Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 481: Huyết Sát

"Chuyện gì xảy ra?"

Phương Tịch vừa phi độn ra hơn trăm dặm thì hắn chợt nhướng mày, nhìn về hướng nào đó sau lưng của hắn.

Sau khi hắn đột phá Tâm Ma kiếp thì thần thức đã từng có một lần tăng vọt.

Bây giờ không chỉ có tất cả tình hình trong vòng phương viên trăm dặm rõ mồn một trước mắt của hắn mà dù tình hình trong vòng hai trăm dặm thì hắn cũng có thể cảm ứng đại khái.

Lúc này, hắn đã cảm nhận được một cỗ ba động linh khí đáng sợ từ một hướng nào đó truyền đến.

"Đấu pháp giữa Nguyên Anh lão quái sao?"

"Không chỉ đấu pháp mà còn dữ dằn như vậy, truyền ra xa ngoài trăm dặm... Quả thật là đang liều mạng!"

"Chắc là không phải đến tìm ta đâu? Không thể trêu vào, không thể trêu vào... Chuồn, chuồn lẹ!"

Vừa nghĩ đến đây, Phương Tịch lập tức giải trừ ngụy trang Thanh Dương Thượng Nhân, khôi phục bề ngoài Vân Kiệt Tử, độn tốc tăng vọt hắn dùng độn tốc cấp Nguyên Anh nhanh chóng thoát khỏi hiện trường.

Động phủ chỗ Linh Phong Chân Quân.

Mặt đất hiện ra một cái hố sau, đen thẫm như sâu không thấy đáy.

Mà ở giữa không trung, thanh sắc phong nhận lít nha lít nhít, hợp thành hình một con linh chuẩn, hoa văn phức tạp trên hai cánh của nó không ngừng lấp lánh.

Từ phần bụng của linh chuẩn truyền ra một tiếng nói vô cùng oán độc: "Thất Sát lão ma..."

"Linh phong đạo hữu... Sao còn chưa chịu lên đường?"

Thất Sát Ma Quân mặc một bộ hắc bào ám kim sắc, trên đó có chín con kim long uốn lượn như Hoàng giả trong vương triều ở thế tục, gương mặt của gã cũng chính trực cổ điển, chỉ có một đôi mắt phóng ma quang ra ngoài cho người khác cảm thấy tà dị.

Tu vi của gã chính là Nguyên Anh trung kỳ, pháp lực vô cùng hùng hồn, lúc này gã vung tay ra, một viên châu màu vàng lập tức bay lên giữa không trung, từng phù lục nhỏ như con kiến xuất hiện trong đó, mơ hồ tạo thành một phù lục nào đó, phóng quang huy vàng nhạt ra ngoài.

Ong!

Châu này vừa xuất, giữa thiên địa chợt yên tĩnh, dường như ngay cả gió nhẹ cũng hoàn toàn biến mất.

"Định Phong Châu? !"

Linh Phong Chân Quân hét thảm, linh chuẩn do phong nhận to lớn tạo thành vừa bị quang huy vàng nhạt chiếu vào thì phong nhận cũng đang không ngừng bị tiêu trừ...

Đúng lúc này, một đạo huyết quang chợt hiện!

Nhìn từ xa huyết quang giống như một nguyệt nha to lớn, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai xẹt qua linh chuẩn, từng đạo huyết khí đỏ sậm trên đó dường như mang theo uy năng ô uế mãnh liệt, trong nháy mắt đã cắt linh chuẩn từ một phân thành hai.

Trong tinh mang lấp lánh, hiện ra một vị lão giả tay cầm huyết hồng trường đao, đang nhìn Linh Phong Chân Quân hắc hắc cười lạnh: "Linh Phong... Lão hữu đặc biệt đến để tiễn ngươi lên đường!"

"Xích Huyết lão quái!"

Linh chuẩn tiêu tán, lồng ngực Linh Phong Chân Quân hiện ra một vết thương rất lớn, không ngừng chảy máu tươi ra ngoài.

Sắc mặt của Linh Phong Chân Quân trắng bệch nói: "Còn một tên nữa đâu? Cũng ra đi..."

Một đạo thổ hoàng sắc độn quang hiện ra, trong đó là một Nguyên Anh lão quái có bể ngoài không đẹp, trong tay cầm một cái bình bát màu vàng đất, mơ hồ còn hai người khác hình thành thế vây kín.

"Tốt, tốt, tốt... Thất Sát lão ma, Xích Huyết lão quái, Cổ lão quái... Thanh Diệp Thương Hội, Xích Huyết Giáo, Thất Sát Điện!"

Linh Phong Chân Quân nhìn Thất Sát Ma Quân chăm chú: "Phụ Thể Thuật của các hạ rất lợi hại, cho dù lão phu cũng không nhìn ra được mánh khóe."

"Đa tạ Chân Quân khích lệ... Bản tọa chỉ dùng thuật phân hóa ma niệm, gieo trong tim của đệ tử quý tông một hạt ma chủng thôi..."

Thất Sát Ma Quân mỉm cười nói: "Lúc ma chủng trên người này chưa phát tác thì đúng là vẫn sẽ xem mình như đệ tử của Hỗn Nguyên Tông, chỉ có khi tiếp xúc với khí tức của đạo hữu, ma chủng mới có thể phát tác hoàn toàn, tiếp quản tất cả của người này, không như vậy... Sao có thể tìm ra được đạo hữu đây?"

Loại ma chủng phân hóa này cũng tương đương với một loại ý niệm đặc thù của thần hồn chứ không phải là phân hồn.

Bởi vậy cho dù thi triển bí pháp tự bạo thì Thất Sát Ma Quân cũng không tiếc chút nào.

"Thôi..."

Ánh mắt của Linh Phong Chân Quân lấp lóe: "Ta nguyện phát lời thề đại đạo, tặng Nguyên Quốc cho đạo hữu..."

"Đề nghị này quả thật không tệ, nếu là trước khi khai chiến thì có lẽ bản tọa sẽ động tâm một chút... Đáng tiếc, Xích Huyết đạo hữu không đồng ý đền nghị như vậy, nhất định phải đưa đạo hữu vào chỗ chết đây này."

Thất Sát Ma Quân hắc hắc cười lạnh mấy tiếng, ma quang trong hai con ngươi của gã đại thịnh, gã chợt hợp hai tay lại, trong miệng nhanh chóng niệm vài câu chú ngữ.

Một đám huyết vân trong nháy mắt bành trướng, bao phủ toàn bộ phương viên mấy dặm.

Sắc mặt Linh Phong Chân Quân âm trầm như nước, chợt há mồm, một cây thanh sắc vũ phiến hiện lên trong tay của y, chính là bản mạng linh bảo của y.

Linh Phong Chân Quân thi triển bí thuật đè thương thế xuống, miễn cưỡng đề tụ pháp lực, rót vào trong linh phiến, hung hăng quạt một cáo về hướng huyết vân.

Thanh sắc linh quang chợt đại thịnh!

Một thanh sắc quang trụ hiển hiện, chui vào trong huyết vân rồi lại nhanh chóng tiêu tan không thấy đâu.

Linh Phong Chân Quân thấy vậy thì không khỏi cực kỳ hoảng sợ.

Mà lúc này, hai quang huy một trái một phải trong nháy mắt tập kích đến, chính là Xích Huyết lão quái và Cổ lão quái, triền đấu với Linh Phong Chân Quân ở trong huyết vân.

Ầm ầm!

Mặc cho bên trong đấu pháp đến nghiêng trời lệch đất thế nào, tầng huyết vân này vẫn rất kiên cố, dữ lắm lăn lộn mấy lần, cũng không bị đột phá.

Cuối cùng...

Ầm!

Thất Sát Ma Quân lộ ra vẻ mặt hơi hăng hái, nương theo tiếng vang lớn, huyết vân bị một thanh sắc quang trụ phá vỡ ầm ầm, vô số thanh sắc lông vũ hư ảo bay đầy trời.

Quang mang chợt lóe!

Một thanh sắc Nguyên Anh, diện mạo giống Linh Phong Chân Quân như đúc, tay cầm một cây thanh sắc vũ phiến thu nhỏ, lóe lên đã biến mất.

Lúc Nguyên Anh xuất hiện lại đã đi ra hơn mấy trăm trượng.

Đùng là Nguyên Anh của Linh Phong Chân Quân!

Hình như người này tự bạo nhục thân, cuối cùng mới có thể chạy thoát khỏi hai đồng đạo vây công, lúc này Linh Phong Chân Quân không chút do dự, định liên tục sử dụng Thuấn Di Thuật, thoát khỏi hiểm cảnh!

Với tốc độ này, không cần bao lâu Linh Phong Chân Quân sẽ hoàn toàn thoát khỏi chiến trường.

"Tâm tính của đạo hữu quyết đoán, Thất Sát bội phục!"

Thấy vậy thì Thất Sát Ma Quân lại yếu ớt thở dài, không thấy chút khẩn trương nào.

Linh Phong Chân Quân căn bản không thèm nghe, sau khi y thuấn di mấy lần đã đến ngoài mấy dặm.

Ngay lúc Linh Phong Chân Quân còn định không tiếc tiêu hao bản nguyên để thi triển bí thuật, nhanh chóng thoát khỏi chiến trường chì thân hình của y hợt trì trệ, trên gương mặt nhỏ nhắn hiện ra vẻ rất kinh hoàng.

Ong!

Ở vị trí đỉnh đầu của y, chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một huyết sắc cung điện nhỏ nhắn, ngoại phóng ra từng vòng huyết quang, bao phủ Nguyên Anh nho nhỏ ở trong đó.

Từng đạo quang mang xích hồng đam xuống như phi châm, chui vào trong Nguyên Anh khiến pháp lực của Linh Phong Chân Quân cũng bắt đầu tán loạn, cuối cùng y không thể nào liều mạng tự bạo.

Thời gian dần qua... Ánh mắt của y cũng trở nên hoang mang.

"Thu!"

Thất Sát Ma Quân thấy vậy thì trên mặt hiện ra vẻ hài lòng, đánh từng đạo pháp quyết vào trong huyết sắc cung điện nhỏ nhắn kia.

Xuy xuy!

Từng cây huyết sắc trường châm đâm vào trong thân thể của Nguyên Anh khiến Linh Phong Chân Quân hoàn toàn bất tỉnh.

Thấy vậy Thất Sát Ma Quân lấy ra một cái bình ngọc đen nhánh, sau khi mở nắp ra lại niệm mấy câu chú ngữ.

Bình ngọc này xuất hiện một cỗ lực hút, đã nuốt Nguyên Anh của Linh Phong Chân Quân vào trong đó.

Ba!

Bàn tay của Thất Sát Ma Quân như chậm nhưng lại nhanh đậy nắp bình lại, rồi dán một tấm phù lục lên.

Đi kèm với một vòng phù văn lấp lánh, miệng bình hoàn toàn bị phong ấn, Thất Sát Ma Quân mới lộ ra một tia vui vẻ.

"Không ngờ..."

Xích Huyết lão quái tay cầm trường đao, nhìn huyết sắc cung điện trong tay của Thất Sát Ma Quân, trên mặt lão hiện ra vẻ rất e dè: "Ma Quân vì Linh Phong Chân Quân mà ngay cả linh bảo truyền thừa của Thất Sát Điện - Huyết Sát Điện cũng mang ra ngoài, linh bảo này trải qua mấy đường đại trưởng lão Thất Sát Điện bồi dưỡng, uy năng vô tận, mang theo thuộc tính hư không, vậy mà có thể hạn chế Nguyên Anh Thuấn Di, thật khiến cho người ta phải mở rộng tầm mắt, chỉ là... Vì sao không trực tiếp diệt Nguyên Anh, khiến Linh Phong lão nhi hình thần câu diệt?"

"Xích Huyết đạo hữu đừng vội, sở dĩ bản tọa giữ Nguyên Anh của người này lại, chỉ là muốn mang về nghiên cứu một phen, thử sưu hồn thôi."

Thất Sát Ma Quân mỉm cười nói.

"Chúng ta bão nguyên thủ anh, Nguyên Thần Anh Nhi vô cùng kiên cố, rất khó bị sưu hồn... Vậy mà đạo hữu có thể làm được, tạo nghệ ma công thật sự không thể tưởng tượng nổi."

Thổ hoàng sắc quang mang chợt lóe, Cổ lão quái cũng nâng bình bát xuất hiện, thở dài.

"Ma công của bản điện đương nhiên có rất nhiều ảo diệu, nếu Cổ đạo hữu nguyện ý gia nhập bản điện thì bản tọa có thể dốc túi tương thụ! Không biết ý đạo hữu thế nào..."

Thất Sát Ma Quân nhìn về phía Cổ lão quái, phát ra lời mời.

"Đa tạ thịnh tình của điện chủ nhưng lão phu và hội thủ đời thứ nhất của Thanh Diệp Thương Hội có ước định, không muốn béo nhờ nuốt lời..."

Cổ lão quái thở dài: "Hơn nữa... Lão phu tu luyện Càn Thổ Quyết nhiều năm, đã sớm cảm nhận được tiềm lực cuối cùng của bản thân, cho dù học thêm chút bí thuật ma công cũng không thể khiến lão phu đột phá bình cảnh, tấn thăng Nguyên Anh trung kỳ mà kéo dài tuổi thọ... Đại nạn đến còn không phải là một nắm cát vàng sao?"

Đối với tu sĩ Nguyên Anh muốn kéo dài thọ nguyên thật ra càng gian nan hơn.

Rất nhiều loại bí thuật, đan dược tăng thọ nguyên, đối với bọn họ đã không còn hiệu quả.

Xích Huyết lão quái nghe vậy thì lại cười hắc hắc, cũng không nói gì.

Lão tấn thăng Nguyên Anh chưa lâu, vẫn chưa lo chuyện thọ nguyên.

"Nếu ngươi đã không muốn, vậy thì quên đi... Nhưng mà hai vị có muốn theo bản tọa xuất thủ một lần nữa không?"

Thất Sát Ma Quân chợt nói.

"Xuất thủ, đối phó ai?"

Nhãn châu Xích Huyết lão quái xoay động, Cổ lão quái thì không quá tình nguyện nhưng lại không dám từ chối.

"Chính là 'Thanh Dương Thượng Nhân' mới giao dịch với ta, mặc dù hắn ngụy trang rất tốt nhưng mùi vị Oán Hồn Dẫn trên thân lại không thể che giấu được. Nếu không phải lúc đó có chuyện quan trọng trong người thì bản tọa thật sự muốn trực tiếp giữ người kia lại."

Thất Sát Ma Quân thản nhiên nói.

"Người đó cũng là tu sĩ Nguyên Anh sao?"

Cổ lão quái lấy làm kinh hãi.

"Nhưng chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ thôi..."

Thất Sát Ma Quân lạnh nhạt trả lời: "Có Huyết Sát Điện ở đây, các ngươi không cần lo lắng Nguyên Anh của người này xuất khiếu chạy mất, quay đầu gây phiền phức cho các ngươi..."

'Nghe nói đạo lữ lúc còn trẻ của Thất Sát Ma Quân bị một tu sĩ chính đạo trừ ma vệ đạo, từ đó hỉ nộ vô thường, rất căm hận hạng người tùy ý đánh giết đệ tử ma môn, xem ra là thật...'.

Cổ lão quái nghĩ thầm trong lòng nhưng vẫn không muốn nhận chuyện này.

Lúc này, sắc mặt Thất Sát Ma Quân chợt động, cười nói: "Vô Túc Điểu mà bản tọa thả ra phụ trách giám thị người này cũng truyền về một đoạn hình ảnh, các ngươi nhìn xem!"

Gã vỗ túi linh thú, một con bạch sắc cốt điểu lập tức bay ra.

Toàn thân cốt điểu này trắng như tuyết, có thể nhìn thấy bên trong nó có một đoàn bích lục quỷ hỏa đang thiêu đốt.

"Loại linh thú ma đạo này, nghe nói không phải trời sinh mà cần hậu thiên tế luyện thành, Vô Túc Điểu xuất sinh chính là một đôi, có thể tâm ý tương thông lẫn nhau..."

Xích Huyết lão quái nhìn con Vô Túc Điểu này, trên mặt hiện ra một tia ao ước.

"Lệ! !"

Vô Túc Điểu mở cái mỏ bạch cốt, phun ra một hình ảnh quỷ hỏa, chính là một màn Phương Tịch vứt bỏ ngụy trang Thanh Dương Thượng Nhân hóa thành Vân Kiệt Tử phi độn!

"Vân Kiệt Tử! Lại là người này? !"

Cổ lão quái dẫn đầu kinh hô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận