Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 750: Hóa Thần viên mãn (1)

Thái Âm Bí Cảnh.
Ánh bạc lóe lên.
Ngoại Đạo Hóa Thân mặc một bộ hắc y, gương mặt lạnh lùng xuất hiện.
Cả người hắn đều trong một tầng ma vụ, khiến người khó phân biệt rõ thân hình.
"Thật ra Yêu Nguyệt Tiên Thành cũng không thể khống chế bí cảnh hoàn toàn, vì sao phải giấu đầu lộ đuôi chứ? Nhưng nếu bản tôn đã yêu cầu thì cũng nên làm như vậy..."
Ngoại Đạo Hóa Thân đảo mắt nhìn xung quanh, dường như chính là cổ lâm mênh mông của Giác Mộc Giao lúc trước.
Hai tay của hắn kết quyết rồi chợt vung ra.
Từng đạo ma quang bao phủ các loại khôi lỗi tứ tán trong bí cảnh.
Răng rắc răng rắc!
Từng con khôi lỗi này trong nháy mắt biến lớn, có thiết điểu mọc cánh, có vệ sĩ mặc giáp cũng có các loại nhện, thạch sùng cỡ siêu nhỏ...
Mấy chục con đều tự bộc phát khí tức, đa phần đều ở cấp Kết Đan, Nguyên Anh.
Đương nhiên, khí tức của khôi lỗi loại đều tra rất thấp, gần như không có, tương đối giống dã thú bình thường.
Lúc này dưới sự khống chế của Ngoại Đạo Hóa Thân, chúng vội vàng bay về các phương hướng khác nhau.
Trong thức hải của Ngoại Đạo Hóa Thân đã nhớ kỹ địa đồ tài nguyên của bí cảnh mới nhất từ trước rồi.
Chỉ cần từng con khôi lỗi cứ làm y theo vậy là được.
Đương nhiên chuyện này cũng chỉ khi những tu sĩ khác đi rồi mới có thể sử dụng được.
Nếu không sẽ rất dễ bị phát hiện, quấy nhiễu... Tiện tay hủy khôi lỗi đi.
Mà trong bí cảnh cũng có rất nhiều nguy hiểm, khôi lỗi vẫn rất dễ bị hủy nhưng Phương Tịch đã không quá quan tâm đến những con khôi lỗi cấp thấp này.
Hủy đi một đám thì lại bỏ vào thêm một đám nữa là được rồi.
Hắn có thời gian trọn vẹn hơn chín mươi năm để mặc sức thăm dò bí cảnh này, hắn cũng không tin sẽ không lấy được một khối Thái Âm Ngọc Tinh.
"Bản tôn có thể giao nhiệm vụ thì ta cũng có thể giao nhiệm vụ..."
"Giao nhiệm vụ cho khôi lỗi trước... Chờ đến khi khôi lỗi bị hỏng thì ta lại ra tay cũng không muộn..."
Ngoại Đạo Hóa Thân phân hóa thần niệm ra ngàn vạn, tiến vào trong từng khôi lỗi...
Hắn nghiên cứu thuật khôi lỗi chuyên sâu, sau khi tấn thăng Hóa Thần, Thần Niệm Hóa Thực nên số lượng khôi lỗi mà hắn có thể khống chế đã tăng vọt, bây giờ hắn thông qua bí quyết khống khôi mà khống chế mấy trăm con khôi lỗi cũng không có chút vấn đề nào.
Không được bao lâu, đôi mắt của Ngoại Đạo Hóa Thân chợt động.
Hắn hóa thành một đạo ma quang bay đi rồi đáp xuống một nơi hoang vu.
Hai móng vuốt của một con khôi lỗi hình sói mình đồng da sắt nhanh chóng đào trên mặt đất, rất nhanh nó đã đào ra được một cái hố sâu.
Ở dưới đáy hố thì hiện ra một bộ di hài của tu sĩ.
Trên bộ xương trắng lại mang theo từng đường vân vàng bạc, túi trữ vật ở bên cạnh đã hư hỏng từ lâu.
"Nhìn thể phách của người này thì đã tương đương với thể tu cấp Nguyên Anh, quả nhiên là tu sĩ Hóa Thần..."
Phương Tịch thì thào.
Tu sĩ đột phá đều có yêu cầu với tinh khí thần.
Có thể đột phá đại bình cảnh Hóa Thần thì đại biểu thể phách của tu sĩ ít nhất cũng đạt đến cấp thể tu Nguyên Anh.
Nếu không với kinh mạch và thân thể yếu đuối thì không thể nào chịu nổi dung nạp thiên địa linh lực!
"Ngao ô!"
Con khôi lỗi sói này lại chợt đào loạn bên cạnh bộ hài cốt này một trận, nó đào ra được một mảnh vỡ của thông linh chi bảo.
Đôi mắt của Ngoại Đạo Hóa Thân lập tức sáng lên.
Răng rắc!
Trên tàn phiến đã phủ đầy vết nứt, lúc này nó ầm ầm vỡ vụn, mà ở chỗ vỡ vụn lại hiện ra một lỗ khảm.
Trong lỗ thì có khảm một khối...
"Tiên ngọc? !"
Ngoại Đạo Hóa Thân lập tức đưa tay chụp lấy, nắm khối ngọc thành này vào trong tay rồi nhìn về phía di hài của tu sĩ kia: "Đạo hữu quả nhiên là tiểu quỷ thông minh..."
Tiên ngọc đối với tu sĩ Hóa Thần rất quý, người này chắc chắn là một vị Luyện Khí Sư còn khảm tiên ngọc vào trong thông linh chi bảo, dường như y muốn mượn tiên khí trong tiên ngọc để liên tục rèn luyện bảo vật của bản thân.
Tiếc là... Thông linh chi bảo bình thường không thể nào tiêu hóa được tiên ngọc nên đến bây giờ tiên ngọc vẫn óng ánh rực rỡ.
"Nếu không phải ta đã từng tiếp xúc với tiên ngọc thì sẽ không để khôi lỗi tiếp tục... Nói không chừng đã bỏ lỡ cơ hội."
Ngoại Đạo Hóa Thân cất khối tiên ngọc này đi rồi tiện tay bắn ra.
Lục Đạo Ma Diễm theo đó xuất hiện, đốt bộ di hài của tu sĩ này thành tro tàn, sau đó tùy ý an táng.
"Nhưng... Tu vi của tu sĩ này ít nhất cũng là Hóa Thần, nhìn thương thế lại không giống bị tu sĩ khác chém giết, vậy chính là..."
Thân hình Phương Tịch khẽ động, một con Ngũ Ngục Khổng Tước lập tức hiện lên.
Nó chợt ngẩng đầu lên, hót vang, lông vũ giãn ra một đạo ngũ thải huyền quang xuất hiện.
Trong hư không chợt truyền đến tiếng gầm giận dữ.
Ánh bạc lóe lên, một con hoang thú xuất hiện.
Trên thân sư tử của nó lại mọc ra ba cái đầu sói, hổ, báo.
Lúc này đầu hổ ở giữa mở cái miệng như chậu máu ra, từng đạo phong nhận hội tụ rồi chợt hóa thành lốc xoáy màu xanh cuốn về phía Ngoại Đạo Hóa Thân!
Ngũ Ngục Khổng Tước hót vang, trong hư không chợt hiện ra từng quang đoàn màu vàng đất.
Rất nhiều Thổ hành thần quang hội tụ chém giết với lốc xoáy xanh.
Rầm rầm!
Bốn phía trời đất mù mịt, vô số vết nứt chợt xuất hiện trên mặt đất.
"Quả nhiên là hoang thú Hóa Thần hậu kỳ!"
Ngoại Đạo Hóa Thân cảm khái.
Loại hung thú cấp bậc này thì lúc hắn Hóa Thần sơ kỳ chỉ có thể miễn cưỡng ứng phó, cũng không dám nói có thể chắc chắn chém giết được.
Nhưng bây giờ tu vi ma công tăng lên đến Hóa Thần hậu kỳ thì hắn lại có thể dễ dàng giết nó.
Hắn nhe răng cười, Thần Anh Kiếm xuất hiện trong tay.
Trong hư không chợt truyền ra một tiếng hài nhi khóc vô cùng thê lương...
"Ngoại Đạo Hóa Thân vẫn rất cố gắng..."
Động phủ trên đảo giữa hồ.
Phương Tịch vuốt nhẹ phật châu, nhìn một khối tiên ngọc ở trước mặt, còn có thi thể của một con hoang thú thì mặt không khỏi hiện ra vẻ hài lòng.
Thi thể hoang thú này có thể cho Thủy Tổ Yêu Ma Thụ ăn để tăng thêm thọ nguyên của bản thân, cũng có thể mang đến phường thị bán.
Bán đi duy trì một vị tu sĩ Hóa Thần tu luyện một đoạn thời gian cũng không có chút vấn đề gì.
Chỉ là dựa vào săn yêu thú, hoang thú tu luyện quá không ổn định, hơn nữa còn thường xuyên làm bạn với nguy hiểm nên đây không phải lựa chọn của Phương Tịch.
Lúc này, hắn đưa thần thức vào trong ngọc giản, đánh dấu mấy chỗ: "Phi Long Bộc, Minh Nguyệt Đàm... Hai nơi này là chỗ vị tu sĩ Phản Hư kia đã thăm dò, chắc cách mỗi trăm năm đều có xác suất dựng dục ra Thái Âm Ngọc Tinh nhất định..."
"Dù mới bị khai thách nhưng có lẽ vẫn còn di châu của biển cả..."
"Lui một vạn bước thì dù không có, chờ thêm hơn chín mươi năm thì nhất định cũng có!"
Hơn chín mươi năm!
Đối với tu sĩ cấp cao cũng chỉ là một đoạn thời gian không quá dài.
Với thọ nguyên dài dằng dặc của Phương Tịch bây giờ thì chút kiên trì đó vẫn có.
"Đúng lúc trong khoảng thời gian này sẽ bế quan dùng đan được, toàn lực xông vào cảnh giới Hóa Thần viên mãn!"
Hắn thu thập một phen rồi bước vào phòng bế quan, lấy từ trong ngực ra một bình đan dược từ Ngự Long Tông, sau khi nuốt vào thì hắn lại tiến vào trạng thái tu luyện sâu.
Cùng lúc đó.
Trên Bích Căn Nguyên.
Một cuộc nói chuyện liên quan đến lão tổ Vương gia cũng đang diễn ra.
Trong động thiên bình phong của Mã tiên tử.
Cô ta ngồi ở dưới, cung kính nhìn một người ngồi ở trên.
Người này là một vị lão giả, có gương mặt dài như ngựa, tướng mạo kỳ lạ, lão mặc một bộ tạo bào, khí tức lại đạt đến cảnh giới Hóa Thần viên mãn.
"Hôm nay lão tổ tông xuất quan, chắc là đã có tâm đắc..."
Mã tiên tử nâng linh tửu lên, kính lão giả mặt ngựa này một chén.
Lão giả mặt ngựa cười tủm tỉm uống rồi mới nói: "Tiểu Diệp nhi... Đi Thái Âm Bí Cảnh đã ăn đau khổ rồi phải không?"
"Lão tổ tông cũng biết sao... Không, không đúng..."
Mã tiên tử có thể tu luyện đến cảnh giới Hóa Thần thì đương nhiên không phải kẻ ngốc, cô ta lập tức hiểu ra rất nhiều chuyện: "Trước khi vào bí cảnh thì lão tổ tông đã không xem trọng chúng ta... E là Thái Âm Bí Cảnh kia thật sự có chút vấn đề!"
"Dù sao Mã gia ta cũng là địa đầu xà ở Yêu Nguyệt Tiên Thành, mặc dù những đại năng Phản Hư ở trên không muốn chúng ta biết nhưng chút tin tức này chỉ cần nhìn thêm mấy lần thì đã hiểu rõ..."
Trên mặt của lão giả mặt ngựa hiện ra vẻ trêu tức: "Từ khi phát hiện Thái Âm Bí Cảnh đến nay, có bao nhiêu tán tu xác nhẫn đã thu hoạch được Thái Âm Ngọc Tinh? Tài nguyên đột phá Phản Hư như vậy thì đương nhiên cao tầng tiên thành sẽ nắm chặt trong tay, chúng ta có thể ngửi chút mùi vị nhưng chắc chắn không thể nào ăn được."
"Vậy sao lão tổ tông còn cho tiểu Diệp nhi đi..." Mã tiên tử hỏi theo không bỏ.
Nếu Phương Tịch ở đây chắc chắn hắn sẽ rất kinh ngạc, dáng vẻ tiểu nữ nhi bực này của Mã tiên tử thật sự vô cùng hiếm thấy.
"Không cho ngươi chân chính kiến thức một phen thì e là ngươi vẫn vọng tưởng."
Lão giả mặt ngựa lạnh lùng cười một tiếng: "Mã gia ta tồn tại nhiều năm như vậy, cũng xem như có chút mặt mũi ở Yêu Nguyệt Tiên Thành... Năm đó Tứ tổ, Ngũ tổ còn từng vì tiên thành mà vào sinh ra tử. Nếu ngươi đã là Kỳ Lân nhi của Mã gia ta thì tiền bối Phản Hư ở trong bí cảnh cũng sẽ không cố ý làm khó ngươi..."
Không biết Mã tiên tử nghĩ đến gì đó mà sắc mặt chợt thay đổi, nghĩ đến Khấu đạo hữu.
Lão giả mặt ngựa lại vừa đến thì dừng: "Muốn đột phá Phản Hư, khó, khó, rất khó... Ngàn vạn tu sĩ Hóa Thần, người có thể tu luyện đến Hóa Thần viên mãn trước đại nạn đã ít càng thêm ít... Ngoài ra còn cần chuyển tu công pháp ngũ hành hoặc Tam Kỳ, thậm chí là công pháp liên quan đến yêu ma... Nếu không được thì cũng phải tìm một viên Lưỡng Nghi Phá Hư Đan... Về phần tu luyện tân pháp? Thì hi vọng đột phá càng xa vời."
"Tu hành vốn đã không dễ, còn phải chuẩn bị nhiều như vậy, đương nhiên đã cản lại chín thành chín tu sĩ Hóa Thần..."
"Thậm chí dù có may mắn đột phá Phản Hư thì cũng lập tức có đại thiên kiếp và Tâm Ma Kiếp giáng xuống, không độ được thì vẫn thân tử đạo tiêu..."
"Nhưng càng như vậy thì Mã gia ta càng phải sinh ra được một vị đại năng Phản Hư!"
Lão giả mặt ngựa hung ác nói.
"Với nội tình của lão tổ tông, đã sớm chuyển tu công pháp ngũ hành đại thành, tương lai ít nhất cũng có hi vọng trùng kích bình cảnh!" Mã tiên tử chân thành nói.
Hóa Thần và Hóa Thần cũng khác nhau.
Ở trong toàn bộ Mã gia e là cũng chỉ có lão giả mặt ngựa có tư cách trùng kích bình cảnh Phản Hư.
Về phần tu sĩ khác, dù tu luyện đến Hóa Thần viên mãn thì cẫn con cái hố to Chư Hành Hợp Nhất chờ lấy mà.
"Nếu lão phu không có Lưỡng Nghi Phá Hư Đan thì xác suất trùng kích thành công cũng không đến một thành... Thậm chí dù có thành công cũng có khả năng rất lớn sẽ vẫn lạc dưới đại thiên kiếp."
Lão giả mặt ngựa lắc đầu: "Phạm Âm Kim Linh mà gia tộc cất giấu chỉ có chút hiệu quả với vượt qua Tâm Ma Kiếp, đối mặt với đại thiên kiếp lại vô dụng..."
Dù như vậy thì lão giả mặt ngựa này ở trong các tu sĩ Hóa Thần cũng tuyệt đối là đám cao cấp nhất kia.
Chỉ chờ tích lũy đầy đủ thì có thể ung dung vượt qua kiếp nạn, trở thành tu sĩ Phản Hư!
Cũng vì Mã gia có lão giả mặt ngựa mới có thể được xem trọng mấy phần.
Lão giả mặt ngựa suy nghĩ giây lát rồi trịnh trọng nói: "Bây giờ gia sản của Mã gia ta quá ít, vẫn phải tích lũy, đối nội tích lũy linh vật, đối ngoại kết giao hảo hữu rộng rãi... Quan hệ của tiểu Diệp nhi và lão tổ Vương gia kia không tệ phải không?
"Lão tổ tông cũng từng nghe nhắc đến người này sao?"
Mã tiên tử thật sự hơi bất ngờ.
"Hắc hắc... Vốn dĩ Khấu tiểu tư kia là đạo lữ của ngươi không còn ai hơn nữa, đáng tiếc mạng hắn không tốt, đã chết trong bí cảnh nên đương nhiên không cần nhắc nữa... Về phần Bộ tiểu tử kia, một lòng đại đạo, tông môn sau lưng cũng có chút dính líu thật sự không minh bạch, không phải là lương phối nên đương nhiên lão phu ta phải quan tâm nhiều hơn..."
Lão giả mặt ngựa cười hắc hắc nói.
"Dù như vậy thì tiểu Diệp nhi cũng không thể nào gả cho lão tổ Vương gia được..." Mã tiên tử khẽ gắt, trong vẻ khinh sân bạc nộ, tức là vừa có chút tức giận vừa có chút phàn nàn lại lộ ra vẻ rất xinh đẹp.
"Vương gia kia..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận