửa thành đông.

Một ngôi nhà được xây dựng dựa vào tường thành.

Bởi vì nơi đây đã là rìa ngoài cùng của Hắc Thạch thành nên Bạch Vân võ quán đã chọn đặt chân ở đây.

Mà trong sân nhỏ đã chật cứng những học đồ của võ quán và thân nhân của họ.

Ngoại trừ Phương Tịch dẫn theo một thị nữ, Lưu Đào Đào cùng Đường Toàn cũng mang cha mẹ mình đến đây.

Thậm chí, ngay cả Nhị sư huynh Vũ Cực, chẳng biết lúc nào cũng mang theo một vị mỹ phụ, nghe nói là thê tử của hắn, đường hoàng chiếm một gian phòng.

Mà ở gần đây, còn có không ít thế lực trong thành, phần lớn là các võ quán chủ, mang theo học đồ của họ, đuổi chủ nhà đi, chiếm cứ một vùng đất tốt nhất.

Bây giờ, trật tự ở trong thành đã bị sụp đổ, quyền nói chuyện tốt nhất chính là nắm đấm!

Chính vì vậy, Mộ Thương Long mới không thể không mang theo thân thể tàn phế đi tìm đám võ quán chủ kia lá mặt lá trái.

Đêm khuya.

Mộ Thương Long gọi mấy tên đệ tử nhập thất lại để thảo luận chuyện đã xảy ra hôm nay.

"Khụ khụ... Theo tin tức ta nghe được, Yêu ma thụ kia có thể ký sinh trên thân thể cả người lẫn thú, từ đầu đã phủ xuống ngay nha phủ, Tri phủ và toàn bộ quan lớn trong thành, cơ bản đều chết không có chỗ chôn..."

Ánh đèn nhỏ như hạt đậu, chiếu ra khuôn mặt hoảng hốt và sợ sệt của mọi người, trong giọng nói của Mộ Thương Long lộ ra vẻ bất đắc dĩ: "Bây giờ... Không ít thế lực võ quán tụ tập tại cửa thành đông, cửa thành nam thì bị Nguyên Hợp Sơn chiếm, tình huống của thành bắc thì ta không biết, chỉ sợ là một mãnh tuyệt địa, cửa thành tây thì ngâu nhiên có vài tin tức vụn vặc, hội tụ một lượng lớn nạn dân..."

"Mà những quái vật bị Yêu ma thụ điều khiển kia ban ngày thì chúng nó ẩn náu, tối đến thì đi ra, số lượng cũng không nhiều, chỉ cần cẩn thận, hẳn là có thể chống đỡ thêm một khoảng thời gian..."

Vẻ mặt Mộ Phiếu Miểu lo âu: "Phụ thân... Đồ ăn và nước uống mà chúng ta dự trữ ở đây, miễn cưỡng lắm cũng chỉ có thể duy trì sử dụng trong một tháng."

"Một tháng sao?" Tâm trạng của Mộ Thương Long không hiểu sao lại trở nên sa sút.

Thực tế, trong Hắc Thạch Thành có rất nhiều người chết, chỉ cần không sợ nguy hiểm, tránh được khu hạch tâm bị tán cây bao phủ và quái vật, đến của hàng lương thực tìm kiếm vật tư cũng không khó.

Khó khăn thật sự, là lòng tin!

'Thực tế, tất cả cao tầng ở đây đều hiểu rõ, bọn họ chắc chắn sẽ bị triều đình Đại Lương vứt bỏ...'.

'Hiện tại gom lại để sưởi ấm, cũng chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi.'.

Phương Tịch khoanh hai tay, dựa vào cột, hắn đã hiểu được tất cả: 'Bây giờ kiên trì, chỉ là một hi vọng nhỏ nhoi, hi vọng con yêu mà này sau khi ăn uống no đủ sẽ tự rời khỏi đây...'.

'Nhưng từ ban đầu không có ai ngờ được, ma đầu này lại là một cái cây! Nói không chừng nó cũng không đi, cho dù muốn đi, cũng có thể là đợi đến lúc tán cây bao phủ toàn bộ bầu trời, dùng rễ phụ giết chết hết tất cả mọi người...'.

'Đương nhiên, nhìn tốc độ bao phủ của nói mà tính, quá trình này phải kéo dài từ vài tháng đến một năm nữa... Cho nên những nguy hiểm từ ban đầu, ngược lại là ... Những người khác!'.

Đang lúc Phương Tịch suy tư, biểu lộ Mộ Thương Long biến đổi, bất chợt lão phun ra một ngụm máu đen, rồi bất tỉnh.

"Phụ thân!"

Mộ Phiếu Miểu hoảng sợ la lên, vội vàng bước qua đỡ lão.

Phương Tịch không để ý đến đám người lộn xộn, hắn bước ra khỏi phòng, nhìn lên bầu trời u ám.

Bây giờ chiến lực mạnh nhất của Bạch Vân võ quán đã bị hao tổn, chỉ sợ không gạt được người có tâm, nguy hiểm sớm muộn gì cũng sẽ đến!
Bạn cần đăng nhập để bình luận