Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 145: Nhẫn nại

Nửa tháng sau.
Long Môn Các.
Phương Tịch từ trong đó bước ra, vẻ mặt hắn hơi buồn bực.
Hắn đến đây là để mua đan dược phá giai.
Tu vi Trường Xuân Quyết của hắn bây giờ đã đến Luyện Khí tầng bốn đỉnh phong, lại chậm chạp không thể đột phá.
Thậm chí ngay cả Mộc Nguyên Đan cũng mất đi hiệu quả kích thích bình cảnh đột phá.
Đương nhiên Phương Tịch sẽ muốn mua đan dược phá giai khác.
Trong Long Môn Các người tiếp hắn vẫn là Chung Vạn Cốc.
Vị tu sĩ Chung gia này vẫn chưa nhận ra Phương Tịch, nhưng sau khi y nghe Phương Tịch miêu tả xong cũng cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng.
Dù sao thì đan dược có thể phụ trợ cho tu sĩ đột phá bình cảnh vốn vô cùng khan hiếm.
Đặc biệt là ở tình huống Mộc Nguyên Đan cũng vô hiệu.
Thời điểm này Chung Vạn Cốc đưa ra hai phương pháp, thứ nhất chính là dựa vào bản thân của tu sĩ, thông qua đả tọa tu luyện hoặc đấu pháp đốn ngộ, dựa vào bản thân đột phát bình cảnh.
Phương pháp thứ hai chính là mua Tử Mộc Đan.
Loại đan dược này có thể phụ trợ tu sĩ Luyện Khí trung kỳ đột phá bình cảnh Luyện Khí hậu kỳ, nghe nói xác suất thành công khá cao.
Dùng để đột phá ở Luyện Khí tầng bốn thì quá đại tài tiểu dụng.
Hơn nữa sau khi phục dụng một viên thì nếu sau này phục dụng đan dược này nữa hiệu quả sẽ giảm xuống không ít.
Phương Tịch tài đại khí thô nhưng bề ngoài lại giả vờ như tên ngốc to gan hỏi giá cả.
Kết quả Chung Vạn Cốc nói với hắn, loại đan dược phá giai này vô cùng trân quý, cho dù là ở Chung gia cũng rất trân quý.
Trong Long Môn Các cũng không có hàng tồn.
Nhưng mà trong hội đấu giá được cử hành hàng năm của phường thị Bảo Thuyền thì đều xuất hiện một hai viên, nhưng giá cả thì...
"Động một tí là hai, ba trăm khối linh thạch..."
"Dù là có linh thạch nhưng với thân phận này của ta cũng không thể móc ra... Huống hồ còn không mua được..."
Phương Tịch bất đắc dĩ chỉ có thể xám xịt rời khỏi Long Môn Các.
Đôi khi dù là có linh thạch cũng không mua được thứ mình muốn, loại tình cảnh này là bết bát nhất.
"Thôi... Đến chỗ Hủ Mộc lão đạo xem một chút đi."
Hắn thầm cảm khái trong lòng, đi đến trà lâu.
"Phương đạo hữu, lão đạo chờ ngài đã lâu."
Hủ Mộc lão đạo nhìn thấy Phương Tịch lập tức cười hì hì đứng dậy chào đón: "Quy củ cũ?"
"Ừm!"
Phương Tịch mở bao sương, nhìn Hủ Mộc lão đạo phát ra Truyền Âm Phù.
Hai người ngồi khoảng nửa canh giờ, cửa bao sương bị mở ra, một người mặc pháp bào màu xanh, đầu đội Ô Mộc quan, nhìn khoảng năm mươi tuổi, lão đạo có vẻ mặt hơi uy nghiêm bước đến: "Quy Diệp bái kiến hai vị đạo hữu!"
"Đến đây ta giới thiệu cho đạo hữu, vị này là Phương Tịch Phương đạo hữu, một thân Thuật Linh Thực khá tốt..."
Hủ Mộc Đạo Nhân đứng dậy, cười rạng rỡ: "Vị này là Quy Diệp Thượng Nhân, chủ nhân của Quy Diệp Thần Tông."
'Thần tông?'.
Phương Tịch nhìn Quy Diệp Thượng Nhân chỉ Luyện Khí tầng sáu, trong lòng hơi cạn lời nhưng hắn vẫn đứng dậy khách khí nói: "Uy danh Quy Diệp Thượng Nhân, như sấm bên tai!"
"Ha ha, Phương đạo hữu khách khí rồi."
Quy Diệp Thượng Nhân tùy tiện ngồi xuống, y mặc kệ là linh trà hay là nước trà phàm trần, ùng ục ục một hớp uống cạn: "Gần đây giá cả Linh mễ trong phường thị Bảo Thuyền giảm... Lần này thật đúng là hại ta thảm, vì vài khối linh thạch mà nối đến mức nước bọt cũng cạn..."
Y lại nhìn Phương Tịch: "Đạo hữu chính là tu vi Luyện Khí trung kỳ, không hề kém... Nếu gia nhập Quy Diệp Thần Tông ta sẽ như hổ mọc thêm cánh... Lão đạo ở đây đảm bảo chỉ cần đạo hữu nhập môn, lập tức sẽ đưa lên vị trí bộ trưởng bộ linh thực."
"Quy Diệp đạo hữu, không biết bộ linh thực quý tông có bao nhiêu nhân thủ?"
Phương Tịch cũng không phải lăng đầu thanh, hỏi một câu.
"Ha ha..." Quy Diệp Thượng Nhân cười ha hả: "Bộ linh thực này mặc dù mới thiết lập nhưng tiềm lực rất lớn... Toàn bộ việc bổ nhiệm nhân sự, đạo hữu đều có thể một lời quyết định, tương lai rất tươi sáng nha."
'Thế nào mà ta lại có cảm giác đây chính là một quang can tư lệnh đây?"
' Quy Diệp Thượng Nhân này nhìn như hào sảng, nhưng thật ra thì miệng lưỡi dẻo quẹo... Luôn cảm thấy hắn có dáng vẻ không đáng tin cậy.'.
Hỏi một câu trông cậy vào vạn nhất, lại hỏi một câu: "Không biết trong Quy Diệp Thần Tông đãi ngộ tu sĩ thế nào? Một năm phát mấy khối linh thạch, bình thường có nhiệm vụ bắt buộc hay không?"
Vừa nhắc đến chuyện này, Quy Diệp Thượng Nhân hơi biến sắc mặt: "Chuyện này... Bản môn mới lập nên tất cả đều đang ở giai đoạn sáng lập, vẫn chưa phân chia tỉ mỉ, nhưng với nhân tài như đạo hữu chắc chắn luôn có thể bộc lộ tài năng... Huống chi bản tông nguyện ý cho đạo hữu mười mẫu linh điền nha, đây chính là mười mẫu."
Nụ cười của Phương Tịch từng chút một cứng nhắc, nhưng vẫn duy trì lễ nghi đến cuối cùng: "Nhận được hâu ái của thượng nhân... Nhưng việc này can hệ trọng đại, tại hạ cần suy nghĩ thật kỹ."
"Cũng được..." Quy Diệp Thượng Nhân đứng dậy: "Đạo hữu phải suy nghĩ cho kỹ... Điều kiện của bản nhân ở trong Hồ Vạn Đảo đã rất tốt rồi."
Sau khi nhìn bóng lưng của người này rời khỏi, Phương Tịch nhìn Hủ Mộc lão đạo.
Hủ Mộc lão đạo biết Phương Tịch muốn chuyện gì, gật đầu nói: "Mặc dù Quy Diệp Thượng Nhân hơi ham danh lợi nhưng điều kiện này quả thật không tệ, bỏ ra ngoài không biết bao nhiêu người phải động tâm..."
"Ý đạo hữu là bao nhiêu người, không phải là những Linh nông ở bên ngoài phường thị Bảo Thuyền chứ?"
Phương Tịch liếc xéo lão già này một cái.
"Đúng vậy..."
Hủ Mộc lão đạo không chút lúng túng trả lời: "Đạo hữu muốn gia nhập những thế lực Luyện Khí còn lại, lại muốn thu hoạch được điều kiện tốt thì phần lớn đều phải lấy được sự tín nhiệm của người khác, tỉ như liên hợp giảo sát cừu gia, hay là xông vài hiểm địa..."
"Nói cách khác... Nhập đội đúng không?"
Phương Tịch gật đầu.
Xem ra mặc dù tu tiên giới ở Hồ Vạn Đảo ổn định nhưng cũng không ít loại người ngươi lừa ta gạt và báo thù.
"Nhưng ta hai mươi tuổi, không cần gấp... Có thể bỏ thời gian vài năm lại khảo sát từ từ, chờ cơ hội tốt nhất."
Nghĩ đến đây, Phương Tịch lập tức trở nên vân đạm phong khinh, sau khí hắn ủy thác Hủ Mộc lão đạo tiếp tục lưu ý việc này xong lập tức đứng dậy rời khỏi quán trà.
Đại Lương thế giới.
Vân Liên Sơn.
"Ngao ô!"
Một tiếng sói tru vang vọng sơn dã, dập dờn qua lại trong sơn cốc.
Rất nhiều dã thú bị dọa đến nhao nhao tè ra quần, chạy trốn thụt mạng.
Đây là Lão Độc Nhãn, một trong Bát Đại Yêu Vương Định Châu, nó chiếm cứ Vân Liên Sơn, tính tình xảo trá.
Nếu gặp phải đại quân vây quét, nó sẽ lập tức trốn vào trong rừng sâu núi thẳm, ẩn nấp không ra.
Sau khi vây quét qua đi nó sẽ tùy tiện xuống núi, vào thôn ăn thịt người, nhất là hài đồng.
Tiếng gào của nó có thể uy hiếp bách thú, chu dù là sư tử hay hổ gặp nó cũng chỉ có thể run rảy nằm trên mặt đất, mặc cho nó cắn nuốt.
Nhưng lần này, trong tiếng kêu của Lão Độc Nhãn lại có cảm giác như tràn ngập kinh hoàng.
"Mặc dù ngươi láu cá, gian như quỷ, cũng phải uống nước rửa chân của lão tử..."
Phương Tịch cười ha ha, bên ngoài nắm đấm bao trùm một tầng cương khí, hắn hung hăng đánh vào eo của con sói.
Trong cơ thể của Lão Độc Nhãn phát ra âm thanh xương nứt rõ ràng, bay ngang ra ngoài.
Nó là một con cự lang màu trắng cao hơn ba thước, một thân lông sói như tản ra quang trạch màu bạc, lúc này trong một mắt duy nhất của nó tràn đầy thống khổ và oán độc.
Mặc dù nó giỏi về ẩn núp nhưng gặp phải địch nhân biết bay vẫn không có biện pháp.
Đặc biệt là địch nhân này có thực lực một mình giết nó.
"Đi!"
Phương Tịch lại không chút thả lỏng, pháp lực quán chú vào Kim Giao Kiếm, khiến cho thanh kiếm này phát ra tiếng oanh minh, nó như một đạo lưu quang kim sắc xẹt qua đầu sói.
Ba!
Đầu sói to lớn rơi xuống đất, con ngươi xanh biếc trừng to, vẫn khiến người khác không rét mà run.
"Lại giết một con yêu thú!"
Phương Tịch lập tức tiến lên, thu thập các loại tài liệu.
"Một bộ da lang yêu này có thể đông ấm hè mát, thủy hỏa bất xâm, lại mềm mượt vô cùng, quả nhiên là cực phẩm..."
Phương Tịch vuốt ve lông sói, cố ý lưu lại một túm lông có quang trạch đẹp nhất.
Một nhúm lông sói này từng sợ đều có hào quang, cứng mềm vừa phải, là tài liệu thượng hạng để chế tác phù bút, có giá trị không nhỏ.
"Mặc dù con lang yêu này là cấp một thượng phẩm nhưng giá trị của nó thấp hơn Xà Giao nhiều, vừa vặn tìm cơ hội dịch dung bán đi, bù vào chi phí trong nhà..."
Trên mặt Phương Tịch mang vẻ vui mừng.
Mặc dù trên tay hắn còn một tấm Huyết Khế Văn Thư nhưng hắn chưa từng nghĩ đến chuyện khế ước với con Lão Độc Nhãn này.
Con yêu này hung tàn độc ác, ăn thịt người vô số.
Hơn nữa... Tính tình xảo trá, cho dù có khế ước áp chế cũng rất dễ phản phệ chủ nhân.
'Nam Hoang cũng không phải Đại Lương, vạn nhất lộ ra sơ hở... Thậm chí con lang yêu này vừa qua đã đột phá cấp hai thì ta phải làm sao bây giờ?'.
Vượt qua một đại cảnh giới, huyết khế sẽ không thể đảm bảo.
Bởi vậy Phương Tịch vẫn là có khuynh hướng muốn dùng huyết khế trên thân Thái Tuế.
Mặc dù cục thịt này chỉ là cấp một hạ phẩm nhưng nó là một đầu thực vật yêu, dường như không có ý thức tự chủ gì cả, cho dù bị cắt thịt cũng không phản kháng.
Hơn nữa... Phẩm cấp thấp cũng có chỗ tốt của phẩm cấp thấp.
Cho dù mang đến Nam Hoang Tu tiên giới nó đột phá thì cũng chỉ cấp một trung phẩm mà thôi... Vãn còn ở trong phạm vi khống chế.
"À, thật ra Thái Tuế còn dùng rất tốt... Ít nhất ta không gặp được yêu thú nào mọc thì còn nhanh hơn nó."
"Yêu Ma Thụ thì phải hấp thu huyết thực, Thái Tuế với nó cũng tương đối xứng đôi..."
Phương Tịch sờ sờ cái cằm.
Lúc này, bóng người trong rừng liên tục lóe lên, ba người Chu Đồng, Lệnh Hồ Sơn, Yến Chuẩn mới vội vàng đuổi đến.
Nhìn xác sói nằm trên mặt đất, thần sắc bọn họ đều chết lặng.
Tựa hồ chỉ cần vị Phương tông sư này xuất thủ sẽ không có yêu quái nào không thể giết được.
Mấu chốt là khi bọn họ nhận được tín hiệu đã vội vàng chạy đến, thời gian tuyệt đối không dài.
Chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà đối phương đã giết chết một con yêu vương sao?
Thực như vậy dù ở trong Tông Sư Hội chỉ sỡ cũng là số một, số hai.
"Chu Đồng, Yến Chuẩn... Sao hai người các ngươi lại đến đây?"
Phương Tịch nhìn thấy hai người này hơi kinh ngạc.
Dù sao cũng chỉ là hắn và Lệnh Hồ Sơn dẫn theo Phong Lôi Doanh liệp yêu ở Định Châu mà thôi, Lệnh Hồ Sơn đến thì có thể lý giải.
Hai người này thì đúng là hơi hiếm có.
Biểu lộ Yến Chuẩn hơi khó coi, không quá thích nói chuyện, Chu Đồng cười khổ một tiếng, giải thích: "Trong hội có nhiệm vụ."
"Hả?" Hai mắt Phương Tịch tỏa sáng: "Được bao nhiêu cống hiến?"
"Nhiệm vụ này độ khó hơi cao, hai chúng ta chưa chắc có thể cầm xuống nên đến đây mời Phương tông sư rời núi."
Chu Đồng vẫn chưa thua dưới tay Phương Tịch nên vẫn còn mặt mũi, bởi vậy cười nói tự nhiên: "Lần này người xuất thủ đoạt được... Tuyệt đối có thể đổi được một bộ bí thuật trong hội."
"Hả? Chuyện này quá tốt!"
Nhớ lại Hồi Nguyên Bí Thuật mà lần trước Chu Đồng đã diễn luyện, đôi mắt Phương Tịch sáng lên: "Nhiệm vụ thế nào?"
"Trong hội có một Đại Tông Sư điên, vẫn luôn không có tin tức, trong hội để chúng ta đi xem một chút tình huống."
Chu Đồng bắt đầu giới thiệu.
"A? Là người phương nào?"
Phương Tịch hứng thú, bản thân Tông Sư Hội đều là một đám điên, người có thể khiến cho tên điên cũng gọi là điên thì phải điên cỡ nào?
Chỉ sợ là người trong hệ phái chủ trương học tập ma kia, đều lấy danh xưng huyết tinh điên cuồng Chủng Ma Nhập Thân sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận