Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 157: Luyện Khí tầng năm

Phương Tịch thưởng thức một quyển bút ký, trên mặt hắn hiện ra vẻ kinh hỉ ngoài ý muốn.

Trong túi trữ vật của lão nhị Khấu gia lại tìm được quyển Tửu Thần Phổ.

Tửu phương này hắn đã bỏ lỡ trong hội đấu giá không ngờ là lão nhị Khấu gia đã lấy được.

'Chẳng lẽ tên này muốn xây dựng thế lực?'.

'Hay là bản thân hắn mê rượu, thích vật trong chén?'.

Phương Tịch nghĩ mãi cũng không hiểu, thế là bỏ Tửu Thần Phổ qua một bên rồi bắt đầu kiểm kê những vật khác.

Vài món pháp khí trung phẩm, một sấp phù lục, y phục... Cuối cùng là một đống linh thạch khoảng sáu trăm khối.

Không thể không nói cướp tu Luyện Khí hậu kỳ thân gia giàu có.

Hôm nay Phương Tịch giết nhiều Luyện Khí sơ kỳ như vậy còn có một tên Luyện Khí trung kỳ, tất cả tài phú cộng lại cũng kém hơn tên này.

"Trừ những thứ đó ra, còn có một thanh pháp khí Kim Giao Đao, nó cũng như Kim Giao Kiếm bình thường không nên đệ lộ."

Sau khi Phương Tịch kiểm kê xong, hắn lấy từng túi trữ vật, phân loại ra rồi cất kỹ.

Những thứ này đều là đạo cụ mấu chốt để sau này vận chuyển tài liệu ở Đại Lương.

Sau khi hoàn thành mọi chuyện hắn mới gỡ Hộ Thân Phù xuống rồi bước ra khỏi phòng.

Ánh trăng ngoài phòng, chiếu lên mặt nước, mặt nước in bóng trăng, lại không phân biệt được đâu là ảo đâu là thật.

Thừa dịp màn đêm yên tĩnh, Phương Tịch nhàn nhã dạo bước, thưởng thức cảnh sắc của Hồ Kính Nguyệt.

Trong một căn phòng xung quanh vắng vẻ, thỉnh thoảng có tiếng khóc bị đè nén truyền ra.

Phương Tịch cũng không quan tâm, hắn chỉ bước đến bên hồ, lẳng lặng thưởng thức ánh trăng: "Quả nhiên là... Một ngày thật sự dài đăng đẳng!"

Hắn nhìn ánh trắng chợt cảm khái một tiếng.

Nhưng lúc này thần sắc của Phương Tịch lại chợt biến.

Có lẽ là do biến hóa của tâm cảnh, kéo theo pháp lực trong cơ thể, hắn lại cảm thấy tầng thứ tư của công pháp Trường Xuân Quyết rục rịch dường như sắp phá vỡ hạn chế bước vào một tầng cảnh giới mới.

"Đây là... Thời cơ đột phá sao?"

Phương Tịch biết nếu không lập tức nắm lấy cơ hội này có lẽ sẽ mất đi một cơ hội tốt để đột phá.

Vừa nghĩ đến đây hắn lập tức ngồi xuống vận chuyển pháp quyết.

Dù sau thì ở đây cũng không có địch nhân, huống chi... Hắn là thể tu dù bị tập kích cũng không thể một kích giết chết được hắn.

Hồ Kính Nguyệt này không hổ danh là linh mạch cấp một, linh khí dồi dào còn hơn cả động phủ ở phường thị Bảo Thuyền của hắn.

Phương Tịch lặng lẽ thu nạp linh khí chuyển hóa thành pháp lực.

Không biết đã trôi qua bao lâu, hắn cảm nhận được pháp lực Trường Xuân Quyết trong người đã mở ra một tuyến đường kinh mạch hoàn toàn mới, pháp lực lại mạnh hơn mấy phần, Phương Tịch không khỏi thỏa mãn mở hai mắt ra.

Chỉ thấy nắng sớm mờ ảo, ở phương đông vầng mặt trời đỏ đã nhô lên, ánh binh minh chiếu rọi.

Trong lúc bất tri bất giác đã đến rạng sáng.

Hắn đứng dậy, tiện tay gạt bỏ hạt sương động trên cổ áo, phun ra một ngục trọc khí: "Cuối cùng... Đã đến Luyện Khí tầng năm rồi!"

Phương Tịch bị vây ở Luyện Khí tầng bốn cũng đã lâu, may mà mỗi ngày hắn đều kiên trì đả tọa.

Nắm bắt cơ hội lần này, cuối cùng hắn đã đột phá bình cảnh.

"Chúc mừng Phương đạo hữu, tu vị lại có đột phá."

Một giọng nói dễ nghe như chuông bạc chợt từ bênh cạnh truyền đến.

"Đảo chủ!"

Phương Tịch nhìn thấy Nguyễn Tinh Linh, không khỏi hơi giật mình: "Ngươi?"

"Hôm qua thấy đạo hữu đốn ngộ, Tinh Linh cố ý ở bên cạnh hộ pháp." Nguyễn Tinh Linh chậm rãi bước tới, nàng như chợt có suy nghĩ gì, hỏi thăm: "Công pháp mà đạo hữu tu luyện dường như rất bình thường..."

"Thật không dám giấu giếm, tại hạ tu luyện chính là Trường Xuân Quyết..."

Phương Tịch gãi đầu, dường như hơi ngượng ngùng mà trả lời.

Thật ra cũng không phả là hắn không có suy nghĩ đổi công pháp.

Nhưng những công pháp tốt hơn ở trong phường thị vô cùng hiếm thấy.

Hơn nữa sau khi chứng kiếm Nguyễn Tinh Linh hố Lô Kính Thanh như thế nào, ý nghĩ của Phương Tịch lập tức nhạt đi.

Đổi một bản công pháp xa lạ cũng không bằng hắn tiếp tục tu luyện Trường Xuân Quyết mà hắn quen thuộc nhất.

Huống chi hàng bình thường cũng có chỗ tốt cửng hàng bình thường! Đó là phổ biến rộng rãi.

Cho dù bên trong có hố cũng bị lượng lớn tán tu, tre già măng mọc lấp bằng, khả năng trong đó có che giấu cạm bẫy rất nhỏ.

"Trường Xuân Quyết cũng không tệ, thắng ở chỗ trung chính bình hòa... Nếu ta không nhớ nhầm thì trong Công Pháp Các của Lô gia có giấu một bản Thanh Mộc Công ta có thể tặng cho đạo hữu."

Nguyễn Tinh Linh cười tủm tỉm nói.

"Đa tạ đạo hữu!" Phương Tịch lập tức cảm tạ, nhưng trong lòng hắn cũng chỉ có suy nghĩ tham khảo một chút.

"Mặt khác linh địa ở Phỉ Thúy Nhai cũng đã sửa sang xong..." Nguyễn Tinh Linh có ý riêng nói: "Linh địa ở Đào Hoa Đảo có Hồ Kính Nguyệt tốt nhất, núi Song Tử Đông thứ hai, núi Song Tử Tây thứ ba... Phỉ Thúy Nhai là kém nhất, thật sự đạo hữu muốn chọn chỗ này sao?"

Nàng cảm thấy với thực lực của Phương Tịch dù miễn cưỡng chiếm núi Song Tử Đông thì Hủ Mộc lão đạo và vợ chồng Vi Nhất Tâm cũng không dám nói gì.

"Phỉ Thúy Nhai đã tốt rồi, thật không dám giấu trước kia lúc ta làm Linh nông đã muốn một ngày nào đó sẽ làm một địa chủ."

Phương Tịch hiện ra sắc mặt thỏa mãn.

Tuy Song Tử Phong tốt nhưng cách Hồ Kính Nguyệt quá gần, người đến người đi rất không tiện.

"Bỏ đi!"

Dường như Nguyễn Tinh Linh hơi cạn lời, nàng ném ra một lệnh bài bằng gỗ.

Trên lệnh bài này mang theo thoang thoảng hương đào, chính là được chế từ lõi gỗ đào, mặt sau khắc danh tính của Phương Tịch và khế ước thuê Phỉ Thúy Nhai trăm năm.

Thậm chí dường như lệnh bài này đã được tế luyện cũng xem như một kiện pháp khí hạ phẩm.

"Ngươi truyền một tia pháp lực vào, bắt đầu từ hôm nay, đây chính là chứng từ của ngươi."

Nguyễn Tinh Linh hướng dẫn cách dùng lệnh bài: "Dựa vào lệnh bài này, ngươi sẽ có quyền hạn ra vào Thủy Nguyệt Đại Trận của Hồ Kính Nguyệt."

"Đa tạ đạo hữu!"

Phương Tịch thu lệnh bài rồi nói cảm tạ lần nữa, trong lòng hắn nổi lên vẻ kích động.

Cuối cùng, cuối cùng...

Sắp trồng cây được rồi!

Phỉ Thúy Nhai ở phía đông của Đào Hoa Đảo cách Hồ Kính Nguyệt và Song Tử Phong hơn mười dặm.

Phương Tịch đi tới Phỉ Thúy Nhai, chỉ thấy ở đây tiếp giáp Hồ Vạn Đảo, phía đông chính là nước hồ mênh mông vô bờ bến, thỉnh thoảng có bọt nước đánh lên vách núi cheo leo.

Toàn bộ vách đá có màu hơi xanh, nhìn từ xa như một khối phỉ thúy lớn nên mới lấy tên như vậy.

Mặc dù ở Phỉ Thúy Nhai có chút linh mạch, nhưng lại là bất nhập lưu nên linh khí cũng không dồi dào.

Phương Tịch đứng trên vách núi thấy dược mười mấy mẫu linh điền đã được khai khẩn, ở bên cạnh linh điền còn có vài căn nhà gỗ, chắc là những Linh nông mà Lô gia đã thuê dựng lên.

Về phần những Linh nông kia sao?

Nếu hôm qua không bị giết chết thì đại khái đã thuần phục hoặc chạy rồi, dù sao cũng là vấn đề của Nguyễn Tinh Linh không cần hắn nhọc lòng.

"Năm nay ta hai mươi mốt tuổi, đúng lúc lại là mùa xuân, nếu như kịp có thể gieo giống Xích Huyết Linh Mễ."

Phương Tịch chạy quanh Phỉ Thúy Nhai một lần, xác định linh điền có mười ba mẫu, đồng thời nhìn thấy nó được chăm sóc cũng không tệ lắm, không khỏi âm thầm gật đầu: "Nhìn ra được những Linh nông canh tác lúc trước có lẽ đã dụng tâm, đáng tiếc... đáng tiếc..."

Đương nhiên hắn sẽ không ngốc đến mức lập tức gieo Yêu Ma Thụ ngay.

Phương Tịch là người rất có kiên nhẫn, sau khí xác nhận đất này thuộc sở hữu của mình xong ít nhất phải chờ thêm hai năm nữa, xem tình thế ra sao.

Sau đó lại bố trí trận pháp ẩn giấu bên trong, đồng thời chậm rãi tạo ra hình tượng có tính cách quái gỡ, không thích người lui tới, giảm bớt qua lại với tu sĩ bản đảo.

Cuối cùng vẫn phải tìm cơ hội, diễn một màn kịch, tốt nhất là mình bị trọng thương, sau đó nản lòng thoái chí ở đây dưỡng lão.

Lâu ngày có lẽ sẽ không có ai đến đây quấy rầy hắn trồng cây.

Về phần mấy năm này?

Trước hết vẫn nên gieo chút linh mễ, sau đó an tâm tu luyện.

Trường Xuân Quyết đột phá đến tầng thứ năm là chuyện tốt, tiếp theo sẽ không có bình cảnh, chỉ là quá trình không ngừng tích lũy.

Một tiếng cọt kẹt!

Phương Tịch đẩy cửa gỗ ra, bước vào trong nhà.

Mấy căn nhà gỗ này xây dựng vô cùng đơn sơ, bàn ghế, vật dụng trong nhà ngã đầy đất, mảnh vỡ chén, nồi, hồ lô rơi khắp nơi, có thể tưởng tượng được cảnh tượng Linh nông trước kia hoảng loạn rút lui.

'Chủ nhân căn nhà này có kết cục gì? Sẽ không phải bị đều đi đấu pháp, sau đó chết ở dưới kiếm của ta chứ? Chỉ vì khế ước mướn vài mẫu ruộng này thôi sao?'.

Phương Tịch hơi cạn lời.

Nhưng mà ngẫm lại lúc hắn ở Thanh Trúc Sơn cũng chỉ vì khế ước thuê sáu phần linh điền mà cam tâm làm tá điền, lập tức hơi khó thở...

"Nếu ta không thức tỉnh được Kim Thủ Chỉ nói không chừng cũng bởi vì sáu phần này mà bị Tư Đồ gia chiêu mộ đi liều mạng rồi..."

'Với trình độ thảm thiết của trận chiến ấy, bản thân chỉ có tu vi Luyện Khí sơ kỳ chắc chắn sẽ bỏ mạng.'.

'May mà ta chạy nhanh.'.

Phương Tịch mang theo vẻ may mắn, cẩn thận quan sát hình dạng và cấu tạo của nhà gỗ, sau đó hắn lắc đầu: "Không được, phải phá đi rồi dựng lại."

Nếu như không có vấn đề gì thì hắn sẽ ở chỗ này rất lâu, căn nhà gỗ này quá tệ.

Dựa theo suy nghĩ của Phương Tịch thì ít nhất cũng phải có một căn Tứ Hợp Viện nhỏ chứ?

Đồng thời lúc xây dựng sẽ thêm vào không ít đồ thuận tiện cho bản thân.

"Một người làm quá phiền phức, bổn đảo có trấn, có thể thuê thợ xây, nê tượng đến làm."

Phương Tịch lập tức quyết định, căn nhà gỗ này cứ tạm thời ở lại, sau đó sẽ gọi phàm nhân đến xây dựng một căn tiểu viện.

Nghĩ đến đây, hắn không thể yên lòng đành lấy Hắc Vân Đâu ra, bay đến trấn phàm nhân duy nhất trên Đào Hoa Đảo.

Trấn phàm nhân của Trên Đào Hoa đảo tên là Đào Hoa trấn, cũng không lớn, con đường đất được trải đá xanh, nhà nào cũng cách xa nhau, căn nào cũng có sân, trong sân trồng không ít hoa đào.

Phương Tịch khống chế pháp khí bay qua, người đang đi trên đường nhao nhao quỳ xuống, gọi Tiên sư gì đó.

"Trưởng trấn ở đâu?"

Hắn trực tiếp dừng lại ở trung tâm của trấn, hét lên.

Không bao lâu có một người trung niên mặc áo tơ lụa, tướng mạo phúc hậu đứng dậy: "Vị tiên sư đại nhân này hữu lễ, bỉ nhân Chu Toàn Hữu, chính là trưởng trấn... Hình như bây giờ cách Trắc linh đại điển vẫn còn một thời gian nữa, không biết tiên sư có gì phân phó?"

Hậu duệ của tu tiên giả cũng chưa chắc đời đời điều có linh căn, bởi vậy bất luận là Lô gia hay là Nguyễn gia cứ cách vài năm đều sẽ đến trấn phàm nhân để kiểm tra linh căn cho tiểu hài tử, xem như là con đường lên trời hiếm có của dân trong trấn.

Đương nhiên những hài đồng có linh căn mà Lô gia mang đi lúc trước đều có kết cục rất thê thảm...

Phương Tịch cũng biết chuyện này, khoát khoát tay: "Ta cũng không phải Trắc Linh Tiên Sư mà đến từ Phỉ Thúy Nhai muốn xây dựng một căn trạch viện ở đó, ngươi chọn cho ta vài nhân thủ, mang theo lương khô, mỗi ngày đều đến làm việc, chỗ tốt sẽ không ít."

Nói xong hắn vỗ túi trữ vật, móc ra vài thỏi vàng ném qua.

Đưa trước mặt mọi người như vậy thì hắn cũng không sợ đối phương tham ô, trực tiếp khống chế Hắc Vân Đâu rời khỏi.

Dù Phương Tịch đã rời khỏi rất lâu nhưng Chu Toàn Hữu vẫn khom lưng thật sâu, mặt đầy vẻ lấy lòng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận