Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 242: Ma kính

" Hóa Hạc đạo hữu có thể nghĩ đến tại hạ, tại hạ cảm thấy rất vinh hạnh, chỉ là bỉ nhân chiến đấu không giỏi..."

Phương Tịch đưa ra cái cớ trước sau như một để từ chối.

Hóa Hạc Đạo Nhân lại khuyên vài cầu, thấy Phương Tịch quá kiên định nên chỉ có thể bất đắc dĩ rời khỏi.

Lúc này, nhìn bóng lưng lão rời khỏi, Phương Tịch suy tư.

Bất kỳ tiên thành nào, ở phụ cân đều không thiếu cướp tu.

Mặc kệ người này đến tột cùng là gì, ý tốt cũng được, hay là có lòng mưu hại cũng được, chỉ cần hắn không bị mê hoặc, không rời khỏi Bạch Trạch Tiên Thành thì tất cả đều không ngại.

Còn Vi Nhất Tịch thì thầm trợn mắt.

Muốn đại thúc rời thành sao? Trước hết ngẫm lại đối phương ở Phỉ Thúy Nhai chờ mấy chục năm, vững như lão cẩu rồi lại nói...

Thế Giới Mảnh Vỡ.

Bộ lạc Hắc Sơn.

"Thanh Lang... Thiên phú về mặt tu luyện của người còn nằm ngoài dự đoán của ta."

Đại Vu nhìn có vẻ già hơn, lão nhìn thanh niên trước mặt đầy vui mừng: "Bây giờ... Ta sẽ mang truyền thừa Tốn Phong Linh Văn quý báo nhất của bộ lạc ban cho ngươi."

"Đa tạ Đại Vu!"

Thanh Lang kiềm chế sự hồi hộp trong lòng tiếp nhận một tấm da thú màu trắng bằng cả hai tay.

Tấm da thú trắng này không biết đã trải qua bao nhiêu năm nhưng trên đó vẫn có khí tức khiến y cảm thấy kinh tâm động phách, hiển nhiên là da của hung thú rất cường đại.

Mà trên mặt da còn có từng đường vân vô cùng phức tạp và tinh diệu.

Chỉ liếc mắt một cái mà Thanh Lang đã không thể dời mắt được.

Bởi vì những đường văn kia lại rất giống với Phong Nhận, Tụ Phong, Phong Áp Pháp Văn mà y khắc trên người.

"Khụ khụ... Ngươi phải cẩn thận... Thăng cấp Chiến Văn cũng không phải chuyện dễ, trong đó vẫn có khả năng thất bại..."

Đại Vu thấy bộ dạng của Thanh Lang đành nhắc nhở.

"Xin Đại Vu yên tâm! Ta sẽ cẩn thận."

Giữa hai đầu lông mày của Thanh Lang đầy sự hưng phấn, hiển nhiên y không để tâm lời nhắc nhở của Đại Vu.

Sau khi trở về lều của mình, y lập tức mở da thú ra, bày trước mặt.

Một khắc sau, y cẩn thận lấy mảnh vỡ kính thanh đồng ra.

'Không tệ, thật sự đã lấy được...'.

Phương Tịch nhìn Tốn Phong Linh Văn mà mình đã chờ rất lâu, thần thức của hắn quét qua từng tấc từng tấc hình, cố gắng nhớ kỹ từng chi tiết nhỏ nhất.

'Không hổ là Linh Văn cấp hai... Ta cảm thấy Đạo trận pháp lại có tăng lên...'.

'Hơn nữa... Đã có căn cơ để luyện chế linh khí đặc thù...'.

'Có lẽ... Sách lược trước đây của ta đã quá bảo thủ?'.

'Lúc trước dùng thần thức câu thông Chư Thiên Bảo Giám tin tức nhận được cũng không nhiều, nhưng ta cũng biết từ sau khi linh bảo nhận chủ thì trừ ta ra ai cũng không thể khởi động được, trừ phi chờ ta tử vong...'.

Phương Tịch cảm thấy sách lượt của bản thân có vấn đề, hắn cần Linh Văn càng nhiều Linh Văn càng tốt... Thậm chí là Bảo Văn!

Hơn nữa bản thân hắn ở trong mảnh vỡ Chư Thiên Bảo Giám hầu như vạn pháp khó thương.

Đã vậy sao lại không cấp tiến một chút?

Tỉ như... Hóa thành một cái kính giao dịch, giao dịch với Vu Dân ở thế giới này?

Trí thức của thế giới khác, chắc chắn họ cũng thèm nhỏ dãi.

Mà Nam Hoang Tu tiên giới bất luận là luyện đan, trận pháp hay là công pháp... Đều tương đối ưu việt, không biết có thể đổi bao nhiêu Bảo Văn?

'Nhưng mà nếu làm như vậy thì trong thời gian ngắn không thể nào có thể thu mảnh vỡ về...'.

Trong nhất thời Phương Tịch hơi chần chừ.

Không lâu sau, hắn đã thấy trên người Thanh Lang hiện ra ba Pháp Văn, y đã bắt đầu thử dung hợp tam đại Pháp Văn, tụ lại thành Linh Văn để đột phá Đại Vu.

'Thật sự là thằng ngu to gan...'.

'Đại Vu ở thế giới này, tương đương với Trúc Cơ... Mặc dù có hình thái, quá trình hội tụ Pháp Văn thành Linh Văn đơn giản và dễ hơn một chút, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi...'.

'Nếu trở thành Đại Vu đơn giản như vậy, vậy thì sao bộ lạc Hắc Sơn chỉ có một vị Đại Vu?'.

Đổi thành tu sĩ Luyện Khí ở Nam Hoang Tu tiên giới, muốn đột phá Trúc Cơ còn phải chuẩn bị đầy đủ, lại đốt hương tắm rửa, điều chỉnh tâm thần đây này?

Nào có như Thanh Lang, kéo tay nói làm là làm ngay?

Quả nhiên...

Một khắc sau, Thanh Lang biến sắc.

Pháp Văn trên người y vốn đường nét còn đang vặn vẹp biến hóa thì bất ngờ lại trở nên lộn xộn, khuấy động thiên địa linh khí ở xung quanh.

Phốc!

Y mở to miệng, phun ra một ngụm tinh huyết: "Thế nào... Ta làm sao lại thất bại?"

Khóe miệng Thanh Lang chảy máu, thần sắc vặn vẹo, nhìn mảnh kính thanh đồng: "Ta nhận được cơ duyên lớn như vậy... Sao có thể tấn thăng Đại Vu cũng thaais bại? Vì cái gì? Vì cái gì?"

"A a a!"

Y gào thét nhưng một con sói cô độc, lại dùng ánh mắt đỏ tươi nhìn mảnh kính chầm chậm: "Ngươi nói cho ta... Nói cho ta..."

'Luyện Khí đột phá Trúc Cơ thất bại, không phải là chuyện rất bình thường sao?'.

'Kỳ lạ hiếm thấy!'.

Trong mảnh kính, Phương Tịch trợn mắt: 'Nếu ngươi đã như vậy... Vậy thì ta sẽ thưởng cho ngươi một cái đẹp mắt.'.

Trong chớp mắt tiếp theo, ở trên mặt kính hiện lên dày đặt văn tự nhỏ như kiến, lít nha lít nhít.

Thanh Lang nhìn mảnh kính chằm chằm, y thấy không phải là Khai Linh Kinh lúc trước mà là một thiên kinh văn khác.

"Cướp... Tiên Cơ?"

Y khó khăn phân tích từng Vu Văn, chỉ cảm thấy cực kỳ tối nghĩa khó hiểu, nhưng mấy câu mở đầu lại hiểu được.

"Cái gì? Vậy mà lại có thể trực tiếp trộm Linh Văn? Để bản thân sử dụng sao?"

"Nhất định thành công?"

"Đây chắc chắn là bí pháp trở thành Đại Vu?"

Đôi mắt Thanh Lang rung động, hoảng sợ đến mức không còn gì hơn.

'Bí pháp là bí pháp, đáng tiếc là ta suy tư hết một năm không được nên đành cải biên...'.

Trong thấu kính, thần thức của Phương Tịch dí dỏm.

Bí pháp Đạo Tiên Cơ này đương nhiên là bí thuật đến từ Ngũ Cực Nguyên Ma Công mà hắn đã tịch thu được.

Hơn nữa vốn là thiên này nhắm vào Luyện Khí và tu sĩ Trúc Cơ, bậy giờ bị Phương Tịch đổi tùm lum, chính bản thân hắn cũng không biết nó có tác dụng với Vu Dân hay không.

Nhưng mà chuyện này cũng không ảnh hưởng gì đến hắn đưa ra một nửa trước để mê hoặc Thanh Lang đầu óc không tốt lại có tính cách âm độc này.

"Một nửa... Vì sao lại chỉ có một nửa... Phần sau đâu rồi?"

Thanh Lang dùng đôi mắt đỏ tươi trừng mảnh kính.

Một khi Tiểu Vu tấn thăng Đại Vu thất bại, Chiến Văn tổn hại, hầu như không còn cơ hội tấn thăng nữa.

Bởi vậy bí pháp Đạo Tiên Cơ này có thể nói là cơ hội cuối cùng của y.

Thấy trên kính chỉ hiện ra một nửa, Thanh Lang tức hổn hển, xém chút đã muốn đạp nát cái mảnh kính khốn kiếp này.

Một khắc sau, trên mảnh kính lại hiện ra ánh sáng hóa thành bốn Vu Văn lớn - Canh Kim Linh Văn!

Rất hiển nhiên, bí pháp có thể tốc thành Đại Vu chỉ mà mồi nhử.

Mục đích chính của Phương Tịch chính là một phần truyền thừa khác của bộ lạc Hắc Sơn.

"Canh Kim Linh Văn? Cần có Canh Kim Linh Văn mới có thể nhận được phần sau của bí pháp sao?

Thanh Lang đứng thẳng lên, thở rất nặng nhọc.

"Nhưng Canh Kim Linh Văn luôn bị Đại Vu bảo quản... Ta mạo muội đi lấy chính là phản bội bộ lạc... Chờ một chút, ta cần một tên Đại Vu tu luyện Tốn Phong Linh Văn để hiến tế... Đại Vu đã rất già là mục tiêu tốt nhất..."

Mặc dù trong bí pháp có nói là bồi dưỡng Tiểu Vu tấn thăng Đại Vu sao đó cướp Linh Văn của kẻ đó là tốt nhất.

Nhưng trong bộ lạc Hắc Sơn căn bản không có loại người này.

Bởi vậy Thanh Lang trực tiếp đặt mục tiêu lên người của Đại Vu: "Lấy Linh Văn là phản bội, tập kích Đại Vu cũng là phản bội... Dù sao cũng là phản bội bộ lạc. Chỉ cần ta trở thành Đại Vu thì ta sẽ có thể xây dựng bộ lạc mới... Bộ lạc Thanh Lang!"

Mấy ngày sau.

Cuối cùng Thanh Lang đã chờ được một cơ hội.

Y thừa dịp Đại Vu đi đối phó một con hung thú mạnh mẽ, chui vào động phủ của Đại Vu.

"Canh Kim Linh Văn... Tìm được rồi."

Sau khi lật một phiến đá ra Thanh Lang nhìn thấy tấm da thú màu vàng kim nên đầy sự vui mừng: "Mảnh đồng... Nhanh, nói cho ta phần sau!"

Từ sau khi tấn thăng thất bại, y đã trở nên điên dại.

Nhưng Phương Tịch lại không quan tâm.

Thần thức của hắn đảo qua từng tấc da thú màu vàng kim, ghi nhớ toàn bộ Canh Kim Linh Văn.

Một khắc sau, từng Vu Văn xuất hiện khiến Thanh Lang như si như say.

"Thanh Lang... Ngươi đang làm gì vậy?"

Chợt có một giọng nói vang lên như sấm.

"Đại... Đại Vu?"

Thanh Lang xoay người, thấy Đại Vu đang đứng ở cửa động, thần sắc lạnh như băng nhìn y, không khỏi quá sợ hãi: "Không có khả năng... Không phải ngươi đã đi ngăn cản Tam Đầu Điểu rồi sao?"

"Quả nhiên... Ngươi phản bội bộ lạc, không những giết huynh đệ Ba Cát mà thậm chí còn muốn trộm truyền thừa căn cơ của bộ lạc!"

Đại Vu thở dài, khoát tay áo.

Ba!

Một phong nhận xuất hiện, trong nháy mắt đã cắt ngang hai chân của Thanh Lang.

"A!"

Thanh Lang hét thảm rồi ngã trên mặt đất, mảnh kính thanh đồng lăn đến dưới chân Đại Vu.

"Đại Vu... Ta sai rồi... Đều là mảnh kính kia... Mảnh kính đó dụ dỗ ta... Nó sai ta làm..."

Thanh Lang nước mắt giàn giụa.

Đối phó đồng bạn thì y có thể âm tàn cay nghiệt nhưng đối đầu với cường giả thì chỉ là chó vảy đuôi mừng chủ, chuyện gì cũng nói hết.

"Mảnh kính... Ta đã sớm biết được, trong bộ lạc có chút không đúng..."

Đại Vu duỗi ngón tay khô như chân gà ra nhặt mảnh kính thanh đồng lên.

Tiếp theo...

Một đạo phong nhận đánh lên mảnh kính.

Đây là lực lượng công kích của Đại Vu đến từ Tốn Phong Linh Văn.

Nhưng một khắc sau, mãnh khí bị đánh bay đi, cắm vào vách đá, bên ngoài lại không chút hư hao.

"Chất liệu đặc thù rất tốt..."

Đại Vu nhìn Thanh Lang, lạnh lùng nói: "Nói hết những gì ngươi biết được ra đây... Nếu không ta sẽ khiến ngươi chịu hình phạt trùng phệ."

Thanh Lang rùng mình.

Hình phạt trùng phệ của bộ lạc Hắc Sơn chỉ dùng để đối đãi những người cùng hung cực ác, sẽ để rất nhiều độc trùng cắn nuốt trong cơ thể người bị phạt, thậm chí trước khi chết còn có thể nhìn thấy cảnh trứng trùng trong cơ thể mình nở ra...

"Ta nói... Ta nói hết..."

Mặt Thanh Lang xám như tro, tự lẩm bẩm.

Đêm khuya.

Bó đuốc to lớn đang bốc cháy hừng hực.

Đại Vu thì cầm mảnh vỡ thanh đồng, dùng bàn tay không ngừng vuốt ve.

Ở trước mặt lão còn bày ra một tấm da thú, trên đó là các loại bí pháp mà Thanh Lang để lại.

Khai Linh Kinh, Đạo Tiên Cơ đều ở trên đó.

"Bảo bối tốt..."

Đại Vu nhìn mảnh kính với đôi mắt tham lam.

Một khắc sau, trên mặt kính hiện lên từng văn tự nhỏ.

Đây là một đan phương!

"Phương pháp luyện chế đan dược có thể tăng thọ nguyên?"

Đại Vu thấy đan phương, run run, trong đôi mắt lộ ra sự khao khát.

Trong đan phương này không chỉ có tên dược liệu mà còn có miêu tả cụ thể, thậm chí còn huyễn hóa ngoại hình...

Nhưng mà cũng chỉ có một nửa.

Đến cuối cùng, đan phương im lặng dừng lại, chỉ để lại một câu - 'Hiến tế càng nhiều Linh Văn thì được ban càng nhiều!'.
Bạn cần đăng nhập để bình luận