Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 764: Thần quang tiến cấp

"Một đám hoang thú Mộc Ngạn?"
Bồ tiên tử lắp bắp: "Vận khí của đạo hữu, thật đúng là..."
"Hắc hắc, có câu phúc họa tương y, Mộc Ngạn chính là hoang thú Mộc thuộc tính tinh thuần, chỗ nó ở có rất nhiều các loại thiên địa linh dược..."
Tu Tình Tử vẫn mặc một bộ trường bào lôi thôi, lão vuốt râu: "Đồng thời nội đan, da thịt, sừng, máu của nó... Đều là tài liệu quý hiếm, đặc biệt là sừng của nó có thể luyện chế Lộc Nguyên Đan, còn máu của nó nữa, hắc hắc..."
Cuồng Thao Cư Sĩ quan sát Phương Tịch cũng lộ ra nụ cười mập mờ.
Phương Tịch thì cạn lời.
Hắn là Tông sư đan đạo nên đương nhiên hắn biết máu của hoang thú loài hươu đại bổ dương khí, nếu có nam tu không cẩn thận gặp phải ma nữ hoặc là tinh quái thải dương bổ âm gì đó, lúc thoát dương thoi thóp phục dụng một viên đan dược luyện chế từ máu yêu thú loài hươu thì có khả năng khởi tử hồi sinh rất lớn.
Thậm chí nó còn có thể khiến nam tu hùng phong vĩnh cố, dù mấy chục tiểu tỷ tỷ tu luyện mị thuật cũng có thể đánh đối phương tơi bời...
"Không biết ý của các vị thế nào, nếu ai đến giúp, vậy thì tài liệu trên thân Mộc Ngạn và thiên địa linh dược xung quanh sẽ phân phối theo cống hiến..."
Cuồng Thao Cư Sĩ nói: "Bản nhân còn có thể lấy ra một đan phương của đan dược tăng tiến pháp lực tu sĩ Hóa Thần... Đa phần chủ tài đều có thể tìm được ở xung quanh chỗ ở của Mộc Ngạn..."
"Lại còn có đan phương như vậy sao? Đương nhiên tiểu muỗi sẽ đi."
Bồ tiên tử mừng rỡ.
"Đan phương Hóa Thần đã vô dụng với lão phu rồi."
Tu Tình Tử bình chân như vại nói: "Nhưng lão phu cũng muốn lấy một chút máu của Mộc Ngạn để nấu rượu..."
Là một thợ nấu rượu không quá tinh thông nhưng Phương Tịch cũng biết ở tu tiên giới có rất nhiều loại tửu phương Lộc Huyết Tửu, đa phần là sử dụng trong thanh lâu ở phượng thị dưới Nhân Gian giới.
'Không ngờ ở Địa Tiên giới cũng có tập tục này... Quả nhiên tu tiên giả không phải tiên mà vẫn là người sao?'.
Hắn cùng Vân Hi Tiên Tử nhìn nhau rồi nói: "Nếu như vậy thì chúng ta cũng nguyện ý giúp..."
"Tốt, chuyện này nên làm sớm không nên chậm trễ, chúng ta sẽ lập tức xuất phát!"
Cuồng Thao Cư Sĩ mừng rỡ nói.
"Bây giờ?"
Vân Hi Tiên Tử hơi kinh ngạc.
"Ai... Bản nhân chỉ tạm thời trở về, sau khi tìm được giúp đỡ còn phải đến mảnh rừng hoang kia mà!"
Trên mặt của Cuồng Thao Cư Sĩ hiện ra vẻ u sầu.
...
Mãng Hoang Tùng Lâm.
Từng con Mộc Ngạn nhàn nhã dạo bước, ăn cỏ...
Cách đó không xa có một tu sĩ Nguyên Anh khoác trên người một lớp lụa mỏng, trốn ở sau một cây cổ thụ run cầm cập.
'Đáng chết... Không nên vì công pháp của ta ân tàng khí tức thần diệu mà phái ta làm thám tử chứ.'.
'Một đám hoang thú cấp Hóa Thần, chỉ cần có một con phát hiện ta thig ta sẽ chết chắc...'.
Tu sĩ hắc giáp này oán thầm trong lòng: 'Cũng không biết khi nào Hiệu úy đại nhân mới có thể dẫn viện binh đến?'.
Ngay khi người này đang oán thầm thì trong lòng y chợt sinh ra cảm giác rợn tóc gáy.
Một con Mộc Ngạn ngẩng đầu nhìn qua chỗ y rồi lại như không có chuyện gì mà tiếp tục cúi đầu ăn cỏ.
"Ta đã bị phát hiện rồi sao?"
Sắc mặt của tu sĩ Nguyên Anh này tái nhợt, y chuẩn bị vừa có gì bất thường thì Nguyên Anh sẽ lập tức xuất khiếu chạy trốn.
Đối mặt vớ hoang thú thì xác suất Nguyên Anh xuất khiếu chạy thoát thành công không thấp.
Bởi vì đa phần hoang thú có linh trí không cao, nếu một tu sĩ Nguyên Anh ở trước mặt nó Nguyên Anh xuất khiếu chạy trốn thì nó sẽ có thể bị thân khiếu đầy linh khí của tu sĩ hấp dẫn, từ đó để Nguyên Anh chạy mất.
Nhưng con Mộc Ngạn kia lại không có động tác gì khác, dường như linh chi tiên thảo trên mặt đất có lực hấp dẫn hơn một tu sĩ Nguyên Anh rất nhiều.
'Ta đây là... Bị khinh thường... Đối với hoang thú cấp năm thì Nguyên Anh thật sự không tính là gì.'.
Trong lòng tu sĩ Nguyên Anh hơi động: 'Hay là do dị bảo thu liễm khí tức trên người ta thật sự có thần hiệu?'.
Món dị bảo lụa mỏng này chính là trong một lần y đi phường thị đã mua được của một tiểu tu Luyện Khí, không ngờ lại nhặt được đồ tốt.
Hôm nay y có thể thoát được một mạng cũng nhờ công lao của nó.
Đúng lúc này, y chợt thấy trên bầu trời cách đó không xa có từng đạo độn quang xuất hiện.
Đó là Cuồng Thao Cư Sĩ dẫn theo một đám tu sĩ Nguyên Anh cùng tạo thành một trận pháp.
"Lên!"
Cuồng Thao Cư Sĩ gầm lên, y không ngừng vung vảy một cây trận kỳ đen nhánh lớn trong tay.
Cây trận kỳ này lập tức bộc phát linh quang kinh người, từng đạo quang huy đen xông lên cao hội tụ thành một đám mây đen.
Ở trong mây đem xó dị thú như hổ như sói dáng vẻ dữ tợn xuất hiện.
Mi tâm của con dị thú này mọc một con mắt thứ ba nằm dọc, tỏa sáng đỏ rực.
Sưu!
Từ trong con mắt thứ ba của nó chợt có một tia đỏ sáng lên, lấy thế sét đánh không kịp bịt tay mà đánh trúng một con Mộc Ngạn.
"Ụm... Bò... ò!"
Con Mộc Ngạn này phát ra tiếng kêu đau khổ tựa như tiếng trâu, như tiếng ếch, cái sừng khổng lồ của nó đã bị cắt đi một đoạn, trên thân nó hiện ra một vết thương nát bét ghê rợn.
Ở miệng vết thương có từng đạo lục quang xuất hiện như sắp khép lại.
Là hoang thú Mộc thuộc tính nên đa phần Mộc Ngạn đều có thiên phú thần thông loại 'Tự Lành" hoặc "Bất Diệt".
Nhưng trên vết thương của nó lại có từng đạo hồng quang lan tràn như áp chế quá trình tự lành này lại.
Ầm ầm!
Con Mộc Ngạn đã bị thương kia ầm ầm ngã xuống.
Từng con Mộc Ngạn còn lại đều như nổi cơn điên mà điều khiển cuồng phong xanh sẫm, mạnh mẽ xông về phía Cuồng Thao Cư Sĩ.
"Rút!"
Cuồng Thao Cư Sĩ nhìn như một ngọn núi thịt nhưng thật ra độn quang của y lại rất nhanh.
Y hét lớn một tiếng rồi lập tức hóa thành một đạo hắc quang bắn về phía sau.
"Bò.... ò...!"
Hai con Mộc Ngạn đuổi theo những tu sĩ Nguyên Anh kia, năm con Mộc Ngạn còn lại vẫn điên cuồng đuổi theo Cuồng Thao Cư Sĩ.
Nhìn thấy cảnh này nhưng mặt của Cuồng Thao Cư Sĩ vẫn không có biểu tình gì.
Tác dụng của nhiều thủ hạ Nguyên Anh như vậy chỉ là để dây dưa với hai con Mộc Ngạn kia.
Y phi hành tuyệt tích nhưng thỉnh thoảng lại cho năm con Mộc Ngạn ở phía sau hi vọng, để bọn chúng đuổi theo không bỏ.
Bất chợt!
Bốn phía chợt nổi khói lửa hóa thành một tuyệt trận.
Năm con Mộc Ngạn liên tục rống lên nhưng lại phát hiện bản thân đã bị ngăn cách trong không gian khác!
"Đây chính là Mộc Ngạn sao?"
Phương Tịch nhìn con Mộc Ngạn ở đối diện đôi mắt không khỏi phát sáng.
Con thú này nhìn rất giống hươu, da lông lại xanh biếc như ngọc, trên cặp sừng to lớn mọc đầy các loại linh dược quý hiếm.
"Bò.... ò...!"
Khí tức của con Mộc Ngạn ở đối diện hắn đủ để so với yêu thú cấp năm thượng phẩm.
Lúc này nó thấy Phương Tịch thì gầm lên, cặp sừng trên đầu nó lóe lên vô số huyền quang, cuối cùng ngưng tụ hóa thành một đạo...
"Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang? !"
Phương Tịch hơi kinh hãi rồi chợt khoát tay.
Mấy viên Ma Âm Lôi bay ra rồi nổ tung ở giữa không trung hóa thành một đám huyết vân đỏ thẫm.
Từng đạo Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang xông vào trong huyết vân lại không ngừng bị hao mòn, đả diệt...
Đến cuối cùng lại chợt biến mất không còn tăm tích...
'Chẳng lẽ ba ngàn đại đạo thật sự đều trăm sông đổ về một biển sao? Bất kể nhân tộc hay là hoang thú, khi khai phát thần thông hệ Mộc đến cuối cùng đều có thần quang giống nhau sao?'.
'Hay là đại năng tạo ra Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang là do lấy linh cảm từ thiên phú thần thông của hoang thú Mộc Ngạn?'.
Phương Tịch suy tư một lát, cảm thấy không có đầu mối thì hắn cũng không suy nghĩ tiếp nữa.
Trong mắt hắn lóe lên quang mang nhìn vào miệng, khung xương và bộ phận yếu hại ở giữa hai chân sau của con hoang thú này: "Chà, không tệ, không tệ... Trẻ tuổi khỏe mạnh, cường tráng, cái miệng thượng hạng."
Ánh mắt như vậy đã khiến con Mộc Ngạn kia càng thẹn quá hóa giận.
Nó rống lên rồi từ trong cặp sừng như rừng cây của nó có từng con phi cầm như chim ruồi bay ra.
Chúng không ngừng hót vang rồi lại nôn ra máu tươi, rất giống đỗ quyên khóc ra máu.
Từng tia hồng tuyết chui vào trong Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang khiến đạo thần quang này trộn lẫn xanh đỏ, bên trong lại hiện ra vô số phù văn đỏ thẫm, chợt trảm phá huyết vân rồi ầm ầm đánh xuống.
"Tốt!"
"Rất tốt!"
Mắt của Phương Tịch sáng rực, hắn đưa tay vung Huyền Minh Kỳ, vô tận Huyền Minh Trọng Thủy cuộn trào mãnh liệt lại đón lấy hết tất cả những Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang đã thăng cấp này.
Hắn nhìn mấy con yêu thú như chim ruồi đã phần chỉ có khí tức khoảng cấp hai, cấp ba thì chẳng hiểu sao lại liên tưởng đến tê giác và Nha Thiêm Điểu.
Mặc dù Nha Thiêm Điểu rất yếu ớt nhưng lại là trợ thủ rất tốt cho tê giác.
Những còn yêu thú cấp thấp này cũng như vậy!
Lực lượng huyết mạch của chúng lại có thể trợ giúp Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang tiến cấp? !
"Cũng đáng để nghiên cứu một phen, có lẽ còn có thể phối hợp thi triển thần thông càng cường đại hơn..."
Từ sau khi được Cửu Châu giới đào tạo thì Phương Tịch đã có thêm nhiều khí chất và tư duy của học giả hơn.
Có sự tiện lợi của Vạn Cổ Trường Thanh Thể lại có thêm đối tượng nghiên cứu tốt như vậy thì hắn có tin tưởng rất lớn sẽ nghiên cứu ra được một đạo thần thông biến chủng của Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang!
"Có thể bắt một con đực rồi lại bắt một con cái để lai giống... Càng dễ nghiên cứu và quan sát hơn."
Hắn cảm khái rồi đánh một pháp quyết vào Huyền Minh Kỳ.
Ào ào ào!
Cửu U Minh Hà Vạn Lý Sa!
Một dòng trường hà màu đen dài vạn dặm xuất hiện, trong nháy mắt nó đã bao phủ thân thể to lớn của Mộc Ngạn...
Bị vô số Huyền Minh Thần Sa đập trúng, pháp lực của con Mộc Ngạn kia lập tức tiêu tán, nó rống lên một tiếng rồi như bị trấn áp xuống dưới đáy của Cửu U Minh Hà Huyền Sa Đại Trận.
Phương Tịch vừa thu Huyền Minh Kỳ lại thì hắc thủy đầy trời kể cả con Mộc Ngạn kia đều đã biến mất không còn tăm tích.
Lúc này hắn mới rãnh rồi mà quan sát những tu sĩ Hóa Thần còn lại.
Mặc dù cùng là cấp Hóa Thần nhưng chiến lực của hoang thú thường không bằng nhân tộc, cũng không bằng tu sĩ hai tộc yêu, ma.
Chúng chỉ hoàn toàn dựa vào thiên phú thần thông và thể phách, đây cũng là con đường đã bị yêu tộc từ bỏ.
Dù sao khi yêu tu đến cấp cao cũng cần tu luyện các loại công pháp như Thiên Yêu Lục Tiên Sách, luyện chế pháp bảo, học bí thuật.
Mặc dù đa phần công pháp của yêu tộc đơn giản nhưng khi phối hợp với thiên phú thần thông của mình lại có công hiệu không tầm thường.
Ánh mắt Phương Tịch khẽ động, hắn đã nhìn thấy Vân Hi Tiên Tử đang ứng phó một con Mộc Ngạn giống cái thì không khỏi mỉm cười: "Vân Hi đạo hữu để ta đến giúp ngươi!"
Hắn cong ngón tay búng ra, Thần Anh Kiếm phát ra một tiếng kiếm minh vô cùng thê lương rồi chợt biến mất không còn tăm tích.
Chờ khi nó xuất hiện lại thì đã ở phía sau con Mộc Ngạn cái kia.
Vù vù!
Từng đường hồng tuyết tung hoành, xuyên qua lớp da rất dày của Mộc Ngạn.
Mộc Ngạn hét thảm, máu tươi lập tức chảy lênh láng.
Nhìn thấy cảnh này trong lòng Vân Hi Tiên Tử đại định, nàng tế ra một món bảo vật có hình dạng như dây lụa màu lam.
Bảo vật này lấp lánh linh quang như một con Giao Long màu lam, chỉ trong khoảnh khắc đã quấn quanh con Mộc Ngạn này.
Phương Tịch đến trước mặt Mộc Ngạn rồi đánh hai đạo ma quang vào trong hai con ngươi của nó.
Con Mộc Ngạn này hét thảm một tiếng rồi lập tức bất tỉnh ngã xuống.
"Vân Hi đạo hữu, con Mộc Ngạn này có tác dụng khác với ta, hay là cho ta đi được không?"
Phương Tịch quay người, mỉm cười nhìn Vân Hi.
"Nếu Phương đạo hữu cần thì thiếp thân sẽ tặng con hoang thú này cho đạo hữu." Vân Hi Tiên Tử mỉm cười: "Giữa chúng ta không cần khách khí như vậy..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận