Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 941: Hợp Đạo

Tiên Phủ Kỳ Trân chỉnh chính là cấp Tiên Khí cũng có thể mượn uy của thiên địa pháp tắc! Bản tôn Phương Tịch rót tất cả pháp lực Hợp Thể vào trong Thanh Hòa Kiếm đời thứ năm, dùng thanh kiếm bảo vật Tiên Phủ Kỳ Trân đã khôi phục hơn phân nửa này chém ra một kiếm mạnh nhất của bản thân! Thiên địa pháp tắc chấn động, chỉ thấy một đạo hồ quang xanh biếc như một vầng trăng non, chém giữa mặt của Thiên Đế ở giữa không trung. Vô số kiếm khí xanh biếc bộc phát, chém lên phù lục trên trán của Thiên Đế! Phù lục lập tức chấn động, hiện ra cảnh nhân gian muôn màu, núi non sông ngòi, thậm chí là thế giới trung thiên... Ánh bạc lại lóe lên lần nữa! Bản tôn Phương Tịch cũng không xem kết quả, sau khi chém một kiếm xong thì lập tức trở lại Địa Tiên giới. Không những vậy, hắn còn thông qua Chư Thiên Bảo Giám thu hồi Thần Đạo Hóa Thân. Sau đó Ngoại Đạo Hóa Thân thành hay bại ở giới này cũng không có liên quan gì với bản tôn Phương Tịch. Thành cũng vui, bại cũng có thể vui... Cắt thiệt hại kịp thời mới là chuyện tốt nhất! Quanh thân Ngoại Đạo Hóa Thân ma khí um tùm, hóa thành từng lớp giáp kiên cố. Trong đôi mắt của hắn thì lại đại phóng tinh quang:
"Bản tôn xuất thủ toàn lực, phối hợp với món Tiên Phủ Kỳ Trân đã hoàn chỉnh hơn phân nửa kia có thể uy hiếp được tu sĩ Đại Thừa..."
"Mặc dù Thiên Đế có vẻ như đã vượt qua cấp Đại Thừa nhưng cũng là nhờ vị cách gia trì nên bản thân vẫn là Đại Thừa kỳ! Bây giờ lại bị suy yếu, thậm chí còn cố ý lộ sơ hở..."
"Một chiêu rút kiếm trảm thiên này... Có khả năng thành công!"
Chỉ trong thời gian một phần ngàn vạn giây, ma quang trong đôi mắt của hắn đã thấy kết quả. Thần Đạo Phù Chiếu như bao quát trung thiên thế giới trên trán của Thiên Đế lấp lóe. Nó trắng tinh nhưng không phải trắng bình thường mà trắng nõn như ngọc, lại sáng như ánh mặt trời, nhìn như trắng nhưng lại là do bảy màu đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím hội tụ thành! Trên phù chiếu có một Thần Văn chí tôn chí quý. Tiếc là Phương Tịch chưa kịp nhìn rõ nội dung cụ thể trên đó thì tấm phù chiếu Thiên Đế này đã bị vô số kiếm khí nuốt trọn. Trên bầu trời. Một vết kiếm chợt xuất hiện, sau đó xé rách mây trời, không ngừng lan ra xa... Một kiếm khai thiên! Răng rắc! Phương Tịch nghe thấy âm thanh như có vật gì đó vỡ vụn, sau đó lập tức có một đạo bạch quang chiếu xuống. Khi vận may đến thì trong lòng cũng sáng ra, hắn lấy bảo vật của Thanh Đồng Quân ra. Đạo bạch quang kia như bị ấn của Thanh Đồng Quân thu hút, thoáng cái đã chui vào trong thần ấn rồi biến mất. "Đây... Không biết đã thành hay chưa?"
Phương Tịch chần chừ, đảo thần thức qua thì thấy trên khuôn mặt Thiên Đế xuất hiện một vết nứt. Sau đó vết rách không ngừng lan ra khiến khuôn mặt kia vỡ vụn như một tấm mặt nạ. Thân ảnh một thiếu niên xuất hiện. Diện mạo của y không khác gì Thổ địa công thiếu niên kia, lại mặc cổn miện của đế quân, thần thái uy nghiêm. "Đế quân..."
Minh Thổ Nữ Quân nhìn thấy vậy thì vui đến phát khóc. "Châu nhi... Ta đã về rồi."
Thiếu niên Thiên Đế vẫy gọi, đứng sánh vai với Minh Thổ Nữ Quân. Một cầu vòng bảy màu rơi xuống, thân ảnh hai ngươi biến mất trong nháy mắt... Phương Tịch nhìn thấy cảnh này thì thần sắc vô cùng ngưng trọng:
"Nhân tính của Thiên Đế... Đã trở về rồi sao?"
"Nhưng dù đã thành thì Đạo Hóa vẫn là vấn đề lớn... Thiên Đạo đồng hóa chính là một quá trình liên tục, dù lần này đã trừ bỏ tất cả ô nhiễm nhưng vẫn có thể có lần nữa!"
"Thiên Đế có thể chống đỡ đến bây giờ đã vượt ngoài dự đoán của ta rồi."
"Như vậy tiếp theo ngươi muốn thế nào?... Phi thăng sao?"
Thiên Đạo chính là Thiên Đạo của trung thiên thế giới, nếu Thiên Đế có thể nắm chắc cơ hội phi thăng đến đại thiên Tiên giới thì đương nhiên sẽ có thể thoát khỏi Thiên Đạo đồng hóa. Không bị ô nhiễm nữa thì thần tính trước đó chỉ là nước không nguồn, cây không rễ... Giải quyết sẽ đơn giản hơn. "Người có tình cuối cùng thành thân thuộc... Đáng tiếc chỉ được thời gian ngắn."
Phương Tịch âm thầm cảm khái trong lòng. Nếu Thiên Đế muốn phi thăng thì vẫn mỗi người một nơi với Minh Thổ Nữ Quân. Cũng không biết y có thể chống đến bao giờ? Nhưng xem ra cũng không thể lạc quan, bởi vậy ngay cả hắn cũng không thèm để ý mà lập tức trở về Thiên Đình, chắc là có rất nhiều chuyện phải an bài... Nhưng mà Phương Tịch cũng có một số dấu vết phải xử lý ở giới này. Hắn quay người, hạ xuống miếu Thổ Địa đã không còn thần, nhìn 'Cam Ngọc' toàn thân tê liệt nằm trên mặt đất. 'Cam Ngọc' thấy được đại chiến vừa rồi thì bây giờ lòng đã như tro tàn, thấy Phương Tịch đến thì một câu cũng không nói nên lời. Phương Tịch hừ lạnh rồi duỗi tay phải ra. Thần ấn xanh biếc xuất hiện có thần uy mênh mông hiện ra. Mặc dù hắn vẫn chưa luyện hóa bảo vật Thanh Đồng Quân nhưng sau dị biến vừa rồi thì hắn vẫn có thể mượn được chút uy năng trong đó. Mà lúc này hắn bất ngờ phát hiện, uy năng của thần ấn dường như đã tăng lên. Chuyện này chắc có liên quan đến đạo bạch quang mà lúc trước nó đã dung nạp. Lúc hắn cầm thần ấn tựa như trên người hắn mặc vào một lớp miện phục xanh hư ảo, đầu đội bình thiên qua, có mười hai chuỗi trân châu rũ xuống. "Ra đây!"
Phương Tịch nhìn Cam Ngọc rồi hừ lạnh. Từ trên người Cam Ngọc lập tức có một vệt sáng hiện ra, trong đó là một thần chích mặc võ tướng phục, quỳ dưới đất, cả nửa ngày không dám động đậy. Cam Ngọc ngẩn ngơ mở mắt ra thì thấy được một vị thần nhân, tinh thần không khỏi bị hút mất mà ngẩn ngơ ở đó. "Ngươi là ai? Mau báo tên!"
Phương Tịch tùy ý mở miệng. Võ tướng này lại cảm nhận được một cỗ lực lượng tràn trề khó cản được rơi xuống, Đạo Luật lại trấn áp ngược lại bản thân, khiến y không tự chủ được phải nói thật:
"Ta chính là Quan Quân đại tướng quân Nguyên Thanh, một trong mười hai công thần khai quốc..."
Cam Ngọc nghe vậy thì lập tức kinh sợ.
"Thôi, ngươi tự xử đi."
Phương Tịch tùy ý khoát tay áo. Lời này vừa ra, trong hư không lập tức có thêm một tia áp lực vô hình. Dáng vóc Nguyên Thanh to lớn nhưng bây giờ lại không thể nào phản kháng, thật giống như người trước mặt này chính là Thiên tử nắm quyền sinh sát trong tay! Hay nói là trong Thần đạo Phương Tịch đã là tồn tại vượt qua quy cách Thiên tử. Bởi vậy hắn mới có thể dễ đang khống chế Đạo Luật, sau đó ánh hưởng đến Đạo Lục trong cơ thể của Nguyên Thanh, lệnh y tự sát! "Thần... Thần..."
Nguyên Thanh thúc giục thần lực định phản kháng nhưng thần lực lại không ngừng tiêu tán, sắc mặt của y tái nhợt. Cuối cùng, trong ánh mắt kinh hãi đến tuyệt vọng của Cam Ngọc, thần nhân này chủ động tháo mũ, hai tay đặt dưới đất, cung kính dập đầu:
"Thần... Lĩnh chỉ tạ ơn!"
Lời này vừa vang lên thì trên người thần chích này bốc lên một tầng hỏa diễm đen nhánh. Hỏa diễm này dường như không nóng gì nhưng lại bốc cháy rất mạnh trên kim thân của thần chích. Chỉ một lúc sau, thần thể của Nguyên Thanh đã hóa thành tro tàn, ngay cả thần hồn cũng tiêu tán hoàn toàn, chỉ còn lại Thái Thượng Đạo Đình Thượng Thanh Động Chân Bảo Lục và thần chức Quan Quân Đại Tướng Quân nhất phẩm sót lại ở chỗ cũ.
"Cam Ngọc..."
Phương Tịch chậm rãi mở miệng. "Đại... Đại thánh có gì phân phó?"
Lúc này Cam Ngọc đã không thể hiểu được tồn tại Long Vương giếng này. Rõ ràng trước kia chỉ là một Long Vương giếng, Sao lại có thể làm đến mức độ này? Nếu năm đó hắn đã có thần thông như vậy thì mình có tài đức gì mới có thể ăn được thần khu của đối phương? "Ngươi bị kẻ này phụ thể, nguyên khí trọng thương, hay là dùng thần chức này để đền bù có được không?"
Phương Tịch cười rồi chỉ vào thần chức và Đạo Lục kia. Cam Ngọc liếc mắt nhìn thì trong lòng không khỏi nổi lên một cỗ khát vọng. Bao nhiêu người đọc sách bạc đầu vì công danh, lại có bao nhiêu Tiến Sĩ cả một đời cũng không thể leo lên nhất phẩm! Đối với y bây giờ, chỉ cần gật đầu một cái thì tất cả những thứ này muốn thứ nào cũng có. Sự cám dỗ như vậy đối với bất kỳ người nào ở thế giới này cũng tuyệt đối không thể cản được. Đôi mắt Cam Ngọc lấp lóe một lát, lại nói:
"Ta không cần... Nếu đại thánh muốn ban ân thì xin hãy rút Đạo Lục và quan chức của triều đình..."
"Ừ, cũng quyết đoán..."
Phương Tịch gật đầu rồi tiện tay chụp một cái. Trên mặt Cam Ngọc hiện ra vẻ đau đớn, chỉ thấy Đạo Lục và thần chức từ trong cơ thể mình bay ra. Mặc dù trong lòng thất vọng, mất mát nhưng lại có cảm giác toàn thân sảng khoái như thoát khỏi lồng. "Không có Đạo Lục thì ngươi chỉ là một phàm nhân, nếu muốn tu hanh tiếp thì có thể đi tìm Mai Trường Không..."
Phương Tịch thấy đạo tâm của người này kiên định thì không nhịn được mà chỉ điểm một câu. Chỉ một câu này, toàn bộ nhân quả đã tiêu tán. Hắn ra khỏi miếu Thổ Địa, nhìn hoàng cung ở cuối đường thì không khỏi cười lạnh. Thanh quang lóe lên, Phương Tịch đã đến trước hoàng cung. Ầm ầm! Cửa cung im lặng một lát, Đạo Luật trên đó tự động hiện ra, sau đó từng tầng cung điện mở ra! "Bái kiến Thanh Đồng Quân!"
Một đội Ngự Lâm quân vội chạy đến, tướng cầm đầu thấy thần quang trên đầu của Phương Tịch thì vô cùng sợ hãi, sau đó tung người nhảy xuống ngựa, lập tức hành đại lễ. Nhìn thấy cảnh này, binh lính sau lưng y đưa mắt nhìn nhau rồi cũng quỳ xuống hết. Trong Thần đạo cấp bậc rất sâm nghiêm, chỉ kém một cấp thì quyền lực và địa vị cũng khác nhau như ngày với đêm. Nếu còn là cấp trên trực tiếp thì chính là nắm quyền sinh sát trong tay! Bất kể thế nào Đạo Đình cũng phải phục tùng Thiên Điều của Thiên Đình! Đây chính là quy củ! Bởi vậy khi Phương Tịch mượn vị cách Thanh Đồng Quân làm việc thì ở trong một phương thiên địa nho nhỏ này thật sự là mọi chuyện đều thuận lợi. Hắn bước đến Thái Cực Điện cao nhất thì đã nhìn thấy một người mặc miện phục của Hoàng đế đang quỳ dưới đất:
"Tiểu thần không biết thiên nhan nên đã mạo phạm Thanh Đồng Quân, xin quân thượng hãy trị tội!"
Dù là Thiên tử cao quý của nhân gia nhưng ở trước mặt đại lão Thiên Đình thật sự vẫn chẳng là gì! Phương Tịch nhìn thấy Thiên tử như vậy thật sự mất hết cả hứng. "Thôi, chỉ tước đi tước Thiên tử của người, đánh thần hồn vào Minh Thổ... Cứ vậy đi."
Lời của hắn vừa ra thì trong hư không lập tức có từng Đạo Luật xuất hiện. Pháp võng do Thiên tử bện, bây giờ lại trở thành công cụ trói buộc Thiên tử. Thiên tử nghe vậy thì đôi mắt không khỏi rơi hai hàng lệ vàng óng, tử khí mà miện phục trên người cũng không ngừng tan đi. Đạo hạnh ngàn năm, một mai mất sạch.
"Thần... Lĩnh chỉ tạ ơn!"
Y thi lễ lần nữa, sau đó một tia thần hồn cũng ung dung đi về hướng Minh Thổ. Trước đó Phương Tịch từng gặp Minh Thổ Nữ Quân, cũng xem như đã bán cho đối phương một nhân tình. Bây giờ nhờ mặt mũi của hắn mà Thiên tử này ít nhất cũng sẽ được đãi ngộ gói phục vụ luân hồi lục súc. Hắn mỉm cười, không quan tâm đến ánh mắt kinh hãi xung quanh mà trực tiếp lóe lên rồi biến mất... Bây giờ Phương Tịch chỉ mượn uy của bảo vật Thanh Đồng Quân chứ không phải thật sự đã luyện hóa thần ấn, đây là chuyện Thần Đạo Hóa Thân mới phải làm. Bây giờ hắn đã không chờ nổi nữa mà muốn trở về, xem xem thần ấn đã thu được thứ gì...
Bạn cần đăng nhập để bình luận