Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 66: Đột phá và giao dịch (2)

Hắn có thể cảm giác được rõ ràng, ở dưới Hỗn Nguyên Kình lục phủ ngũ tạng vốn yếu ớt của hắn lại được cường hóa một lần.

Hôm nay, hắn đã có thể so với Luyện Thể tầng hai, cũng chính là thể tu Luyện Khí trung kỳ.

"Bây giờ, pháp thuật Linh nông cũng không thể phá phòng, pháp thuật Luyện Khí sơ, trung kỳ trực tiếp đánh trúng cũng chưa chắc có thể giết ta... Năng lực sinh tồn của ta đã tăng lên nhiều rồi."

"Cuối cùng... Cuối cùng ta đã có thể làm gian thương buôn bán vượt giới rồi!"

Hốc mắt Phương Tịch đỏ lên, xém chút nữa nước mắt của hắn cũng đã chảy ròng ròng rồi.

Mỗi ngày hắn đều tu luyện Trường Xuân Quyết, nhưng tốc độ cứ như ốc sên bò.

Nhưng biết sao đây, Phương Tịch cũng rõ ràng, luyện võ không có tiền đồ, vẫn là nên tu tiên.

Bây giờ hắn luyện võ chỉ vì nhanh chóng phát triển thực lực để đạt được tài nguyên tu tiên.

"Sự thật đã chứng minh, lựa chọn của ta là hoàn toàn chính xác... Chỉ vài tháng luyện võ, thực lực của ta đã có thể so với Luyện Khí trung kỳ."

"Nếu ta không luyện võ, mỗi ngày đều toàn lực khổ tu Trường Xuân Quyết, ta vẫn là Luyện Khí tầng ba, thực lực tăng lên có hạn."

"Huống hồ... Ở Nam Hoang tu tiên giới muốn tấn thăng Luyện Thể tầng hai, ít nhất cũng cần trên khối linh thạch để mua tài liệu, ta làm sao lấy ra được đây?"

"Bây giờ tương đương với chỉ trong vài tháng ta đã kiếm lời trên trăm linh thạch, thật đáng mừng, thật đáng mừng!"

Phương Tịch ngẩng đầu nhìn qua Yêu ma thụ như một ngọn núi kia, vẻ vui mừng trên mặt hắn mới từ từ thu lại: "Nên chạy trốn rồi..."

Nếu như chờ đến lúc Yêu ma thụ tiến giai, vậy thật sự là vui quá hóa buồn rồi.

Nghĩ đến đây, Phương Tịch không chút do dự vận chuyển thân pháp.

Sưu!

Hắn nhảy lên nhẹ nhàng đã lướt qua khoảng cách năm, sáu trượng, hắn nhảy lên một nóc nhà.

"So với trước đó thân pháp của ta cũng đã tăng rất nhiều!"

Phương Tịch gật đầu nhẹ nhàng, hắn nhắm phương hướng về khu chợ ở cửa thành tây mà đi.

Cửa thành tây.

Qua một khoảng thời gian, hoàn cảnh nơi này lại càng kém hơn.

Tùy tiện một người đi đường điều như khô lâu, dường như chỉ sau một khắc sẽ ngã xuống.

Phương Tịch che mặt, tiến vào khu chợ, hắn nhìn thấy giá hàng lại giảm mạnh.

Trong lòng hắn không chút gợn sóng, hắn đẩy cửa bước vào cửa hàng của Hàn mập mạp.

"Huynh đệ ài!"

Núi thịt lại rút gọn thêm lần nữa, miễn cưỡng xem như hơi giống người.

Hàn mập mạp kêu rên, tựa hồ y muốn nhào lên ôm lấy đùi Phương Tịch, giọng nói của y nghẹn ngào: "Nếu ngươi lại không đến đây, lão Hàn sẽ đói đến mức phải đi ăn thịt người rồi!"

"Khoan đã!"

Phương Tịch khoát tay chặn lại, hơi kinh ngạc: "Lúc trước không phải ta đã giao dịch với ngươi một lượng lớn lương thực rồi sao? Làm sao ngươi lại rơi vào hoàn cảnh này?"

"Ngươi là hán tử no sao lại biết được hoàn cảnh của hán tử đói đây..." Hàn mập mạp kể lễ khổ sở: "Lão Hàn ta đã ta đã giảm đến mỗi ngày chỉ ăn năm bữa cơm... Mấu chốt còn có một con Thái Tuế, ta còn có một đám thủ hạ và người nhà, chúng đều là kẻ phá của đó!"

"Nha!"

Phương Tịch như có điều suy nghĩ gật đầu.

Cũng đúng, tên Hàn mập mạp này, một mình hắn cơ bản sẽ không chống đỡ nỗi một cửa hàng giao dịch ở chợ đen.

Huống hồ chi y cũng không phải là người xuyên không, không phải đột nhiên xuất hiện trên thế giới này, bởi vậy tất nhiên y có thân nhân và bằng hữu cần y chiếu cố.

"Huynh đệ ngươi đã tới... Chỗ này của ta có tám quyển võ học, quyển nào cũng là tinh phẩm, còn có Thôn Thiên Công mà chính thân ta luyện... Những thứ áp đáy hòm ta đều lấy ra, một quyển chỉ cần tám trăm, không, năm trăm cân lương thực!" Hàn mập mạp.

xòe ra năm ngón tay, vẻ mặt tội nghiệp của y nhìn chằm chằm Phương Tịch.

Không ngờ, Phương Tịch lại lắc đầu: "Hiện giờ ta đã không thiết bí tịch Chân lực."

"Cái gì?"

Hàn mập mạp như bị sét đánh, núi thịt to lớn ngồi xuống, gây nên một trận địa chấn nhỏ, y suy sụp tinh thần nói: "Ngươi muốn cái gì? Cho dùng muốn sáu phòng tiểu thiếp của ta cũng đều dễ thương lượng!"

"Tiểu thiếp của ngươi?"

Phương Tịch khinh bỉ lườm Hàn mập mạp, đồng thời hắn cũng âm thầm bội phục.

Có người, dù là tận thết, đều có thể sống rất thoải mái.

"Những tiểu thiếp của ta, ai cũng như hoa như ngọc... Đặc biệt là Tiểu Đào Hồng, năm đó nàng chính là mỹ nhân danh chấn Thành Hắc Thạch đó nha, ta chỉ cần một ngàn cân lương thực, chuyện mua bán này ngươi không lỗ đâu." Hàn mập mạp thấy Phương Tịch giống như có hứng thú, vội vàng giới thiệu.

"Lão Hàn."

Giọng nói của Phương Tịch trở nên bình tĩnh mà nghiêm túc: "Ngươi không cần nói đùa nữa, ta đến là để làm giao dịch với ngươi... Ngươi có muốn đi ra ngoài không?"

"Ra ngoài? Rời khỏi Ma Vực này?" Hàn mập mạp híp mắt lại, đôi mắt của hắn bị thịt mỡ xung quanh che lại chỉ còn một khe hở.

Nhưng từ trong khe hở lại thấy quang mang nguy hiểm xuất ra: "Ngươi có thể ra ngoài sao? Không phải là con đường mà tên Lệnh Hồ Dương lừa đảo kia nói đúng không? Ngươi muốn cái gì?"

"Yên tâm, ta không phải Lệnh Hồ Dương." Phương Tịch âm thầm bội phục tên Hàn mập mạp này tin tức rất linh thông.

Lệnh Hồ Dương là lường gạt, đây là chuyện mà sau khi gã bị mê hồn mới nói ra.

Dù là dùng Chủng Ma Nhập Thân, hóa thành nửa tên yêu ma, xác suất ra khỏi thành cũng chỉ năm năm.

"Ta chỉ cần một vật trên người ngươi, sẽ dẫn ngươi ra ngoài!" Ánh mắt Phương Tịch cũng biến thành sắc bén: "Nó chính là... Thái Tuế!"

"Thật can đảm, ngươi lại dám muốn sinh mạng của lão Hàn!"

Hàn mập mạp gầm thét, cả tòa núi thịt bộc phát ầm ầm.

Ầm ầm!

Một cỗ huyết khí đáng sợ phóng lên tận trời.

Cả tòa núi thịt đều bắt đầu chuyển động, hóa thành một quyền Thái Sơn áp đỉnh, ầm vang đập xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận