Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 332: Sinh Tử Ấn

Hống hống!

Liệt diễm hừng hực trên thân con Hỏa Long cuối cùng, trong đôi mắt của nó đầy vẻ thù hận, dường như nó mang theo thần thức của Du Côn, nhào qua Phương Tịch đang ở dưới gốc Yêu Ma Thụ.

"Không hổ là Kết Đan lão tổ, sau khi bị hai trận pháp cấp ba kiềm chế đã suy yếu... Vẫn còn uy năng như vậy!"

Phương Tịch ngẩng đầu, cười, đánh ra một đạo phù lục.

Tru Tiên Bảo Phù!

Lại một đạo kiếm khí vừa lóe lên đã biến mất, chém giết con Hỏa Long cuối cùng.

"Phù lục cấp ba? !"

Sắc mặt Du Côn hoàn toàn âm trầm.

Là sức chiến đấu cao nhất của Di Lăng Cốc, vậy mà y đối mặt với một tên Trúc Cơ lại bó tay bó chân.

Thậm chí còn có cảm giác đại họa lâm đầu. Loại cảm giác tử vong này từ sai khi kế thừa Cửu Long Châu, tiếp nhận Thái Thượng trưởng lão đã bao lâu rồi y chưa cảm nhận được?

Mà lúc này, Du Côn cũng phát hiện mình lực bất tòng tâm.

Mặc dù y có pháp lực cấp Kết Đan nhưng ba thành bị kiềm chế trên Phong Linh Thung ở bên ngoài, ba thành đang tranh phong với Thiên Lang Khiếu Nguyệt Trận, mấy thành pháp lực còn lại ở trong trận pháp cấp ba đấu pháp với Trúc Cơ viên mãn tay cầm pháp bảo cấp ba và phù lục cấp ba vậy mà mơ hồ rơi xuống hạ phong.

"Không thể tiếp tục như vậy!"

Sắc mặt Du Côn hung ác, hai tay bấm niệm pháp quyết.

Giao Long ba đầu đang triền đấu với hư ảnh thiên lang rên rỉ, từ trên vảy ngược có một đạo quang mang đỏ như máu xuất hiện, càng ngày càng chói mắt.

"Không tốt!"

Phương Tịch thấy thế, đồng tử rụt lại, thân hình lóe lên đã trốn sau Yêu Ma Thụ.

Ầm ầm!

Một khắc sau, Giao Long ba đầu quấn quanh thiên lang, đột ngột tự bạo.

Ngọn lửa kinh khủng xen lẫn hào quang xích hồng quét ngang phiến hư không này.

Từng đợt hỏa lãng hừng hực đồng quy vu tận với sương mù đen...

Chờ sau khi liệt diễm và hào quang xích hồng tán đi, Du Côn thở hồng hộc, Tam Dương Chân Hỏa Tráo quanh thân đã xuất hiện từng vết rách, sắc mặt của y tái nhợt vì tiêu hao pháp lực quá độ.

Chỗ thiên lang đứng đã là một mớ hỗn độn.

Hư ảnh thiên lang biến mất, rất nhiều hài cốt của khôi lỗi rơi trên mặt đất, bên ngoài hiện ra vết cháy đen.

Tống Thanh và mấy người khôi lỗi khác hóa thành tro bụi mà Lăng lão ma thì bị mất nửa người...

Dù sao thân thể tu sĩ bình thường cũng yếu hơn yêu thú, trong khi Hỏa Long tự bạo, không làm nên chuyện gì, thụ thương còn nặng hơn cả yêu thú.

Trên mặt đất, rải rác trận kỳ và trận bàn của Thiên Lang Chiến Trận, xem ra đã hỏng rồi, không thể sử dụng tiếp...

Mà cách Thiên Lang Chiến Trận không xa, vô số dây leo vào rễ phụ cùng tạo thành một tấm thuẫn khổng lồ đã tàn tạ.

Rầm rầm!

Từng sợi rễ phụ và dây leo bị thiêu đốt cuộn trở về, hiện ra bản thệ Yêu Ma Thụ bình yên vô sự.

"Không ngờ ngươi lại tự bạo Hỏa Long... Phân Thần Hóa Niệm của ngươi bám lên Hỏa Long kia mà..."

Phương Tịch đứng dưới tàng cây, y phục trên người ngay cả một nếp nhăn cũng không có: "Sau lần này, nguyên khí của ngươi bị trọng thương, còn ta mặc dù đã tổn hại Thiên Lang Chiến Trận nhưng vẫn còn Cửu U Huyền Mộc Đại Trận, ngươi làm sao có thể chiến đấu với ta?"

"Hô hô..."

Du Côn thở hổn hển: "Lão phu thừa nhận do lão phu đã chủ quan... Không ngờ trong ba nước trừ Huyền Thiên Tông và Thanh Mộc Tông ra vẫn còn tu sĩ có thể uy hiếp được Kim Đan!"

Đôi mắt của y đỏ bừng, nhìn chằm chằm Phương Tịch: "Càng như vậy thì hôm nay ta càng không thể bỏ qua cho ngươi... Dù lão phu liều đến nguyên khí trọng thương, thậm chí giảm thọ cũng phải tiêu diệt tai họa ngầm cho Di Lăng Cốc!"

Người này sớm đã phản bội lời thề tâm ma nên cảnh giới không thể nào tiến bộ, thậm chí tu luyện thường ngày thì tâm ma cũng có thể bất ngờ bộc phát, tẩu hỏa nhập ma.

Bởi vậy đến lúc này, Y đã không do dự nữa, phải vì Di Lăng Cốc Du gia trừ tai hoạ ngầm Phương Tịch này.

"Khặc khặc!"

Nương theo Du Côn niệm tụng chú ngữ, một đoàn hắc vụ xuất hiện quanh người y, mơ hồ truyền ra tiếng cười quái dị.

Trong hắc vụ dường như có thể nhìn thấy mấy quỷ anh đầu hai sừng, làn da xanh đen.

Du Côn cắn chót lưỡi phun từng ngụm tinh huyết như không cần mạng vào trong hắc vụ cho tiểu quỹ nuốt.

Tiếp theo trong một tràn chú ngũ mê ly, từng tiểu quỷ chủ động chui vào trong cơ thể người này, khiến khí sắc của y quỷ dị chuyển biến tốt lên.

Hống hống!

Hỏa linh khí hội tụ hóa thành một con Hỏa Long độc giác bốn trảo!

Một con, hai con, ba con...

Trọn vẹn chín con Hỏa Long lượn quanh người Du Côn, lại dường như không những ngăn được thương thế mà pháp lực còn khôi phục đến trạng thái đỉnh phong.

"Có thể bức ta thi triển bí thuật hiến tế thọ nguyên cho thọ quỷ để khôi phục pháp lực... Ngươi chết cũng không đáng tiếc. Du Côn ta hơn một trăm năm qua chưa từng thẹn với Du gia, hôm nay sẽ vì Dù gia tiêu diệt trở ngại sau cùng của ba nước..."

Du Côn nhìn qua Phương Tịch, thần sắc vô cùng lạnh lẽo.

Mặc dù pháp lực đã khôi phục nhưng trên mặt của y mơ hồ thấy được nếp nhăn, tóc cũng không ngừng bạc đi...

Hai màu xanh vàng không ngừng nhấp nháy trong mắt của Phương Tịch, vẻ mặt lại hơi cổ quái: "Ngươi thật sự giống như một tu sĩ Trúc Cơ, à... Là lợi dụng truyền thừa chí bảo của Di Lăng Cốc - Cửu Long Châu mới có được chiến lực Kết Đan chứ gì?"

"Phải thì sao, đi chết đi!"

Du Côn khống chế Cửu Long Châu, viên châu này hút từng con Hỏa Long vào trong, bộc phát ra linh quang vô cùng khủng bố, rõ ràng một kích sau đó chắc chắn sẽ kinh thiên động địa, uy năng vô tận.

Dù một kích đánh xuyên Cửu U Huyền Mộc Đại Trận cũng có khả năng.

Thần sắc của Phương Tịch liên tiếp biến hóa, cuối cùng hạ quyết tâm, đánh từng đạo pháp quyết vào Yêu Ma Thụ.

Xoẹt xẹt!

Thân Yêu Ma Thụ nứt ra, một món pháp bảo mộc ấn đen nhánh hiện ra trong đó.

Hai tay của hắn không ngừng kháp quyết như phong luân, hai maù xanh vàng liên tục nhấp nháy trên người, mạnh mẽ rót rất nhiều pháp lực vào trong Hắc Mộc Ấn.

Trên Hắc Mộc Ấn có một đạo quang mang huyền diệu khó giải thích xuất hiện, trải qua thân Yêu Ma Thụ truyền tống, tản ra nhấp nháy trên tán cây.

Vừa bắt đầu là hai màu xanh vàng luân phiên, tiếp theo hóa thành huyền quang vô hình vô sắc, phát ra từ Yêu Ma Thụ, lướt qua Tam Dương Thần Hỏa Tráo đánh trúng Du Côn trong đó!

Trong chớp mắt, Du Côn cảm thấy thọ nguyên của bản thân nhanh chóng trôi đi, đôi mắt trừng to: "Ngươi..."

Y chỉ vào Phương Tịch, Cửu Long Châu còn chưa rơi xuống mà bản thân lại thấy từng sợi tóc bạc rơi xuống, cả người dùng tốc độ khó tin nổi mà già đi, cuối cùng hóa thành một bộ thi thể tóc bạc trắng, khô quắt...

Thái Thượng trưởng lão Di Lăng Cốc, Du Côn - chết!

Nguyên nhân cái chết - thọ nguyên kiệt quệ!

Sau khi người chết đi, Cửu Long Châu vốn quang hoa óng ánh mất đi pháp lực duy trì, phát ra âm thanh như rên rỉ rồi rơi xuống mặt đất, bị từng đạo hắc vụ biến thành xích sắt trói lại.

Phương Tịch nhìn qua thi thể Du Côn thở dài.

Thần thông cuối cùng mà hắn sử dụng, đương nhiên là bí thuật ghi chép trong Khô Vinh Quyết - Khô Vinh Huyền Quang!

Huyền quang này bỏ qua tất cả phòng ngự, trực tiếp gọt đi thọ nguyên.

Mặc dù Khô Vinh Huyền Quang vô cùng huyền diệu nhưng lại có rất nhiều hạn chế.

Hạn chế lớn nhất chính là Kết Đan lão tổ nhất định phải tu luyện Khô Vinh Quyết mới có thể tu thành!

Bản thân Phương Tịch chính là Ất Mộc Pháp Thân, trong đan điền lại có pháp lực cố hóa của Khô Vinh Quyết, miễn cưỡng có thể tính như nữa Kết Đan.

Càng quang trọng hơn là hắn đã sớm tế luyện đồng bộ pháp bảo - Hắc Mộc Ấn, lại mượn từ Yêu Ma Thụ phát ra, cuối cùng nhất cử đặt vững thắng cục, thuận lực giết chết đối thủ!

'Đổi thành tu sĩ tu luyện Khô Vinh Quyết khác, e là chỉ có thể sau khi Kết Đan xong mới có thể miễn cưỡng tu luyện thành công huyền quang này.'.

'Dù sao Ất Mộc Pháp Thân bình thường cần ngàn năm mới có thể luyện thành, Nguyên Anh lão quái cũng chờ không nổi... Chỉ có ta là trường hợp đặc biệt!'.

'Ngoài ra, Khô Vinh Huyền Quang này vẫn còn rất nhiều hạn chế, lần này giết chết đối phương, ít phất ta đã hao tổn mấy chục năm thọ nguyên, lại chỉ gọt của người này mấy năm thọ nguyên... Chuyện nãy vẫn là do bản chất thọ nguyên của đối phương gần như đại nạn tu sĩ Trúc Cơ!'.

Khô Vinh Huyền Quang hạn chế rất nhiều, đầu tiên chính là dù tu luyện công pháp đến đại thành thì nhiều nhất cũng chỉ một đổi một thọ nguyên với tu sĩ cùng cảnh giới.

Bây giờ Phương Tịch chỉ có thể tính là nhập môn cảnh giới tiểu thành, đương nhiên là mình tiêu hao mấy chục năm thọ nguyên nhưng Du Côn chỉ tiêu hao mấy năm.

Cũng may người này vốn đã rất lớn tuổi, lại thi trển pháp thuật giảm thọ nên thọ nguyên đã không còn lại mấy năm...

Hơn nữa nếu người này đã Kết Đan thì Phương Tịch sẽ không dám vận dụng Khô Vinh Huyền Quang!

Bởi vì thi triển Khô Vinh Huyền Quang vượt qua đại cảnh giới thì phản phệ sẽ gấp trăm, ngàn lần.

Nếu Du Côn đã tiến vào Kết Đan kỳ, có thể gọt mấy năm thọ nguyên của đối phương thì Trúc Cơ kỳ Phương Tịch phải tiêu hao hàng trăm, ngàn năm thọ nguyên!

Không phải bị ép vào tuyệt cảnh thì dù là Phương Tịch cũng không muốn thoáng cái đã hao tổn nhiều tuổi thọ như vậy.

Phương Tịch bước đến trước Du Côn, nhàn nhạt nói: "Ta sẽ nhớ kỹ ngươi... Tên Kết Đan đầu tiên bị ta giết... Không đúng, vẫn là Trúc Cơ giết Trúc Cơ..."

Hắn lập tức im lặng, tiện tay ném một hạt Yêu Ma Thụ xuống.

Ký ức của người này càng có giá trị hơn Du Xung.

Hơn nữa y là Thái Thượng trưởng lão của Di Lăng Cốc, chắc chắn kho tàng sẽ rất phong phú.

Sau khi sưu hồn xong, Phương Tịch đã biết được rất nhiều tin tức tuyệt mật.

"Thì ra Nhan lão tổ đang tấn công Thanh Mộc Tông, trong thời gian ngắn không thể thoát thân... Mà Di Lăng Cốc cũng không có quan hệ gì với Hỗn Nguyên Tông..."

"Không những vậy, con đường từ tu tiên giới ba nước đến Nguyên Quốc còn có không ít hiểm địa, đi một lần cũng rất phiền phức..."

"Như vậy xem ra, sau trận chiến này, ta tranh thủ được cho Long Ngư Đảo không ít thời gian yên bình..."

"Có lẽ... Nên thừa cơ hội tốt này, Kết Đan..."

Phương Tịch thở dài một hơi, đầu tiên nhìn Hắc Mộc Ấn trong tay mình.

Đã vận dụng pháp bảo này thì đương nhiên Chủng Bảo Quyết đã bị gián đoạn.

Cũng may trước đó đã để trong Yêu Ma Thụ mấy chục năm, có thể so với Chủng Bảo bên ngoài hàng trăm hàng ngàn năm.

Dựa theo Phương Tịch tính thì nó đã vượt qua bản mạng pháp bảo của Kết Đan lão tổ khác không ít...

"Hắc Mộc Ấn hình như hơi khó nghe... Hay gọi là Thanh Mộc Ấn? Hoặc là Khô Vinh Ấn?"

"Một ấn đã phân ra sinh tử... Thôi, cứ gọi ngươi là Sinh Tử Ấn đi!"

Phương Tịch há miệng hút vào, đã đặt Sinh Tử Ấn vào trong khí hải đan điền như bản mạng pháp bảo.

Trên thực tế, bảo vật này tâm thần tương liên với hắn, lại do phân thân Yêu Ma Thụ bồi luyện nhiều năm, đã sớm là bản mạng pháp bảo của hắn, luận trình độ chặt chẽ, thậm chì còn trên Thanh Hòa Kiếm!

Sai khi xử lý pháp bảo xong, Phương Tịch vẫy tay một cái, hai đồ vật bay đến trước mặt hắn.

Một món chính là xích hồng linh châu, bên ngoài có phù văn chớp động, bên trong có Cửu Long bay lượn.

Một món khác chính là túi trữ vật của Du Côn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận