Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 176: Mười năm trồng cây

Sau khi Lô Quá có được phần sau công pháp Trường Xuân Quyết thì tốc độ tu luyện của nó rất nhanh.

Năm thứ nhất đột phá trở thành tu tiên giả Luyện Khí tầng một, sau đó nó lại khổ tu một năm đã đột phá tới đến Luyện Khí tầng hai.

Sau đó không đến hai năm nó lại đột phá lần nữa trở thành tu sĩ Luyện Khí tầng ba.

Cùng cảnh giới với Phương Tịch khi vừa xuyên không.

Mà Lô Quá lúc này chỉ mới mười hai tuổi.

Mặc dù Luyện Khí sơ kỳ đột phá sẽ dễ hơi trung kỳ và hậu kỳ nhưng cũng tuyệt đối có thể nói nó là một tiểu thiên tài.

Danh tiếng không có là bởi vì nó ở chỗ vắng vẻ, lại bị một người khác giấu đi mà thôi.

Nguyễn Đan cùng một đợt mầm tiên với Lô Quá thì từ khi bái Nguyễn Tinh Linh làm sư xong, tu vi lập tức phi tốc tiến mạnh.

Năm năm sau, Nguyễn Đan đã đột phá bình cảnh Luyện Khí sơ kỳ tiến vào cảnh giới Luyện Khí tầng bốn trung kỳ.

Dựa theo tốc độ này thì trước ba mươi tuổi Nguyễn Đan sẽ đột phá Luyện Khí hậu kỳ, là một hạt giống Trúc Cơ tốt.

Lúc này Nguyễn Đan nhận hết ngàn vạn sủng ái, được xem là Thiếu đảo chủ Đào Hoa Đảo.

So sanh với hai thiên tài thiếu niên, thiếu nữ này thì tốc độ của Phương Tịch không thể nói.

Trừ sau khi trồng cây, hắn cảm thấy tư chất của mình đang từ từ cải thiện, tốc độ và hiệu suất khi hấp thu linh khí cũng nhanh hơn nhiều.

Thế nhưng Luyện Khí tầng sáu tích lũy khó khăn hơn trước đó nhiều.

Hắn mất trọn vẹn thời gian bốn năm mới miễn cưỡng viên mãn công pháp Trường Xuân Quyết tầng thứ sáu, sau đó vẫn luôn bị kẹt tại bình cảnh không cách nào đột phá Luyện Khí hậu kỳ.

Đến bây giờ cũng đã một năm.

Nhưng mà tâm tính Phương Tịch rất tốt, mỗi ngày hắn đều kiên trì luyện công, kiên trì trồng cây, thỉnh thoảng lại đi cho cá ăn, dưỡng trùng.

Hắn có dự cảm, Trường Sinh Thuật của hắn rất nhanh sẽ nghênh đón một lần đột phá mấu chốt.

Linh điền Phỉ Thúy Nhai trải qua nhiều năm khai khẩn, bây giờ đã biến thành mười lăm mẫu.

Phương Tịch làm chủ nhưng không muốn đích thân động thủ nên hơn phân nửa sức lực đều ở trên người Lô Quá.

Lúc này thiếu niên mười hai tuổi đã cao hơn một mét, mặc áo gai ngắn, nhìn như tiểu đại nhân đang canh tác dưới linh điền.

"Canh Kim kiếm khí!"

Lô Quá búng ngón tay, một đạo kiếm khí màu vào hiện ra, trong nháy mắt đã đâm thủng một con sâu róm xanh mập mạp.

Sau một khắc, tay phải của nó điểm ra như hoa sen, từng đạo kiếm khí xuất hiện để cắt cỏ dại.

"Lô gia ca ca!"

Ở mảnh ruộng bên cạnh có một đứa bẻ khoảng bảy, tám tuổi, chính là Vương Tiểu Hổ!

Trên đầu của nó có búi tóc đồng tử, nhìn Lô Quá thi triển kiếm khí, gương mặt đầy sự ao ước: "Năm nay đệ bắt đầu Luyện Khí, sang năm nương sẽ dại pháp thuật lợi hại cho đệ, đến lúc đó đệ cũng phải giống như Lô gia ca ca."

"Ha ha..."

Lô Quá xoa đầu Vương Tiểu Hổ, trong nụ cười đầy sự đắng chát.

Cho đến hôm nay, Phương Tịch cũng chỉ truyền thụ cho nó bốn tầng công pháp Trường Xuân Quyết, cộng với hai đạo pháp thuật Linh nông mà thôi.

Về phần pháp thuật có lực sát thương lớn ư? Thì hắn nhắc cũng không nhắc đến.

Không chỉ Phương Tịch mà Vương quả phụ ở phương diện này cũng không dám đột phá cấm kỵ.

Tu tiên giả tâm trí thành thục rất sớm, bây giờ Lô Quá cũng biết mình có thể yên ổn tu tiên đã là vận khí tốt, không dám yêu cầu gì quá xa vời.

Lúc này, thiếu niên vừa nhổ cỏ vừa thầm nói: 'Ta không thể cả đời làm Linh nông, sau khi đột phá Luyện Khí trung kỳ Luyện Khí trung kỳ sẽ tìm cách chui vào linh chu, đi đến phường thị một lần... Ai, không biết đảo chủ có nguyện ý thả người hay không nữa?'.

Đúng lúc này, nó nhìn thấy trên Tiểu Vân Vũ Trận từng đóa mây mùa bắt đầu dập dờn, không khỏi giật nảy người: "Đây là... Có người xông trận sao? ! Chẳng lẽ có địch nhân hả?"

Tiểu Vân Vũ Trận biến hóa đương nhiên sẽ lập tức thu hút sự chú ý của mọi người ở Phỉ Thúy Nhai.

Đến lúc Phương Tịch bước ra, ngay cả Vương quả phụ cũng khẩn trương, rút một thanh pháp khí trường đao màu đen ra, bộ dáng chuẩn bị tùy thời sẽ liều mạng.

Biểu lộ Phương Tịch lại hơi cổ quái.

Năm năm qua đi, dáng vẻ của hắn vẫn trẻ tuổi tuấn tú, quân tử như ngọc, nhìn không ra điểm nào của người trung niên ba mươi ba tuổi.

Lúc này hắn lấy lệnh bài cấm chế ra, nhẹ nhàng vung lên.

Mây mù tản ra, hiện ra một thanh niên áo gấm, chân đạp phi thuyền, trong tay còn có một pháp khí hình chiếc nhẫn màu vàng kim, chính là Mộc Văn!

"Mộc Văn, vì sao lại quấy rối trận phá hộ sơn của ta?"

Phương Tịch nhíu mày, trầm giọng quát.

"Lão thúc chớ trách!"

Mộc Văn cười ha ha, không chút che giấu pháp lực Luyện Khí tầng sáu cường đại trên người mình: "Tiểu chất vẫn luôn ở trong phường thị Linh Không, gần đây mới quay về đảo báo cáo, nhớ đến lão thúc nên mới cố ý đến xem một chút, còn nhờ lão thúc đánh giá pháp khí Huyễn Kim Giới ta mới lấy được như thế nào?"

Chiếc nhẫn màu vàng kim trong tay y công phòng nhất thể, lại có khả năng vây khốn, quả là một kiện pháp khí thượng phẩm khó được! Còn là tinh phẩm trong pháp khí thượng phẩm.

Năm năm qua, Long Ngư Chung gia mặc cho phường thị Linh Không phát triển, từng bước xâm chiếm lượng giao dịch của phường thị Bảo Thuyền, những tu sĩ đầu cơ lúc trước kiếm được đầy bồn đầy bát.

Tên Mộc Văn này tư chất linh căn cũng không tệ, lại có được công việc béo bở, tu luyện trên linh mạch cấp hai, gân đây lại đột phá Luyện Khí tầng sáu.

Không những vậy, y còn đạt được một kiện pháp khí tinh phẩm.

Lần này áo gấm về quê, nhớ đến mối thù lúc trước Phương Tịch không cho mượn linh thạch, cố ý đến khoe khoang, chế nhạo...

Y muốn để Phương Tịch thấy, mình lăn lộn tốt bao nhiêu.

Về phần tiến đánh Phỉ Thúy Nhai thật thì tuyệt đối không thể nào.

"Quả là không tệ!"

Không ngờ đối với lời nói ẩn giấu sự chế giễu của Mộc Văn, Phương Tịch lại phong khinh vân đạm, còn có công phu phê bình: "Huyễn Kim Giới này bên ngoài kim quang trong vắt, chẳng lẽ có nhập vào một chút Kim tinh sao? Đânh chính là tài liệu có thể luyện linh khí đó, chắc hẳn giá bán cũng không rẻ đúng không?"

"Cũng chỉ hơn hai trăm khối linh thạch thôi!"

Vẻ mặt Mộc Văn đắc ý: "Lão thúc biết không, trong phường thị Linh Không của chúng ta có tu sĩ Trúc Cơ Ngư Linh Tử tọa trấn, Chung gia đã lựa chọn hòa giả, bây giờ phường thị phát triển ngày đi ngàn dặm, tương lai bất khả hạn lượng... Lần này chất nhi trở về, còn chuẩn bị dốc hết lực gia tộc vào phường thị mua một dãy cửa tiệm, thậm chí di chuyển phần lớn tộc nhân đến Linh Không Đảo, dù sao cũng là linh mạch cấp hai mà!"

Núi Song Tử Đông gì đó? Chỉ là linh mạch bất nhập lưu, y đã không để vào mắt từ lâu.

Lúc trước liên minh Tam Thập Lục Đảo muốn thành lập phường thị Linh Không, Phương Tịch đã cảm thấy hơi kỳ quái.

Về sau cũng biết được, hóa ra là tu sĩ tán tu Luyện Khí mười tầng đại viên mãn - Ngư Linh Tử đã Trúc Cơ thành công.

Người này không những Trúc Cơ thành công mà còn bị Thái Thúc gia trong Tam Thập Lục Đảo lôi kéo trở thành Thái Thượng trưởng lão khách khanh, cũng tọa trấn phường thị Linh Không.

Có tu sĩ Trúc Cơ tọa trấn, còn trận pháp thủ hộ cho dù Chung gia dốc toàn bộ lực lượng cũng chưa chắc có thể thắng.

Dù sao thì Tam Thập Lục Đảo vẫn còn một vị cung phụng Trúc Cơ.

Mà Long Ngư Chung gia bây giờ, tổng cộng cũng chỉ có hai vị Trúc Cơ mà thôi...

Bởi vậy, dù phường thị Linh Không chia hết lưu lượng khách của phường thị Bảo Thuyền thì Long Ngư Chung gia cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn nhẫn nhịn.

Tin tức này ban đầu vẫn bảo mật khiến Phong Mãn Lâu cũng rất ảo não, nói thẳng nếu lúc trước y biết được, khẳng định nghĩa bất dung từ, sẽ không để Mộc Văn chiếm tiện nghi.

Phương Tịch nghe xong cũng chỉ có thể cảm khái người ngốc có ngốc phúc.

Lúc này lại nghe được kế hoạch lớn của Mộc Văn, không khỏi thầm líu lưỡi: "Cửa hàng phường thị đáng ngưỡng mộ, linh thạch của hiền chất có đủ không?"

'Bây giờ dù lão già ngươi muốn bấu víu quan hệ cho mượn linh thạch thì lão tử cũng không cần!'.

Mộc Văn khinh thường trong lòng, y nói thẳng: "Không cần thúc phải nhọc lòng, chất nhi tự có cách... Nếu lão thúc đã có nghiên cứu với pháp khí, hay là cảm nhận thực tế một phen thế nào?"

"Không được không được, ta tu luyện là dưỡng sinh công, cao có thể chém chém giết giết được?"

Phương Tịch liên tục xua tay: "Xem như lão thúc nhận thua đi."

"Ha ha..."

Mộc Văn cười ha ha, rất khoái ý.

Y cũng không thể thật sự đánh giết Phương Tịch, có thể hung hăng làm đối phương mất mặt mũi thì cũng xem như đã hả cơn giận trong lòng.

Lúc này, y trực tiếp xoay phi chu dưới chân, đã hóa thành lưu quang hướng đến Hồ Kính Nguyệt.

"Ta nhổ vào! Ngươi là ai chứ!"

Vương quả phụ chờ đến khi đối phương rời khỏi mới hung hăng nhổ nước miến, tỏ vẻ trung thành với lão gia ở bên cạnh.

Về phần Lô Quá, thì nhìn Phương Tịch với vẻ mặt đầy thất vọng.

'Chẳng lẽ đảo chủ cho ta theo người này chính là đệ học Thuật Linh Nông, cam tâm cả đời ẩn nhẫn làm ruộng sao?'.

'Không, ta không cam lòng.'.

"Tốt, nên làm gì thì làm đó đi."

Phương Tịch xoa đầu Vương Tiểu Hổ, cảm thấy tiểu gia hỏa khoẻ mạnh kháu khỉnh xúc cảm không tồi, không khỏi cười hỏi một câu: "Vương đạo hữu... Lệnh tử trắc linh căn, không biết tư chất thế nào?"

"Đã phiền lão gia quan tâm, là Thủy Mộc linh căn hạ phẩm." Vương quả phụ vội trả lời.

"A? Có muốn theo ta tu luyện Trường Xuân Quyết không? Thật không giấu gì, mấy năm nay ta tu luyện Trường Xuân Quyết có vài phần tâm đắc, có thể trú nhan dưỡng sinh, diệu dụng vô cùng nha..."

Phương Tịch có chút hứng thú.

Dù sao thì thân phận của Lô Quá cũng không tốt, không bằng lại bồi dưỡng một Vương Tiểu Hổ.

"Không được không được!"

Vương quả phụ vội từ chối: "Trong Thủy Mộc linh căn của Tiểu Hổ thì Thủy linh căn tốt hơn Mộc linh căn một chút, vẫn nên theo thiếp thân học Hắc Thủy Công là được rồi..."

Cô ta cũng sợ Phương Tịch dạy hư tiểu hài tử.

Dù sao cũng là tu tiên giả, một chút chém chém giết giết cũng không biết, tương lai cừu địch kiếp số đến cửa, còn đánh như thế nào?

Cho dù cam tâm cả đời làm cả đời làm lão ô quy, người khác cũng phải không giết đến cửa nha!

...

Rất nhanh, tin tức Mộc Văn trở về đã truyền ra toàn bộ Đào Hoa Đảo.

Mộc Văn gióng trống khua chiêng, mở tiệc chiêu đãi tân khách, tùy ý khoe của.

Đồng thời còn ở trong tiệc rượu, để lộ ra chuyện mình áp đảo Phương Tịch, chọc cho một mảnh khen ngợi.

Mặc dù Phương Tịch dũng mãnh phi thường thì từ lúc hắn một người một kiếm trấn áp Lô gia đã qua mười năm rồi.

Mười năm việc đời đổi mới.

Đã sớm bị mơ hồ, im lặng quên đi...

Hơn nữa hắn vẫn luôn làm ruộng, ngay cả Phỉ Thúy Nhai cũng không rời khỏi, khó tránh khỏi có người nói hắn có tiếng không có miếng, thậm chí là rùa đen rút đầu.

Tiếp theo chính là Mộc Văn giẫm lên Phương Tịch, thành công thượng vị, danh tiếng nhất thời không tệ.

Chuyện này không chỉ vì y có chiến lực kinh người, thành công ngồi vững vị trí Luyện Khí trung kỳ đệ nhất nhân ở Đào Hoa Đảo, cũng bởi vì y kiếm được rất nhiều linh thạch.

Bây giờ đa phần tu sĩ trên Đào Hoa đảo đều dùng linh tài đặc hữu của bổn đảo là gỗ đào để chế tác các loại pháp khí Đào Mộc Kiếm hạ phẩm hoặc là Đào Mộc Phù rồi giao cho Mộc Văn bán, dùng những thứ này để đổi linh thạch và tài nguyên.

Người này chính là thần tài, đương nhiên không thể đắc tội.

Tiếp theo, chuyện năm đó Phương Tịch không chịu cho mượn linh thạch, lại qua lại với Phong Mãn Lâu không biết bị ai truyền ra, quần tu nhao nhao chế giễu hai người này tầm nhìn hạn hẹp, nhát gan sợ phiền phức... Lại bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận