Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 234: Nguyên Ma

Những pháp quyết Luyện Thể này đương nhiên là Phương Tịch mua.

Mặc dù công pháp có thể so với thể tu Kết Đan mua không được nhưng cấp bậc Trúc Cơ vẫn phải có.

Dù Đại Lương bởi vì linh khí và tài liệu khan hiếm nên không thể tu luyện, nhưng tốt xấu gì cũng có tác dụng tham khảo với một đám Võ Thần.

Phương Tịch chờ ngày trí tuệ của hai phe đối đầu, bộc phát ra hỏa hoa chói mắt.

Thậm chí nếu tình huống xấu nhất phát sinh, võ đạo ở thế giới này không cách nào đột phá nữa thì Phương Tịch cũng có thể tùy thời chuyển tu thành thể tu của tu tiên giới.

Mặc dù vì vậy mà từ bỏ võ đạo Đại Lương cũng hơi đáng tiếc nhưng cũng không là gì cả.

Dù sao thì căn cơ của Phương Tịch vẫn luôn là tiên đạo.

Hắn vừa rời khỏi bảo khố đã gặp phải Nữ Võ Thần Liễu Như Yên đang đứng ngoài chờ: "Môn chủ đại nhân... Muốn gặp được ngài cũng thật không dễ!"

"bớt nói nhảm, có chuyện gì?"

Phương Tịch nhướng mày, không thèm để ý nữ nhân này, thuận miệng hỏi.

"Cũng không có gì, chỉ là có mấy Tông Sư đủ tiêu chuẩn cống hiến, cần đổi đại dược mà thôi..."

Liễu Như Yên cười hì hì trả lời.

Thú Huyết Đan để cấp luôn luôn nằm trong tay của Phương Tịch.

Chỉ cần độc quyền tai nguyên cao tầng nhất này thì Võ Thần Môn sẽ không lật trời được.

"Nếu vậy thì tổ chức đại hội, ban đại dược đi."

Hắn quyết định rất nhanh, tiếp nhận sổ cống hiến công huân trong tay của Liễu Như Yên, nhìn sơ qua hắn phát hiện là ba người.

"Điếu Ngao lão nhân, Trúc Lâm cư sĩ... Còn có... Trương Minh Định?"

Ngẫu nhiên nhìn qua, không ngờ lại thấy một người quen.

"Trương Minh Định này trong lúc du lịch thiên hạ đột phá Tông Sư, lại may mắn phát hiện mấy yêu vương ẩn nấp... Tích lũy công huân cũng rất nhanh, sau khi nhập môn ta, lại dâng lên tin tức của một ma chưa biết, lại có công hoàn thiện tài liệu tông môn, tích lũy vài lần cũng đa đủ..."

Liễu Như Yên liếm môi: "Môn chủ... Người ta tuyệt đối không vì hắn có quen biết với ngày mà mở cửa sau đâu nha..."

"Cứ vậy đi..."

Phương Tịch hành sự luôn luôn lôi lệ phong hành.

Không lâu sau, rất nhiều Tông Sư đang ở tổng bộ đã tụ tập ở đại sảnh Võ Thần.

Ba người đứng đầu trong đó có thần sắc kích động nhất.

Điếu Ngao lão nhân và Trúc Lâm cư sĩ đều là Tông Sư ẩn cư thế hệ trước, nhưng dựa vào cống hiến võ học, bí thuật của bản thân... Lại điên cuồng tiếp nhận nhiệm vụ, khó khăn lắm cũng góp đủ cống hiến.

Còn Chu Đồng bởi vì đã đổi một lần nên công huân về không, bây giờ đã bị mọi người quăng ở sau lưng.

Rất hiện thực, cũng rất tàn khốc!

Tranh giành võ đạo, tuyệt đối không có ai nhượng bộ.

'Thật sự là hắn...'.

Trương Minh Định thuộc về hàng tiểu bối, lúc này đứng dưới đài, nhìn thiếu niên ôn nhuận như ngọc trên đài kìa, quả thật cùng người trong trí nhớ giống nhau như đúc, trong lòng vô cùng giật mình: 'Chẳng lẽ sau khi thành Võ Thần là có thể trường sinh sao? Vì sao ta nhìn môn chủ lại có cảm giác như nhìn một gốc... Cây?'.

Y rùng mình, có chút liên tưởng không ổn.

Dù sao y cũng từng ở Thành Hắc Thạch lăn lộn, đã từng gặp bản thể của Yêu Ma Thụ.

Mà Phương Tịch thôn phệ con của Yêu Ma Thụ, phong nhập bản thân, vẫn có chút khí chất đặc thù.

"Rất tốt, trong bổn môn lại có ba người thỏa mãn yêu cầu, tiến lên một bước."

Phương Tịch hô lên, thấy ba người Trương Minh Định bước lên, tay phải của hắn duỗi ra.

Ầm! Ầm! Ầm!

Hắn ném ba viên đan dược ra như đạn pháo, khiến ba Đại Tông Sư phải lui về sau một bước nhưng đan dược trong tay lại không chút tổn hao.

Trình độ vận dụng kình lực khí huyết sớm đã đến siêu phàm.

"Đa tạ môn chủ ban cho đại dược!"

Sau khi ba người Trương Minh Định kinh hãi qua đi lập tức vội hành lễ.

"Đứng lên đi..."

Phương Tịch ngồi ngay ngắn trên thượng thủ, tay phải nhàm chán chống cằm: "Kể từ hôm nay, Võ Thần Môn ta chủ công ba hướng, thứ nhất chính là thuật luyện ma! Thứ hai là cảnh giới sau Võ Thần! Thứ ba... Dùng toàn lực tìm ra tung tích một đầu ma cho ta, đầu ma kia chính là Yêu Ma Thụ đã từng chiếm cứ ở đây!"

Hắn nhìn những Tông Sư khác: "Một khi có người phát hiện, lập tức khen thưởng một viên đại đan."

"Chúng ta hiểu rồi!"

Không ít Tông Sư nghe nói vậy, đôi mắt không khỏi hừng hực lửa nóng.

Chỉ cần tìm được Yêu Ma Thụ là có thể không quan tâm tích lũy công huân mà đỏi được một viên đại dược để đột phá, đây là chuyện tốt cỡ nào?

Bạch Trạch Tiên Thành.

Đào Hoa Các.

"Công tử trở về rồi?"

Kim Linh ở cạnh hồ nước, lẳng lặng nhìn Đại Thanh Ngư đến xuất thần, chợt nàng thấy cửa động phủ mở rộng, Phương Tịch đi vào, trên mặt không khỏi hiện lên sự kinh hỉ.

"Phương thúc..."

Ngay sau đó, Nguyễn Đan cũng bước ra, vẻ mặt đầy lo lắng: "Sư phụ ta..."

"Đào Linh tiên tử rất mạnh khỏe, ngươi không cần lo."

Phương Tịch khoát tay, đánh giá tu vi Nguyễn Đan như đã phát hiện được gì đó.

Nghe nói nàng này cũng bị hạ Huyết Chú Tâm Ấn, đồng thời chú dẫn không tìm được trong pháp khí trữ vật của Tư Đồ Gia, quả thật có chút phiền phức.

'Có lẽ... Có thể chờ sau khi nàng Trúc Cơ rồi thả mồi câu cá?'.

'Vậy thì cũng quá lâu rồi... Về phần giúp đỡ? Nói đùa gì vậy? Vì sao ta phải giúp đỡ? Để Tinh Linh tự đau đầu đi...'.

Phương Tịch chờ đến khi Vương Tiểu Hổ và Vi Nhất Tịch cũng bước ra mới phân phó Kim Linh mở tiệc.

Lần này đi ra ngoài cũng coi như đi đường mệt nhọc, hắn rửa mặt thật sạch một phên rồi cùng mọi người ăn tiệc uống rượu, sau đó đi củng cố vòng tròn Trúc Cơ và đàm luận với những hảo hữu ba năm qua , làm vài cái giao dịch nhỏ...

Chờ sau khi giải quyết xong mọi chuyện, đã qua nửa tháng.

Phương Tịch trở lại trong tĩnh thất, tiếp tục bế quan, suy tư thu hoạch trong lần đấu pháp này:

"Thanh Mộc Trường Sinh Công thật sự không có sở trường đấu pháp, bây giờ ta dùng linh khí cũng chỉ là tiêu chuẩn Trúc Cơ sơ kỳ bình thường..."

"Cũng may tu luyện công pháp không yêu cầu am hiểu đấu pháp, có thể bốn bề yên tĩnh tinh tiến pháp lực là đủ rồi..."

Lần đấu pháp này đã giúp Phương Tịch hiểu rõ thực lực của bản thân, lấy tám khôi lỗi cấp hai làm cơ sở, phối hợp Luyện Thể thì ở trong Trúc Cơ sơ kỳ gần như có thể hoành hành.

Dù là Trúc Cơ trung kỳ, tỉ như Diệp tán nhân kia cũng chưa chắc không hốt được nhưng hắn cũng không muốn đánh đến mức khôi lỗi bị hư hỏng, bởi vậy chọn tẩu vi thượng sách... Đối phương chỉ có thể nhìn mình bỏ chạy không thể làm gì.

Về phần Trúc Cơ hậu kỳ thậm chí Trúc Cơ viên mãn, Phương Tịch cảm thấy bản thân vẫn nên thận trọng mới thỏa đáng.

"Còn có thần thức của ta cường đại, lại có Chư Thiên Bảo Giám phụ trợ, có thể không ngừng tăng cường, ưu thế của thần thức không chỉ dùng trong Thuật Khôi Lỗi mà còn phải tận dụng triệt để ở phương diện thực chiến..."

"Đúng lúc có thể tu luyện bí thuật Nguyên Ma Thứ trong Ngũ Cực Nguyên Ma Công một chút..."

Mặc dù bí thuật Nguyên Ma Thứ mang một chữ ma nhưng thật ra chỉ dùng cách vận dụng thần thức là cơ sở, không liên quan đến vấn đề tính chất pháp lực.

Mà những bí thuật khác trong ma công đa phần đều phải dùng pháp lực ma đạo làm cơ sở, thì Phương Tịch xem qua rồi bỏ.

Nhiều lắm thì hiểu về ma tu hơn để sau này ứng đối đỡ tốn sức.

Trong khoảng thời gian này Phương Tịch vẫn luôn nghiền ngẫm bí thuật Nguyên Ma Thứ.

Đến bây giờ, đã tự tin có thể nhớ kỹ trong lòng, mọi trình tự đều không sai.

Lúc này, hắn nhắm mắt lại, nội thị thức hải.

Trong thức hải tối tăm.

Thần thức Trúc Cơ kỳ của Phương Tịch dùng vận luật huyền ảo đào đó, vẽ ra các loại ký hiệu.

Tiếp theo... Nương theo sự tiêu hao rất nhiều thần thức thì trong thức hải của hắn một cái gai đen nhỏ từ từ thành hình.

Đối với môn bí thuật thần thức này Phương Tịch cũng chỉ có thể làm từng bước, sau đó đề luyện ra Nguyên Ma Thứ, đến lúc đối địch sẽ phóng ra ngoài.

Về phần vì sao thần thức vận chuyển như vậy là có thể ngưng tụ gai nhỏ, hay là vẽ phù văn làm được gì thì hắn dốt đặc cán mai.

Nếu hắn đối với những nguyên lý này đều nhất thanh nhị sở thì sự hiểu biết của hắn đối với Nguyên Ma Thứ đã có thể so với vị Đại Tông Sư ma đạo khai sáng trước kia rồi, nói không chừng còn có thể tự soạn ra một bản công pháp tu luyện thần thức - Điều này đương nhiên là không thể nào.

Trên thực tế, bây giờ Phương Tịch chỉ ở cảnh giới biết phải làm như vậy nhưng không biết nguyên nhân.

Chỉ chờ sau này cảnh giới tăng lên, lịch duyệt nhiều hơn đủ kiến thức, kinh nghiệm và trải nghiệm thì có lẽ tình huống sẽ thay đổi.

Sau ba ngày ba đêm, Phương Tịch nhìn bay cây gai đen nhỏ trong thức hải, tự lẩm bẩm: "Với lực lượng thần thức bây giờ của ta thì đồng thời uẩn dưỡng được ba cây Nguyên Ma Thứ đã là cực hạn rồi sao?

Nguyên Ma Thứ này được chứa trong thức hải, thường ngày có lực lượng thần thức bổ sung, nên không sợ uy lực giảm xuống.

Nhưng nếu không tiêu hao thì trước mắt là không thể bổ sung.

"có lẽ... Nên đi tìm vài loại đan dược tăng cường thần thức..."

Phương Tịch xoa huyệt Thái Dương, lại dịu đi sự mệt mỏi vì thần thức tiêu hao kịch liệt gây ra.

Chờ sau khi thoáng khôi phục, lại bắt đầu tập luyện Thiên Ti Khống Khôi Quyết!

Bởi vì chỉ Phân Thần Hóa Niệm được hai thần niệm khiến bây giờ khôi lỗi chủ chiến của hắn cũng chỉ có hai con.

Nếu đột phá cảnh giới thứ hai, có bốn con khôi lỗi chủ chiến thì lần này Phương Tịch cũng không đến nỗi trốn tránh đấu pháp với Diệp tán nhân, thậm chí còn có thể chịu thương nhẹ mà hốt xác tên này.

Thế Giới Mảnh Vỡ.

Bên ngoài bộ lạc Hắc Sơn, Ba Cát gầm lên, pháp văn toàn thân nhúc nhích, rồi y chợt hé miệng.

Ầm ầm!

Một đám lửa bay ra, đập trúng một quát vật lông dài lớn.

Con quái vật này bị nổ văng ra xa, trọng thương ngã gục rồi bị Ba Cát bổ một đao chết ngắt.

"Hô hô... Hỏa diễm Chiến Văn, quả nhiên có uy lực lớn!"

Ba Cát thấy vậy, rất vui, kéo con mồi to lớn trở về bộ lạc Hắc Sơn.

Trân đường đi, phàm nhân đều cung kính tránh đường, ao ước hành lễ với y.

"Đây chính là cảm giác của Vu sao?"

Ba Cát tự lẩm bẩm, sau khi cất kỹ thú săn rồi nhìn vị trí mặt trời bên ngoài, vội chạy đến động phủ Đại Vu: "Hỏng bét... Sắp trễ thời gian giảng bài rồi..."

Chờ sau khi Ba Cát chạy đến thì đã có rất nhiều thiếu niên, thiếu nữ ngồi đây, nhìn y với ánh mắt bất mãn.

Ba Cát không dám nói gì, lập tức ngồi xuống ở bên cạnh.

Không lâu sau, Đại Vu khòm lưng chậm rãi đi đến.

"Đại Vu!"

Một đám thiếu niên, thiếu nữ vội hành lễ.

"Ừm... Các ngươi đều đã lựa chọn chiến văn, đã trở thành Vu có thể thi triển vu thuật!"

Ánh mắt vẩn đục của Đại Vu đảo qua mọi người, trên mặt mang theo sự vui mừng: "Tu luyện tiếp theo, đầu tiên là không ngừng dùng Linh Khiếu của các ngươi thu nạp thiên địa nguyên khí, thứ hai là tìm kiếm nhiều Pháp Văn hơn để tạo thành Chiến Văn hoàn toàn mới..."

"Pháp Văn mà các ngươi chọn từ đầu, có mức độ rất lớn quyết định con đường sau này các ngươi sẽ đi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận