Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 287: Lưu Tam Thất

Bạch Trạch Tiên Thành Bạch Phong Chân Nhân vốn là tán tu.

Sau đó dưới cơ duyên xảo hợp Kết Đan thành công, đã chiếm cứ nguyên bản phường thị, thành lập Bạch Trạch Tiên Thành, cách nay đã hơn mấy trăm năm.

Chỉ là thọ nguyên của Kết Đan lão tổ quá dài, từng đời tu sĩ chết đi mới khiến người khác cảm thấy dường như đối phương đã trường sinh bất lão.

Mà thật ra, Phương Tịch tính một chút đã biết vị Bạch Phong Chân Nhân này đã hơn bốn trăm tuổi...

Sau khi hơn mười đệ tử chết đi thì vị Kết Đan lão tổ này, có lẽ cũng sắp đến thời điểm đệ tử mình tiễn đưa rồi?

Hắn phất tay cho Chung Hồng Ngọc lui ra, bản thân bưng một chén linh trà rồi rơi vào trầm tư.

Thế gian này, dù là Nguyên Anh Chân Quân thì khi hết thọ nguyên cũng chỉ đành bất đắc dĩ mà tọa hóa hoặc chuyển thế.

Về phần đoạt xá? bởi vì làm đất trời oán giận nên cũng không thể gia tăng thọ nguyên.

Bạch Phong Chân Nhân sớm muộn gì cũng sẽ tọa hóa, chuyện này là không thể nghi ngờ, trừ phi lão có thể nghịch thiên cải mệnh, đột phá Nguyên Anh...

'Lần này, Bạch Phong Chân Nhân mạo hiểm xâm nhập Vạn Thú Sơn Mạch săn giết yêu vương chắc cũng là vì yêu đan cấp ba...'.

'Mặc dù người này thu rất nhiều đồ đệ nhưng muốn thành đạo Kim Đan lại muôn vàn khó khăn, dù la Âu Dương Chấn dường như cũng thiếu chút hỏa hầu?'.

'Yêu đan cấp ba lần trước, Bạch Phong Chân Nhân không tranh qua Khương lão tổ, cũng xem như Âu Dương Chấn đã mất đi một đại cơ duyên...'.

Thật ra đối với tu sĩ ba nước, có thể luyện hóa nội đan của yêu vương mà trở thành Giả Đan cũng là cơ duyên không tầm thường...

'Tính như vậy thì chờ sau khi Bạch Phong Chân Nhân tọa hóa, Bạch Trạch Tiên Thành sẽ không có Kết Đan lão tổ tọa trấn... Chắc chắn sẽ rơi vào sóng gió, thậm chí Huyền Thiên Tông, Thanh Mộc Tông, Di Lăng Cốc đều có thể ra tay!'.

Bạch Trạch Tiên Thành thu hút rất nhiều tán tu, danh xưng thánh địa giao dịch của tán tu đã cướp đi biết bao nhiêu sinh ý và lượng người ở phường thị của ba tông?

Trước đây có Bạch Phong Chân Nhân trấn áp, bây giờ lại hơi phiền phức.

'Nhất mạch Bạch Phong Sơn vẫn có thực lực, lần trước gặp Âu Dương Chấn chính là Trúc Cơ hậu kỳ... Bây giờ hắn đột phá đến Trúc Cơ viên mãn cũng không kỳ quái, lại chấp chưởng Hẳn là cũng cấp ba Quỳ Ngưu Cổ, tọa trấn trận pháp cấp ba... Có lẽ cũng có sức liều mạng.'.

Ít nhất Phương Tịch cảm thấy ngăn cảm một tông môn Kim Đan cũng không vấn đề gì.

Nhưng mà... Nếu là tam đại tông môn Kết Đan liên thủ vậy thì lực không đủ rồi, dù sao Âu Dương Chấn cũng không phải là Kết Đan lão tổ.

Đa phần tu tiên giả đều tư lợi, có thể ảnh hưởng bọn chúng chỉ có lợi ích.

Lần trước Khương lão tổ hiệp trợ Bạch Trạch Tiên Thành, chẳng qua là dưới thú triều thì không có quả trứng nào lành vả lại lão cũng vì yêu đan cấp ba mà thôi.

Lần này dù Huyền Thiên Tông xuất thủ với Bạch Trạch Tiên Thành thì Phương Tịch cũng không cảm thấy bất ngờ.

"Mưa gió sắp đến Phong Mãn Lâu..."

"Thế nhưng ta đã sớm trốn vào lầu nhỏ thành nhất thống, quản chi nó xuân hạ hay thu đông..."

Phương Tịch suy nghĩ một lúc rồi soạn hai bức thứ hồi âm.

Gửi cho Triển Đồ thì tương đối tùy ý, chỉ nói đến lúc đó có thể cho y mượn mấy trăm linh thạch, còn lại thì y phải tự dốc sức làm.

Về phần gửi cho Ngôn Trường Không thì thận trọng mấy phần, đầu tiên là cảm tạ đối phương đã thông báo tin tức, sau đó tặng lễ vật nhờ y tiếp tục chú ý phong vân ở Bạch Trạch Tiên Thành rồi thông tri cho mình.

Bây giờ Huyền Thiên Tông có Trương Trúc Thịnh Trương lão tổ tọa trấn, người này xuân thu kéo dài, thọ nguyên dồi dào nên rất an ổn.

Nói không chừng... Đã có tán tu cơ linh sớm vào Việt Quốc tị nạn.

Một năm sau.

Tin tức liên quan đến Bạch Phong Chân Nhân gây xôn xao trong Việt Quốc, dù Long Ngư Đảo luôn phong bế vậy mà cũng có người nghị luận.

Phương Tịch hay được tin đồn, trong đó lại càng hoang đường không bị trói buộc, thậm chí còn nói Bạch Phong Chân Nhân đã sớm tọa hóa.

'Xem ra... Thượng tầng Việt Quốc định động thủ rồi sao?'.

'Hay là... Nhất mạch Bạch Phong Sơn truyền ra tin giả? Dù sao chiêu này trước đó đối phương đã từng dùng rồi...'.

'Nhưng mà... Chuyện này có liên quan gì với ta, xem kịch xem kịch...'.

Phương Tịch thản nhiên ở ở đỉnh Trường Thanh Các nhìn bóng người bận rộn trong Linh Dược Cốc và dưỡng ngư tràng, tự nhiên sinh ra cam giác nhàn nhã.

Đúng lúc này, mày hắn khẽ động, mở trận pháp ra.

Một đạo Truyền Âm Phù màu xanh biếc như phi chuẩn bay vào, dạo một vòng đã bị hắn cầm trong tay.

Sau khi nghe vài câu ngắn ngủi, Phương Tịch biến sắc, để Huyền Mộc Đại Trận mở ra một thông đạo.

Một đạo độn quang thanh sắc bày vào, khí tức đại biểu Trúc Cơ kia khiến Thanh Giác Ngư Long ở trong dưỡng ngư tràng hơi ngẩng đầu.

Độn quang thanh sắc hạ xuống trước mặt Phương Tịch, một vị tu sĩ Trúc Cơ trong đó hiện ra.

Người này khoảng ba mươi tuổi, có chòm râu dê cong lên, búi tóc trên đầu dùng Ô Mộc Trâm cắm lên, người mặc một bộ đạo bào cũ nát, lại còn như linh y thế gian mà cõng theo một hòm thuốc.

Càng quang trọng hơn là pháp lực của ý đã đến Trúc Cơ trung kỳ.

"Tại hạ Lưu Tam Thất, bái kiến Phương đạo hữu!"

Tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ có chòm râu dê mỉm cười thi lễ với Phương Tịch trước, ánh mắt không để lại dấu vết nhìn qua Phương Tịch và Yêu Ma Thụ gần đó, sắc mặt y hơi đổi.

"Thì ra là Lưu đạo hữu... Lúc ta ở Bạch Trạch Tiên Thành đã nghe qua đại danh diệu thủ hồi xuân của Lưu đạo hữu, chỉ là duyên cạn nên chưa gặp mặt..."

Phương Tịch cười ôm quyền, mời Lưu Tam Thất vào Trường Thanh Các, sai Chung Hồng Ngọc đi châm trà.

Chờ sau khi hai người phân chủ khách ngồi xuống, Phương Tịch bưng Vân Long Trà lên uống một ngụm rồi mới hỏi: "Không biết Lưu đạo hữu đến Long Ngư Đảo của bản nhân có chuyện gì quan trọng không? Muốn mua linh ngư, phù lục hay đan dược?"

"Ai..." Lưu Tam Thất cười khổ khoát khoát tay: "Thật ra... Bản nhân không thể tiếp tục ở Bạch Trạch Tiên Thành được nữa nên muốn tìm một chỗ tị nạn... Hồ Vạn Đảo vắng vẻ này rất hợp ý ta... Thật không giấu gì, trước khi ta đến Long Ngư Đảo đã đến Phong Diệp Đảo, Nguyễn đảo chủ cao thượng cho ta mướn Kim Quy Đảo ở tạm... Bởi vậy hôm nay đến đây cũng là đến nhà hàng xóm thông cửa!"

Lưu Tam Thất vừa cười khổng vừa lấy lễ vật trong hòm thuốc ra, chính là mấy cọng linh dược trăm năm, đủ để làm chủ tài cho một số đan phương cấp hai.

Rương thuốc của y nhìn có vẻ cũ nát nhưng có lẽ là loại pháp khí trữ vật nào đó.

"A? Thì ra sao này chúng ta chính là hàng xóm sao? Bây giờ thế cục bất ổn, còn nhờ cố gắng cùng nhau canh giác..."

Phương Tịch trước khách khí vài câu, sau đó hỏi thẳng: "Nghe đồn... Đại thọ Bạch Phong Chân Nhân sắp đến, sắp sửa tọa hóa, không biết thực hư thế nào?"

"Chuyện này... Ta cũng không biết, nhưng tán tu chúng ta, có thể tránh thì tránh, ta cũng đến đây để tránh đầu gió."

Lưu Tam Thất gượng cười trả lời.

Mà có thể khiến một cao thủ Trúc Cơ trung kỳ cũng hoảng hốt chạy đi thì nước của Bạch Trạch Tiên Thành đã càng ngày càng sâu rồi.

Phương Tịch lai trò chuyện với Lưu Tam Thất một lát, biết được người này là một vị Linh thực phu, sở trường bồi dưỡng các loại linh dược nên không thể không thân cận hơn mấy phần.

Dù sao Luyện Đan Sư cấp hai như hắn đúng là cần rất nhiều linh dược.

Mà Lưu Tam Thất cũng kinh ngạc Phương Tịch có tri thức uyên bác, lại có nghiên cứu với Linh thực phu nhất đạo nên hai người càng trò chuyện thì càng ăn ý, có cảm giác như rất hận vì đã gặp muộn.

Mấy canh giờ sau, Lưu Tam Thất mới cáo từ.

Độn quang thanh sắc chợt lóe, y đã rời khỏi phạm vi của Long Ngư Đảo.

Lúc này, Lưu Tam Thất mới vuốt nhẹ ngực mình, lòng còn hơi sợ hãi: "Long Ngư Đảo Phương Tịch... Người này quả nhiên không đơn giản, mặc dù chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, lại gây cho ta cảm giác nguy hiểm... Còn có linh mộc kia... Ngay cả ta cũng cảm thấy tim đập nhanh..."

Y thật sự chỉ muốn đến Hồ Vạn Đảo để tị nạn mà thôi, thế nhưng sao chỗ này cũng có loại nhân vật lợi hại này chứ?

Nghĩ đến đây, Lưu Tam Thất cũng dở khóc dở cười, than thở vận khí của mình.

'Cũng may thoạt nhìn vị đạo hữu này là tu sĩ một lòng khổ tu, chỉ cần nước giếng không phạm nước sông là được rồi...'.

Lưu Tam Thất thì thào rồi tiếp tục hóa thành độn quang bay về Kim Quy Đảo.

Còn Phương Tịch nhìn Lưu Tam Thất đã đi như đang suy nghĩ điều gì đó.

Hắn rời khỏi Trường Thanh Các, mặt đất có từng sợi rẽ của Yêu Ma Thụ chui ra quấn chặt lấy cỗ chân hắn.

"Hả? Ngươi muốn thôn phệ hắn sao?"

"Trúc Cơ trung kỳ không những khí huyết dồi dào, trên người lại có thanh hương cỏ cây... Ngon miệng hơn so với Trúc Cơ bình thường sao?"

"Hay là... Còn là thể chất đặc thù gì đó?"

Phương Tịch suy tư một phen rồi chợt nhịn không được mà bật cười: "Không cho phép ăn... Trừ phi người ta đối địch với ta."

Mặt hắn cau có, trấn áp rễ của Yêu Ma Thụ xuống còn bản thân thì đi xuống lòng đất dưới Trường Thanh Các.

Ùng ục ục!

Hồ Địa Sát liên tục xuất hiện bong bóng, có một cỗ sát khí được tại ra từ vỏ quả đất dưới đáy rồi hột tụ trên không mặt hồ tạo thành một đám mây mù đen nhánh.

Đây là tài phú lớn nhất của Long Ngư Đảo - Hồ Địa Sát!

"Tính năm thì dữ lắm khoảng mười năm nữa đã có thể chiết xuất được một đạo Hắc Phong Sát Khí đi?"

Phương Tịch phóng thần thức ra, xem thử nồng độ sát khí rồi thầm trầm ngâm.

Hắc Phong Sát Khí này có thể rèn luyện thể phách của tu sĩ, là linh vật có tác dụng khi Trúc Cơ, đặt ở bên ngoài có thể khiến tu sĩ Luyện Khí đánh nhau vỡ đầu.

Nhưng đối với Phương Tịch nó rất bình thường.

Chỉ là một đạo sát khí, ngay cả nửa giá trị của Trúc Cơ Đan cũng không sánh nổi.

"Hay là tiện tay ban cho thuộc hạ, hoặc là chiết xuất sát khí rồi luyện vật phẩm khác..."

"Ha ha... Không biết đạo sát khí này bị biết bao nhiêu người nhớ thương... Sẽ mang đến cho ta bao nhiêu niềm vui và phân bón đây?"

Mấy tháng sau.

Đỉnh Trường Thanh Các.

Phương Tịch đang nằm trên ghế dựa mềm, hàng ngày, quan sát quá trình Vu Dân ở Thế Giới Mảnh Vỡ sau khi vượt qua Thiên Ma kiếp nạn lại tiếp tục gian khổ lập nghiệp, trùng kiến gia viên.

Đan Nhã cũng trở nên khôn khéo hơn nhiều, mặc dù nàng thừa cơ mò được rất nhiều Bảo Văn nhưng mỗi đạo đều muốn giá rất cao.

Bây giờ, nàng đang trong quá trinh so đấu sự kiên nhẫn với Ma Kính.

"Công tử, van cầu ngài hãy cứu Ngôn gia đi..."

Ngôn Hồng Tụ vẫn luôn bế quan khổ tu chợt chạy vào, bây giờ nàng đã có tu vi Luyện Khí tầng tám, với tư chất linh căn của nàng đã là thành tựu rất tốt.

Nhưng mà lúc này, mặt Ngôn Hồng Tụ đầy hoảng loạn, trực tiếp quỳ xuống đất, đau khổ cầu khẩn.

"Đứng dậy trước rồi nói rõ ràng là chuyện gì."

Phương Tịch nhướng mày, quát.

Ngôn Hồng Tụ biết công tử luôn không thích bộ dạng này, chỉ đành miễn cưỡng đứng dậy: "Bây giờ lòng người ở Bạch Trạch Tiên Thành bàng hoàng, rất nhiều tán tu đã trốn đi... Trong đó có người đến Hồ Vạn Đảo, hôm trước... Có một nhóm người, dẫn đầu là một tu sĩ Trúc Cơ, cưỡng chiếm Linh Không Đảo nhà nô tỳ..."

Mặc dù Phương Tịch bảo nàng phải tự lập tự cường, thế nhưng đối thủ là tu sĩ Trúc Cơ.

Ngôn Hồng Tụ chỉ có thể quỳ.

Phương Tịch hỏi kỹ lại, đã biết tu sĩ Trúc Cơ kia tên là Lệ Lôi đã kinh doanh nhiều năm ở Bạch Trạch Tiên Thành, có mười mấy thủ hạ là tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ và viên mãn tạo thành một thế lực tên là Tam Phân Đường.

Người này ban đầu đến Hồ Vạn Đảo, không dám hạ thủ với đảo có tu sĩ Trúc Cơ tọa trấn, chỉ có thể bóp quả hồng mềm, Ngôn gia vì vậy mà bị xui xẻo.

'Chẳng lẽ... Phong thủy của Linh Không Đảo thật sự không tốt, sao lúc nào cũng có chuyện thế này?'.

Phương Tịch nghe xong chân tướng, không thể không nhíu mày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận