Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1405: Băng hoàn (3)

Lúc này hai bên hợp nhất, quả thật kèm theo chút uy lực của đại đạo thời không!
Chỉ tiếc là đại đạo thời không đã sớm bị một vị Đạo Tôn khủng khiếp nào đó chiếm lấy. Một khi có Đạo Quân kết hợp đạo chủng thời gian hoặc hư không, đều sẽ trực tiếp ngã xuống, chết vô cùng thê thảm.
Ầm ầm ầm!
Cho dù chỉ là một phần uy lực của đại đạo, gợn sóng vô hình đảo qua người khổng lồ băng tuyết, vẫn khiến người khổng lồ này lập tức sụp đổ.
Trên Phong Tuyết Sơn, gương mặt từng vị Tiên Nhân đều trắng bệch, cờ trận trong tay đột ngột nổ tung và bốc cháy, hóa thành tro tàn.
Từng ngọn núi tuyết đổ nát, Phong Tuyết Sơn kia quanh năm có tuyết bay, không ngờ vào lúc này lại hoàn toàn biến mất.
- Đại đạo... uy thế như thế đã gần với Đạo Tử hợp đạo bốn bước.
Tinh Tuyền Tử nhìn thấy cảnh tượng này, gương mặt lại trắng bệch:
- Nếu trước đây bọn họ thi triển ra một chiêu này, ta tuyệt đối sẽ chết không có chỗ chôn...
Trên gương mặt của Úc Huyên mơ hồ có sát khí, Phương Tịch nhạy bén cảm giác được, lúc này tất nhiên có một phần thương hại Tinh Tuyền Tử.
Xem ra trong lòng cô nàng này không hẳn không có oán hận!
Thậm chí bắt đầu có ý phản chiến.
Làm nghề buôn bán, gió chiều nào xoay chiều đó, cũng phải có phong thái mềm dẻo.
“Chẳng qua một chiêu bí thuật này thật sự lợi hại, không ngờ mơ hồ dung hợp một tia pháp tắc, đại đạo thời không...”
“Hai vị thủy tổ Yêu tộc này cũng không tệ, sợ rằng một người có thể đánh bại Long Sơn Ngũ Hữu...”
Trong lòng Phương Tịch thầm nghĩ.
Lúc này, hắn lại nghe Ngao Ám quát lớn:
- Phong Duyên Trai nương nhờ Bắc Thần Tiên Cung chính là đối địch với Phi Thăng Minh ta, không chừa một tên tu sĩ nào trong trai!
Dù sao tu sĩ này bị Bắc Thần Tiên Cung nô dịch nhiều năm, đã nén giận nhiều năm.
Phong Duyên Trai xem như lao vào họng súng.
Lời này vừa nói ra, Úc Huyên vốn đang dao động lập tức lộ vẻ hung ác, thả ra Vạn Trọng Khôi Lỗi và quát:
- Các vị hợp sức chống lại kẻ địch, Úc gia ta còn có một lão tổ đang bế quan, ta sẽ thi triển bí pháp mời lão tổ xuất sơn!
- Hả?
Trong lòng Phương Tịch chấn động:
- Úc gia quả nhiên có nội tình thâm hậu, thế mà còn che giấu một lão tổ tông sao?
Húc Thanh suy nghĩ một lát mới nói với vẻ không xác định:
- Hình như có một vị tồn tại cổ xưa chính là Tiên Nhân sáng lập ra Phong Duyên Trai sống sót không biết bao nhiêu chục nghìn năm... Chúng ta cho rằng hắn đã chết trong đấu pháp hoặc đi tha hương, không ngờ được hắn vẫn luôn bế quan trong Phong Tuyết Sơn!
Gào gào!
Chiêm chiếp!
Lúc này, từng Long Chương Phượng Triện thay thế tuyết lớn trước đó từ trên bầu trời hạ xuống, không ngờ cảm theo cảm giác bẻ cong không gian.
Phương Tịch bỗng nhiên cảm giác được Húc Thanh thoạt nhìn rất gần nhưng trên thực tế lại khá xa, không biết ngăn cách bao nhiêu thời không.
- Tiêu diệt từng bộ phận? Đúng là bí thuật tốt...
Đôi mắt hắn lập tức sáng lên.
Bí thuật này cần Ngao Ám và Phượng Hoàng liên kết mới có khả năng thi triển, nhưng hắn ngưng tụ đạo chủng hư không và thời gian từ lâu, thật ra có thể một người luyện thành.
Chỉ tiếc rằng hai vị này sẽ không dạy cho hắn.
“Chờ đã... Cũng không thể nói như vậy được. Ta không chỉ là tu sĩ phi thăng, còn là tu sĩ Nhân tộc ở Địa Tiên Giới phi thăng, ở trong Phi Thăng Minh có thể nói là xuất thân tốt, còn là đồng hương của Thanh Vân Đạo Quân, tuyệt đối là người một nhà...”
“Nếu như ta gia nhập, chẳng phải địa vị sẽ tăng vọt?”
“Chẳng qua thôi, Phi Thăng Minh bây giờ còn đang giằng co với Bắc Thần Tiên Cung... Chờ đến khi Đạo Quân ở Tiên Vực khác tới cứu viện, chỉ sợ tình cảnh vẫn có chút nguy hiểm... Tuy Thanh Vân Đạo Quân có thể sớm chuẩn bị, nhưng ta chưa bao giờ đánh cược!”
“Chỉ cần không đánh cược lại không thua!”
Trong lòng Phương Tịch thầm cười. Thổ Đức Kiếm hiện ra ở trong tay hắn. Hắn vung lên, một đạo chủng màu vàng đất với dao động pháp tắc thuộc tính thổ phát ra.
Lực pháp tắc cuộn trào mãnh liệt, bỗng nhiên hóa thành từng dãy núi.
- Thiên Trọng Sơn!
Ầm ầm!
Tưng ngọn núi nổ tung, khiến loại thời không phong tỏa này thoáng xuất hiện dấu hiệu bất ổn.
Phương Tịch lại chém ra một kiếm, đường kiếm quang này vô cùng linh hoạt, giống như ngôi sao nhấp nháy, bỗng nhiên giết đến vô số điểm Phượng Triện Văn và Long Chương Văn kết hợp.
Xôn xao!
Dường như bị vạch trần, bí thuật này cơ bản bắt đầu tan vỡ!
Một kiếm này thực sự kinh diễm, nếu không phải Phương Tịch ngưng tụ đạo chủng của hai loại lực pháp tắc này từ lâu, lại tinh thông Phượng Triện Văn và Long Chương Văn, còn vô cùng quen thuộc với Phượng Hoàng và Ngao Ám, hắn căn bản không thể làm được điều này.
- Bí thuật thời không của chúng ta... Tại sao lại có sơ hở như vậy?
Ngao Ám hoảng sợ biến sắc.
- Không phải bí thuật thời không có sơ hở, mà là chúng ta có sơ hở!
Phượng Hoàng nhìn Phương Tịch, trong đôi mắt đẹp lóe ra vẻ suy ngẫm, bàn tay ngọc hóa thành trảo phượng, trên đó còn đang nắm nguyên thần của một Tiên Nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận