Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 439: Nguyên Hồn Đăng

"Nguyên Hồn Đăng!"

Ánh mắt Phương Tịch tĩnh mịch, yên lặng nhớ lại bí thuật ma đạo ở trong trí nhớ của Diêm Ma Đạo Chủ.

Môn bí thuật này tên nhứ ý nghĩa, chính là môn pháp thuật có thể mang một tia thần hồn của tu sĩ giữ trong trường minh đăng.

Nói đúng hơn, thật ra là thủ đoạn mà những tông môn ma đạo kia dùng để khống chế đệ tử.

Phàm là đệ tử vào nội môn, cơ bản đều phải lưu lại một ngọn Nguyên Hồn Đăng ở trong Tổ Sư Đường.

Đương nhiên Diêm Ma Đạo Chủ cũng lưu lại một ngọn đèn ở tông môn của mình nhưng bây giờ có lẽ đã hoàn toàn tắt.

"Nhưng mà bí thuật của đại phái ma đạo này đúng là không tầm thường, chế tác Nguyên Hồn Đăng có một diệu dụng đặc biệt... Nếu không tiếc giá thành, thậm chí có thể bồi dưỡng tia thần hồn này từ từ lớn mạnh, sau đó chờ đến thời cơ phù hợp tế luyện thân ngoại hóa thân!"

Không sai!

Ma môn phía sau của Diêm Ma Đạo Chủ cũng là đại phái ma môn có bí pháp tế luyện thân ngoại hóa thân.

Thế nhưng môn bí thuật này ở trong trí nhớ của Diêm Ma Đạo Chủ cũng không có!

Nếu không thì Phương Tịch cũng không để ý mà so sánh một phen với sở học của mình.

"Nhưng mà cũng không liên quan... Chỉ cần có thể bồi dưỡng thần hồn lớn mạnh đã không tệ, xem như một loại bí pháp tăng trưởng thần hồn."

Hấp thu lại thần hồn đã được bồi dưỡng trong Nguyên Hồn Đăng thì có thể tăng cường thần hồn của bản thân, chính mà một môn bí thuật hiếm có trong ma đạo.

"Thần hồn cường đại thì đương nhiên thần thức sẽ cường đại, đối với đột phá đại cảnh giới cũng có lợi ích nhất định."

Muốn tế luyện Nguyên Hồn Đăng đương nhiên phải cần một số tài liệu quý giá.

Phương Tịch sờ nhẫn trữ vật, mười mấy cái hộp ngọc bay ra, đều có màu sắc khác nhau.

Hắn thổi nhẹ, hộp ngọc đầu tiên mở ra, hiện ra một quỷ mộc màu xanh sẫm linh khí dạt dào, lại kèm theo từng tia âm khí.

"Quỷ mộc cấp ba..."

Quỷ mộc này là hắn lấy được lúc diệt quỷ tu ở Phỉ Thúy Đảo lần trước, nó không chỉ là linh mộc cấp ba mà còn mang theo từng tia âm khí, có thể tẩm bổ thần hồn, dùng để luyện chế chủ thể Nguyên Hồn Đăng thì rất thích hợp.

Phương Tịch kháp một pháp quyết, đỉnh đầu hắn chợt lóe thanh quang, một Nguyên Anh làn da xanh đen, mọc ra hai sừng, diện mục rất giống hắn hiện lên, chính là Ngoại Đạo Nguyên Anh.

Ngoại Đạo Nguyên Anh còn ôm Tinh La Kỳ Bàn trong ngực, lúc này nó chỉ cười hì hì há mồm phun một cái, một tia anh hỏa đen nhánh lập tức hiện ra.

"Luyện chế Nguyên Hồn Đăng không cần kỹ nghệ luyện khí quá cao thâm nhưng cần anh hỏa của Nguyên Anh... Ở trong chính đạo của Nguyên Quốc, tu sĩ Nguyên Anh dùng hành vi cùng loại để cấm chế tu sĩ Kim Đan, dường như là phàm vào chuyện kiêng kỵ... Nhưng mà quản nó chi, chỉ là Nguyên Anh của Hỗn Nguyên Tông dám đến quản ta sao?"

Phương Tịch nhìn quỷ mộc cấp ba ở trong anh hỏa đen nhánh chẳng những không bốc cháy mà ngược lại còn bắt đầu chậm rãi tan ra thì trên mặt của hắn hiện ra vẻ đắc ý.

Cuối cùng hắn cũng có thể luyện khí đứng đắn!

Thấy vậy Phương Tịch lập tức búng ngón tay, mở mấy cái hộp ngọc khác, các loại linh tài quý giá hiện ra.

Sau khi luyện hóa từng cái, không ngừng bỏ vào trong chất lỏng màu xanh sẫm do quỷ mộc cấp ba biến thành thì màu sắc của nó lại bắt đầu trở nên thâm thúy...

Đến cuối cùng, thật sự là đen nhánh.

Thấy vậy, hai tay Phương Tịch lập tức kháp quyết đánh từng đạo Ất Mộc Thần Quang màu xanh ra, bay vào trong chất lỏng đen nhánh rồi kéo nó ra thành hình dạng thon dài như một ngọn Bảo Liên Đăng...

Mấy tháng sau.

Phương Tịch nhìn ngọn liên hoa đăng đen nhánh trong tay, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng: "Nguyên Hồn Đăng đã hoàn thành... Tiếp theo... Chính là đốt lửa."

Hắn cũng không lập tức động thủ mà bắt đầu ngồi xuống khoanh chân khôi phục tu vi và tinh thần.

Ba ngày sau, Phương Tịch cảm thấy bản thân thần hoàn khí túc, trạng thái đã khôi phục đến đỉnh phong, lúc này màu xanh vàng chợt lóe lên trong đồng tử của hắn, hắn kháp một pháp quyết kì dị, vẻ thống khổ trên mặt vừa hiện lên lập tức biến mất, hắn phát ra tiếng rên.

Một tia thần hồn mờ nhạt từ trong thức hải của hắn bay ra, rơi lên Nguyên Hồn Đăng.

Nguyên Hồn Đăng chợt lóe, ngay lập tức nhen nhóm lên một ngọn thanh sắc đăng diễm.

Phương Tịch lập tức cố nén thức hải đau nhức kịch liệt, cẩn thận từng li từng tí rót cho nó dầu thắp đặc thù mà hắn đã luyện chế.

Sau khi có được dầu thắp, thanh sắc đăng diễm lập tức ổn định lại, hóa thành một vòng quang hoàn, bao phủ toàn bộ bảo liên đăng, lộ ra vẻ hết sức kỳ dị.

"Nguyên Hồn Đăng của ta... Làm xong rồi."

Phương Tịch nhìn Nguyên Hồn Đăng trên tay, sau khi đặt nó vào chỗ ổn thoả tốt đẹp thì hắn bắt đầu dùng đan dược, đề bù nguyên khí bị tổn thương khi phân liệt thần hồn.

Loại bí pháp phân liệt thần hồn này, lúc hắn tại luyện chế thân ngoại hóa thân đã từng thử, lúc áy còn trực tiếp phân liệt gần nửa thần hồn.

Bây giờ chỉ phân liệt một tia, hơn nữa pháp lực và thần thức bây giờ của hắn mạnh mẽ hơn lúc trước rất nhiều nên cũng không có bao nhiêu di chứng.

Tu dưỡng ngắn ngủi một tháng thì hắn cũng khôi phục lại.

Sau đó...

Phương Tịch tìm cơ hội bay đến Đào Hoa Đảo, đặt Nguyên Hồn Đăng trong hang động dưới mặt đất ở Phỉ Thúy Nhai, lại lệnh cho Huyền Hỏa Ma Cương thủ hộ.

Bản thân hắn thì hóa thành một đạo thanh quang trở lại Long Ngư Đảo.

Tiếp theo, Phương Tịch hít sâu, khởi động Chư Thiên Bảo Giám, cả người hắn trong nháy mắt biến mất không còn tăm tích...

Không lâu sau.

Quang mang chợt lóe.

Phương Tịch lại xuất hiện ở chỗ cũ, hắn nhìn xung quanh, không khỏi lắc đầu: "Thất bại rồi sao?"

Nếu như thí nghiệm thành công thì hắn phải xuất hiện trong hang động dưới mặt đất ở Phỉ Thúy Nhai bên cạnh Nguyên Hồn Đăng của mình mới đúng.

"Xem ra... Lực lượng một tia thần hồn không thể khiến Chư Thiên Bảo Giám phán đoán là một hóa thân khác của ta..."

Hắn sờ cằm, cảm thấy chuyện này cũng hợp tình hợp lý.

Nếu không thì, hắn tùy tiện vứt một số pháp khí, pháp bảo có lạc ấn thần hồn thì chẳng phải sẽ có thể vui chơi khắc thế giới, tùy ý truyền tống rồi sao?

"Ít nhất thần hồn phải mạnh lên đến mức có thể so với thân ngoại hóa thân..."

"Thu gom nhiều thứ dưỡng hồn hơn để bồi dưỡng Nguyên Hồn Đăng..."

Phương Tịch sờ cằm, quang mang trong tay chợt lóe lên, Vạn Hồn Phiên hiện ra.

Món pháp bảo cực phẩm này trải qua lần chiến đấu với thiếu cung chủ trước đó đã xem như nguyên khí trọng thương, nhưng mà trong đó còn thừa lại không ít sinh hồn.

Nếu là ra luyện chế một phen, cung cấp cho Nguyên Hồn Đăng thì cũng là dầu thắp thượng hạng...

Về phần làm tổn hại ma phiên này?

Dù sao uy năng của pháp bảo cực phẩm này đã bị hao tổn, hơn nữa mình đã có Tinh La Kỳ Bàn.

Không nói món linh bảo cấp bốn này mà dù là lấy Sinh Tử Ấn trong Yêu Ma Thụ ra, sau khi dùng Chủng Bảo Quyết bồi dưỡng nhiều năm thì uy lực của nó e là đã vượt xa Vạn Hồn Phiên lúc này...

Ngay lúc Phương Tịch trầm ngâm, hắn chợt sờ mi tâm của mình, cảm nhận được linh khí trên Long Ngư Đảo có một trận chấn động.

Bầu trời dày đặc mây đen, có yêu khí bốc lên ở bốn phía, hô phong hoán vũ...

Rầm rầm!

Mưa to như trút nước, ở trong màn mưa còn có linh khí hình thành vòng xoáy.

"Đại Thanh... Sắp tấn thăng cấp ba rồi sao?"

Thần thức Phương Tịch khẽ động, một đạo thanh sắc hỏa quang xuất hiện, đến dưới chân hắn, để hắn có thể cưỡi loan ngao du, chính là Thanh Hỏa Loan!

Thanh Hỏa Loan giang hai cánh ra, nước mưa ở bốn phía trực tiếp bốc hơi giữa không trung, hình thành một khu vực chân không, bốn phía có sương mù như mộng như ảo.

Phương hướng dưỡng ngư tràng.

Rầm rầm!

Một thanh ảnh đạp nước bay lên, bay thẳng vào cửu thiên, nó muốn đối mặt với lôi kiếp khủng bố kia...

Đương nhiên... Thật ra cũng không có lôi kiếp đánh xuống, có chẳng là mưa gió bất chợt nổi lên, còn có vài tiếng sấm...

Trên Long Ngư Đảo, không ít tu sĩ bỉnh cảnh này kinh động, sau khi họ rời khỏi động phủ thì đều thừ người ra: "Con yêu vương... Thứ hai tấn thăng..."

"Đến tột cùng... Trên tay của Long Ngư đảo chủ có bao nhiêu cơ duyên Kết Đan?"

Hống hống!

Không biết đã trôi qua bao lâu, chỉ một tiếng long ngâm cửu tiêu.

Vô số linh khí hội tụ. hóa thành từng đoàn linh dịch, lại bị một viên nội đan màu xanh hút lấy như cá voi hút nước.

Viên nội đan này trong suốt như ngọc, mang theo khí tức của Giao Long, nó chợt hóa thành một đạo lưu quang bay vào trong miệng của Thanh Giác Ngư Long.

Răng rắc!

Một vết nứt hiện ra trên trán của Thanh Giác Ngư Long, sau đó mở rộng ra toàn thân, từng mảng da chết không ngừng tróc ra.

Thanh Giác Ngư Long mới xuất hiện, hình thể của nó dài gần mười trượng, vảy cá đuôi rắn, đình đầu có một cái sừng màu xanh, phần bụng không còn vây cá, bốn cái bọc nhô lên trước đó cũng không thấy đâu mà thay vào đó chính là bốn cái vuốt của Giao Long, trên mỗi cái vuốt có ba ngón.

Uy nghiêm to lớn từ trên thân của Đại Thanh truyền ra.

Cho đến lúc này, nó mới hoàn thành bước nhảy vọt giống loài, hoàn toàn kích phát tia huyết thống Giao Long trong cơ thể, hóa thành một con Thanh Giao cấp ba chân chính!

Xung quanh Long Ngư Đảo, vô số bầy cá trồi lên, dường như chúng nó đang triều bái Long Vương.

Mà ở trên đảo, rất nhiều thú nhỏ thất kinh chạy loạn, dường như không nhận nổi một tia uy áp của Giao Long kia.

Dù là linh thú của tu tiên giả thì đa phần đều xao động bất an.

Đây là long uy!

Dù chỉ là uy nghiêm của Giao Long thì cũng không phải thứ mà yêu thú cấp một, cấp hai bình thường có thể tiếp nhận.

"Thật sự không dễ mà... Năm đó một con Thanh Ngọc Lý Ngư theo ta từ Đào Hoa Đảo... Có thể một đường đi lên thẳng đến cấp ba hóa giao."

Phương Tịch có chút cảm khái: "Không tệ không tệ... Không uổng công ta dùng truyền thừa cấp ba, mang nội đan và chút tinh huyết Giao Long cuối cùng của Ma Huyết Giao luyện thành đan dược... Bây giờ Đại Thanh Tiểu Thanh cùng một chỗ, cuối cùng góp đủ long phượng trình tường, kéo xe càng có kiểu cách hơn."

Nghe Phương Tịch lẩm bẩm, trong mắt phượng của Thanh Hỏa Loan ở dưới dường như hiện một tia khinh thường.

Tiếp theo, nó hóa thành một đạo lưu quang, bay đến trước mặt Thanh Giao cấp ba, phát ra một tiếng phượng minh.

Yêu khí cấp ba thượng phẩm tùy ý tiết ra.

Đầu giao vốn uy nghiêm của Đại Thanh lập tức rủ xuống, long uy trước đó không biết đã đi đi đâu, dường như nó còn mang theo vẻ nịnh hót.

"Thôi, Tiểu Thanh... Đừng dọa nạt nó nữa."

Phương Tịch bước lên Thanh Hỏa Loan dưới chân, nói với Đại Thanh: "Để ta xem thử ngươi thức tỉnh thiên phú thần thông cỡ nào?"

Đại Thanh suy nghĩ một lúc, ngâm dài một tiếng, thân hình của nó trong nháy mắt thu nhỏ lại, từ gần mười trượng biến thành dài bằng một chiếc đũa ngắn, sau đó rơi vào trong tay của Phương Tịch.

"Lớn nhỏ như ý? Không... hình như có chút khác biệt."

Tử quang trong mắt Phương Tịch lấp lánh, hắn chợt cười: "Còn phối hợp Liễm Tức Thuật... Có thể mang yêu khí thu liễn đến loại trình độ này, dù tu sĩ Kết Đan trung kỳ thậm chí hậu kỳ cũng chưa chắc có thể phát hiện thực lực thật sự mà ngươi ẩn giấu..."

"Long giả, có thể lớn có thể nhỏ, có thể thăng có thể ẩn, lớn thì hưng mây thổ vụ, nhỏ thì ẩn giới tàng hình; Thăng thì bay vút lên giữa vũ trụ, ẩn thì ẩn nấp trong sóng lớn... Chiêu Tiềm Long Thần Thông này lại rất xứng với ngươi..."

"Chỉ là một con Thanh Giao cấp ba tốt như vậy sao lại thức tỉnh thần thông ẩn nấp cường đại như thế? Chẳng lẽ thật ra người còn có huyết thống của loài rùa?"

Phương Tịch cầm sợi mì xanh trên tay ngắm nghía, không khỏi nghi ngờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận