Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 971: Thuộc hạ (2)

Đại Thừa họ Mông hừ lạnh một tiếng, giọng điệu đối chọi gay gắt.
- Mà thôi, người đã chết rồi, không cần nhắc lại nữa...
Thanh Hư Đồng Tử thấy vậy thì nhíu mày, khẽ quát một tiếng, ép xuống cơn giận của hai vị tu sĩ Đại Thừa.
Hắn tất nhiên biết tình hình trong đó, nhưng thiên tài chết rồi sẽ không phải là thiên tài nữa.
Về phần Đại Thừa họ Mông, hắn tất nhiên có tâm tư riêng. Nhưng con người, có ai không có tâm tư riêng chứ?
Chỉ cần không ảnh hưởng tới đại nghĩa, có thể bỏ qua chút vết nhơ trên tiểu tiết.
Dù sao không điếc không câm, không làm gia chủ.
- Cũng được, không nói tới Phương Tiên Đạo Chủ nữa... Nhưng các ngươi thật sự tin tưởng Thanh Hòa Tử kia có thể bắt được Lục Hành Đại Thánh sao? Lấy tu vi Hợp Thể trung kỳ của hắn, tuy ma công của hắn tinh thuần sắc bén, nhưng tối đa chỉ hơn mấy tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ. Hắn muốn giết chết Lục Hành Đại Thánh sẽ khó tới mức nào?
Đại Thừa họ Mông bỗng nhiên trầm giọng nói:
- Lúc đầu, Thanh Hư đạo hữu nói không phát hiện ra tung tích của đạo hữu khác, Thanh Hòa Tử kia không ngờ không mượn lực lượng của tu sĩ Đại Thừa phía sau, chỉ dựa vào sức một người lại giết chết Lục Hành Đại Thánh... Trên người hắn tất nhiên có bí mật lớn, cơ duyên lớn!
Lời này vừa nói ra, các tu sĩ Đại Thừa khác đều động tâm.
- Có thể lấy tu vi Hợp Thể trung kỳ giết chết tu sĩ Hợp Thể đỉnh phong, khiến ta nghĩ đến vị có tư chất nghịch thiên trong lịch sử Nhân tộc kia...
Tu sĩ Đại Thừa họ Xa cười gượng.
- Hừ, có lẽ vị Thanh Hòa Tử này có Tiên Phủ Kỳ Trân hoàn chỉnh ở trong tay, hoặc nắm giữ thần thông lớn nghịch thiên thế nào... Bằng không căn bản không có cách nào giải thích được.
Trong giọng nói của đại Thừa họ Mông dường như còn có phần kích động.
- Khụ khụ...
Thanh Hư Đồng Tử ho khan một tiếng:
- Chúng ta đang phải đối đầu với kẻ địch mạnh, không cần nhắc lại chuyện này nữa... Hơn nữa, phía sau người ta còn có một vị Đại Thừa thần bí!
- Không sai!
Đại Thừa họ Bộ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Đại Thừa họ Mông:
- Mông đạo hữu, bây giờ sắp xảy ra đại chiến, đừng làm những chuyện khiến người thân đau, kẻ thù sướng...
- Lão phu đâu nói gì...
Đại Thừa họ Mông cười vài tiếng kỳ quái:
- Mấy vị đạo hữu muốn đi đâu?
Lời này vừa nói ra, trong lòng ba vị tu sĩ Đại Thừa còn lại đều bất đắc dĩ...
Phương Tịch chắp tay rời đi, hình như đang thưởng thức phong cảnh của thành Thiên Nguyên.
Hắn bất giác đi tới một trụ sở.
Trụ sở này không ở Tiên Ngọc Sơn nhưng có linh khí tương đối dồi dào, dày như mây, linh vũ rơi tí tách trên mặt đất.
Ở tầng cao nhất của một tòa linh tháp không ngờ treo một lá cờ trắng.
Hắn thoáng giật mình, đi tới vị trí cửa chính của trụ sở.
- Vị... tiền bối này?
Một tu sĩ Nguyên Anh nhìn thấy Phương Tịch, lập tức bị dọa cho giật mình:
- Không biết tiền bối đại giá quang lâm, vẫn mời tiền bối đi vào...
Phương Tịch nhận ra người này. Đây chính là một vị tiểu thiên tài của Vương gia, hạt giống Nguyên Anh năm đó.
Không ngờ hôm nay hắn đã tu luyện tới Nguyên Anh kỳ.
Đồng thời, hắn còn được sắp xếp làm người đưa đón.
- Nơi này chắc hẳn là trụ sở của Yêu Nguyệt Tiên Thành?
Phương Tịch vẫn chưa tiến vào mà thuận miệng hỏi:
- Có ai mất à?
Tu sĩ Vương gia này giật mình, tiếp theo khom lưng trả lời:
- Khởi bẩm tiền bối, là đại trưởng lão của bản thành... trong lúc ra ngoài làm nhiệm vụ đã gặp phải một Yêu tộc cấp bảy, bất hạnh qua đời. Bây giờ do đại trưởng lão mới nhậm chức của bản thành là Đông Thu Tử chủ trì sự vụ.
“Cảnh còn người mất...”
Trong lòng Phương Tịch không khỏi thầm than.
Chỉ nghe Nguyên Anh vương gia này lại nói:
- Nếu tiền bối muốn viếng, vẫn mời tiền bối tiến vào linh sở...
- Thôi...
Phương Tịch khoát tay:
- Bản tọa vốn còn muốn làm một khoản giao dịch với tiên thành, bây giờ xem ra không phải lúc...
Thần thức của hắn đảo qua, nhìn thấy đám người Thần Tiên Tử, Vương Linh Ứng, nhưng không định nhận người quen mà xoay người rời đi.
Ở đầu đường, một lão già tóc bạc mặc pháp bào Vạn Tinh trên người đang cung kính đứng chờ.
Hắn nhìn thấy Phương Tịch đi qua, lập tức cúi người hành lễ:
- Trích Tinh Tử ra mắt đại nhân!
Nguyên Anh Vương gia kia dụi mắt.
Nếu hắn không nhìn nhầm, vị đó dường như là Trích Tinh Tử của Tinh Thần Tông!
Hắn làm bá chủ của Tinh Thần Vực, thái thượng trưởng lão của Tinh Thần Tông, lại là tu sĩ Hợp Thể!
Người có thể khiến cho tu sĩ Hợp Thể cũng phải cung kính như thế, chẳng lẽ tu vi của vị tiền bối kia còn vượt xa sự tưởng tượng của hắn?
- Thôi... Chúng ta tìm một chỗ trò chuyện đi.
Phương Tịch khoát tay, có vẻ buồn bã nói.
- Vậy không bằng mời đại nhân rời bước tới động phủ của lão hủ, ở trong động phủ của lão hủ đúng lúc còn một vò Thất Tinh Tửu tám trăm năm...
Trích Tinh Tử nịnh hót nói.
- Cũng được...
Phương Tịch nghe xong không tỏ thái độ nói. Hắn đi theo Trích Tinh Tử trở về Tiên Ngọc Sơn, tiến vào động phủ của đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận