Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 434: Vơ vét

Hùng!

Lúc này, Huyền Hỏa Ma Cương đúng lúc phun ra một ngọn thi hỏa đen như mực, đốt tê tê cháy thành tro bụi, chỉ có một viên yêu đan màu vàng đất được giữ lại.

Yêu hùng đang triền đấu với Ma Huyết Giao thấy vậy thì lập tức phun ra một đạo yêu khí màu xám xanh, vây khốn Ma Huyết Giao lại, bản thân thì chạy trốn không quay đầu lại.

Hưu!

Đúng lúc này, một đạo kiếm quang màu xanh sẫm từ trên trời giáng xuống, trảm rớt cái đầu to lớn của yêu hùng.

Ầm!

Thi thể yêu vương cấp ba to lớn ngã xuống mặt đất, máu tươi không ngừng trào ra, rất nhanh đã hội tụ thành huyết trì.

Ma Huyết Giao xông ra khỏi yêu khí ngăn cản, ngậm nội đan của yêu hùng, song song với Huyền Hỏa Ma Cương trở lại bên cạnh xe ngựa.

"Đây... Ba chiến lực Kết Đan?"

Trịnh San nhìn cảnh này, thật sự quá khó tin, lại nhìn những yêu thú chạy trối chết tứ tán kia: "Đại kiếp Thanh Mộc Tông ta... Đã được hóa giải rồi sao?"

"Là một linh thú, một khôi lỗi, một luyện thi..."

Thương Thanh Tử không hổ là chưởng môn, ánh mắt, kiến thức đều không phải tu sĩ tầm thường có thể so sánh, thoáng cái y đã nhìn ra rất nhiều manh mối: "Không biết trong xe ngựa là thần thánh phương nào? Quên đi, mặc kệ là thần thánh phương nào thì các ngươi cũng cùng ta ra bái kiến vị tiền bối này đi!"

Nói xong, vậy mà y thật sự bay thẳng ra khỏi hộ sơn đại trận.

Lúc này Trịnh San mới như tỉnh mộng, biết được nếu tiền bối trong xe ngựa muốn hạ thủ với Thanh Mộc Tông thì chỉ là một cái trận pháp cấp ba trung phẩm cũng vô dụng!

Còn không bằng trực tiếp ra ngoài, mặc cho đối phương xử lý.

Rất nhanh, từng đạo lưu quang bay ra, sáu Trúc Cơ cùng đến trước xe ngựa, cung kính khom lưng: "Chưởng môn Thanh Mộc Tông Thương Thanh Tử, dẫn theo trưởng lão trong môn đến bái tạ đại ân cứu mạng của tiền bối!"

Trịnh San cảm nhận có một ánh mắt đảo qua mình thì toàn thân không khỏi căng cứng, ngay cả pháp lực trong cơ thể cũng vận chuyển mất linh, trong nháy mắt nàng vô cùng sợ hãi.

Đến gần, nàng mới cảm nhận được sự cường đại thật sự của những linh thú và khôi lỗi này.

Tiền bối khống chế khôi lỗi như vậy, muốn diệt đi một cái Thanh Mộc Tông, quả thật không phí chút sức nào.

Trầm mặc...

Trầm mặc rất lâu...

Ngay lúc trán của Thương Thanh Tử cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh thì một tiếng nói trẻ tuổi cuối cùng cũng từ trong xe ngựa vang lên: "Thôi... Đều đứng lên đi."

Trịnh San thở phào nhẹ nhõm, vậy mà nàng cảm thấy bầu trời cũng trở nên sáng hơn mấy phần.

Lúc này nàng vẫn cúi đầu, chỉ dám dùng khóe mắt thoáng liếc qua tiền bối từ trong toa xe đi ra.

Ừm, vị tiền bối này phi thường trẻ tuổi anh tuấn, một bộ thành bào, diện mục như thiếu niên, còn... Hình như giống hình ảnh trong ngọc giản nào đó y hệt.

Thương Thanh Tử thấy Phương Tịch rời khỏi toa xe thì hơi ngẩn ra, ngay lập tức hành lễ lần nữa: "Thì ra là Long Ngư đảo chủ, tiền bố đến Thanh Mộc Lâm, quả thật là sự may mắn của bản tông!"

Câu này vừa ra khỏi miệng thì những tu sĩ đang ở đây cảm thấy sáng tỏ thông suốt.

Tu sĩ Kết Đan trong ba nước cũng không phải chỉ có Trương Trúc Thịnh và Nhan lão quỷ.

Long Ngư đảo chủ cũng là một vị mà!

Chỉ là không phải nghe nói vị này đã đi Nguyên Quốc từ lâu rồi sao?

"Bản tọa vừa về cố hương thì nhìn thấy yêu thú tàn sát bừa bãi, đương nhiên phải xuất chút lực... Ta và Lục Thanh cũng xem như có chút giao tình."

Phương Tịch không nhanh không chậm cất đi ba viên yêu đan, thần thức của hắn đã sớm đảo qua toàn bộ Thanh Mộc Tông: "Trúc Cơ toàn tông môn chỉ có mấy người các ngươi sao?"

Thương Thanh Tử đỏ mặt lên, hồi đáp: "Trừ hai vị bên ngoài ra thì chỉ có sáu người chúng ta."

"Thanh Mộc Tông, quả thật xuống dốc rồi..."

Phương Tịch thở dài, khoát tay, một cái bình ngọc lập tức rơi đến trước mặt Trịnh San.

"Tiền bối... Đây là..." Trịnh San cầm bình ngọc, không biết phải làm sao.

"Tiểu ny tử, ngươi có phần hợp mắt của ta, bình này là đan dược vô cùng hữu ích giúp tu sĩ Trúc Cơ tăng tiến pháp lực, ban cho ngươi đi."

Phương Tịch cười ha ha, thu Huyền Hỏa Ma Cương, trở lại toa xe.

Kèm với tiếng hót dài của Thanh Hỏa Loan, xa giá hoa lệ lại khởi hành, nhìn phương hướng thì chính là Việt Quốc!

"Không ngờ... Vậy mà là vị Long Ngư đảo chủ này."

"Hắn từ Nguyên Quốc du lịch về, còn giải trừ đại nạn cho bản tông... Ai, lúc trước nếu tiền bối nguyện ý gia nhập Thanh Mộc Tông làm Thái Thượng trưởng lão của bản tông thì tốt biết bao."

Mấy vị trưởng lão Trúc Cơ nghị luận ầm ĩ, Thương Thanh Tử thì nhìn qua Trịnh San: "Trịnh sư muội trước đó có giao tình với vị tiền bối kia sao?"

"Không có... Đây là lần đầu tiên ta gặp mặt tiền bối." Trịnh San vội trả lời.

"Thôi... Nếu tiên bối nhìn sư muội thuận mắt thì đó chính là cơ duyên của muội, mai sau nhớ kỹ..."

Thương Thanh Tử muốn nói lại thôi nhưng ngữ khí hay thần thái đều trở nên thân cận hơn rất nhiều.

Trịnh San không biết vì cái gì, nàng nhớ đến lời đồn tính thích ngư sắc của Long Ngư đảo chủ thì trên mặt không khỏi đỏ lên...

Lúc này Phương Tịch đã sớm bay ra hơn trăm dặm, đương nhiên hắn không biết Thương Thanh Tử lại sắp xếp cho mình như vậy.

Hắn chỉ xem ở phân thượng của Trịnh Thiết nên chiếu cố Trịnh San một chút mà thôi.

Dù sao vị lão Trúc Cơ Trịnh Thiết đã từng bị thương, lại thêm mấy năm nay Thanh Mộc Tông suy yếu như vậy thì tám thành đã tọa hóa rồi.

Nếu hắn biết việc mình chiếu cố hậu bối bị Trúc Cơ Thanh Mộc Tông xuyên tạc thành thấy sắc nảy lòng tham, vậy thì chắc chắn phải cho bọn họ nếm mùi đau khổ.

Việt Quốc, Huyền Thiên Tông.

Bởi vì đại đầu yêu thú đều bị Thanh Mộc Tông hấp dẫn đi mà tông này lại có một tu sĩ Giả Đan và trận pháp cấp ba thủ hộ nên cũng có chút yên ổn.

Trương Trúc Thịnh đang ngồi xếp bằng, bồi luyện pháp bảo.

Bất chợt, bên tay y lại nghe được một tiếng nói: "Trương đạo hữu có ở đây không? !"

Tiếng nói này vậy mà trực tiếp xuyên thấu cấm chế của mật thất, khiến y đỏ mặt lên, chân nguyên xém chút nổ tung.

"Là Long Ngư đảo chủ! Hắn trở về rồi!"

Tử quang chợt lóe trên mặt của Trương Trúc Thịnh, y đè xuống thương thế nho nhỏ, hóa thành một ánh chớp trong khoảnh khắc đã đến rìa đại trận, sau khi y nhìn long phượng xa giá bên ngoài, đặc biệt là Thanh Hỏa Loan cấp ba thượng phẩm thì mí mắt lập tức giật một cái, nặn ra một nụ cười: "Thì ra là Phương đạo hữu... Đạo hữu đến Nguyên Quốc mấy chục năm, bây giờ cuối cùng cũng trở về, thật sự rất đáng mừng."

Phương Tịch chậm rãi bước ra khỏi toa xe, mỉm cười: "Quả thật... Mặc dù có chút khó khăn trắc trở nhưng cơ duyên không nhỏ."

Lúc nói chuyện, hắn không chút che giấu khí tức pháp lực Kết Đan hậu kỳ trên thân.

Rốt cục Trương Trúc Thịnh khống chế không nổi sắc mặt, hoảng sợ nói: "Ngươi đã là Kết Đan hậu kỳ rồi sao? !"

"Ừm, may mắn ở Nguyên Quốc thu được chút tài nguyên... Tiện thể nói một câu, Di Lăng Cốc Nhan lão quỷ đã bị ta diệt."

Vẻ mặt Phương Tịch tươi cười nói: "Vậy cũng là giúp Huyền Thiên và Thanh Mộc báo đại thù..."

"Đúng vậy..."

Trương Trúc Thịnh cũng không biết trong lòng mình có cảm giác gì, mặc dù Nhan lão quỷ kia đáng hận nhưng vị này cũng không phải loại lương thiện gì.

Y suy nghĩ một chút rồi nói: "Đã như vậy, Di Lăng Cốc phải diệt môn, không phải là đạo hữu muốn khai tông lập phái ở Võ Quốc chứ?"

"Khai tông lập phái sao? Còn chưa nghĩ đến... Long Ngư Đảo của ta có một Trúc Cơ ở trong quý tông, tên là Triển Đồ, cũng xem như là người quen của bản tọa, không biết hắn có ở đây không?"

Ánh mắt Phương Tịch tĩnh mịch.

Trương Trúc Thịnh nhớ lại một phen, trí nhớ của tu sĩ đều rất tốt, nếu là tu sĩ Luyện Khí thì có lẽ y cũng không chú ý, nhưng tu sĩ Trúc Cơ đã có thể lọt vào mắt của Kết Đan, bởi vậy y vẫn có chút ấn tượng: "Người này... Mấy chục năm trước đã mất tích."

"Mất tích sao?"

Phương Tịch thở dài, thật ra hắn đã từng chui vào Huyền Thiên Tông tìm Triển Đồ, lần đó cũng không tìm được.

Bây giờ xem ra, y đã sớm thoát khỏi Huyền Thiên Tông sao?

Cũng đúng, muốn Kết Đan ở tu tiên giới ba nước quả thật hơi chật vật.

Nói không chừng, người này cũng đã đến Nguyên Quốc!

Phương Tịch suy nghĩ một lúc rồi nói với Trương Trúc Thịnh: "Đã như vậy, bản nhân có một yêu cầu quá đáng, mong rằng đạo hữu nhất thiết phải đáp ứng."

"Đạo hữu mời nói..." Trương Trúc Thịnh nặn ra nụ cười.

Đạo lý người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu y vẫn hiểu.

Không thấy Nhan lão quỷ có thực lực và trận pháp đều mạnh hơn y mà vẫn bị diệt sao?

"Trong lòng ta có mong mỏi với Tàng Kinh Các của Huyền Thiên Tông, xin đạo hữu cho phép nhìn qua..."

Phương Tịch cười tủm tỉm nói.

Tam đại tông môn Kết Đan, Tàng Kinh Các Thanh Mộc Tông hắn đã sớm được chứng kiến, mà lần này hắn ở Di Lăng Cốc cũng thuận tay vơ vét một đống điển tịch, còn ngắt không ít linh dược trong linh dược viên.

Bây giờ chỉ còn lại Huyền Thiên Tông.

Trương Trúc Thịnh này hơi không phóng khoáng, trước đây còn muốn dùng Bạch Trạch Tiên Thành tính toán hắn, đương nhiên phải bị báo ứng.

"Chuyện này..."

Trương Trúc Thịnh gần như muốn chửi ầm lên, Tàng Kinh Các của tông môn, đó là chỗ đạo thống, có thể tùy tiện cho ngoại nhân nhìn sao?

Nhưng vào lúc này, y nhìn thấy Thanh Hỏa Loan vô cùng buồn chán phun ra một ngọn lửa xanh.

Uy năng ẩn chứa trong đó khiến y khuất nhục mà cúi thấp đầu: "Đây là đương nhiên... Huyền Thiên Tông ta sở tàng giản lậu, xin mời Phương đạo hữu xem, phê bình chú giải một chút..."

"Ha ha..."

Phương Tịch cởi mở cười to: "Đạo hữu là người thống khoái!

Một tháng sau.

Tin tức liên tục được thu gom, tập hợp để trên bàn của Trương Trúc Thịnh.

Y cầm lên một cái ngọc giản, thần thức tiến vào bên trong.

"Sau khi Nhan lão quỷ ngã xuống, Di Lăng Cốc lập tức bộc phát nội loạn... Du gia phản loạn đại chiến với Nhan gia, người bị liên lụy vô số kể..."

"Sau đó, Di Lăng Cốc cũng bị hủy hơn phân nửa... Rất nhiều thế lực Trúc Cơ thừa cơ phản công... Đại chiến đang tiếp tục, không có bên thắng..."

"Tai ương thú triều của Thanh Mộc Tông đã giải trừ... Yêu thú các nơi đều lui về Vạn Thú Sơn Mạch... Vậy mà người đó vẫn chưa xuất thủ, chỉ dùng khôi lỗi, linh sủng, luyện thi mà đã diệt tam đại yêu vương? !"

Lúc nhìn đến đây, Trương Trúc Thịnh không tránh khỏi đầu đổ đầy mồ hôi lạnh.

Nếu ngày đó y đáp ứng chậm một chút, có phải cũng bị linh thú treo lên đánh không?

Nghĩ lại, y lại cười khổ: "Đây chính là đại tu sĩ Kết Đan hậu kỳ... Trong lịch sử của toàn bộ tu tiên giới ba nước bấm tay cũng không nhiều... Vị này, chẳng lẽ có ý chí thống nhất ba nước? ! Huyền Thiên Tông ta, lại nên đi đâu đây?"

Phương Tịch cũng không biết Trương lão tổ rầu rĩ.

Lúc này, hắn đang ở trong Tàng Thư các của Huyền Thiên Tông, cầm một ngọc giản, trên mặt hiện ra sự vui mừng: "Quả nhiên... Những tông môn Kết Đan này, luôn có chút đồ tốt áp đáy hòm."

Hắn ở Thanh Mộc Tông tìm được bí thuật luyện chế ngọc phù nên từ đó đã lưu tâm.

Có lẽ ở trong Huyền Thiên Tông cũng có di châu của biển cả thì sao?

Sự thật đã chứng minh, nội tình của Huyền Thiên Tông cũng không kém.

Đặc biệt là một môn bí thuật trong đó, vậy mà có liên quan đến bồi dưỡng yêu thú, khiến quang mang trong mắt của Phương Tịch liên tục chớp.

Một lúc sau, hắn cầm lấy mấy ngọc giản lọt vào mắt mình, lại lấy ngọc giản trống ra bắt đầu phục chế.

"Vậy mà có truyền thừa ngự thú cấp ba..."

"Đặc biệt là biện pháp bồi dưỡng yêu thú tiến cấp, cải tiến một chút là có thể dùng với Thái Tuế và Đại Thanh, có thể gia tăng một, hai thành tỉ lệ tiến cấp..."

Đối với Phương Tịch mà nói, dự trữ tu tiên bách nghệ của hắn bây giờ đã phi thường khủng bố, chủ lưu cơ bản đều đến cấp ba.

Thế nhưng... Huyền Thiên Tông cũng không có truyền thừa cấp bốn, mặc dù hắn đã sớm đoán được những vẫn hơi tiếc nuối.

Bảy ngày sau, khi Trương Trúc Thịnh với vẻ mặt cung kính đến đây bái phỏng thì thấy trong Tàng Kinh Các đã sớm không có ai, chẳng biết từ lúc nào vị Long Ngư đảo chủ kia đã rời đi.

Đối phương lặng yên không một tiếng động rời đi vậy mà mình không biết chút nào, còn trận pháp cấp ba của Huyền Thiên Tông, thật sự như chỉ để trang trí!

Liên tưởng đến thân phận Trận Pháp Sư cấp ba của đối phương, sau lưng Trương Trúc Thịnh chợt lạnh lẽo, y cảm nhận được hàn ý sâu sắc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận