Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 202: Tình trạng hiện nay

Năm thứ mười sáu Minh Đế Đại Lương.

Minh Đế đích thân chấp chính, phát sinh xung đột kịch liệt với hậu đảng, tướng đảng, bức tử Thái hậu.

Tướng đảng trước khi chết phản công, thả loạn quân vào kinh thành, tàn sát tôn thất, đại thần... Ngựa đạp hoàng cung, máu chảy thành sông...

Sử sách gọi biến cố này là 'Đêm Trường Đao'!

Đêm đó qua đi, triều đình Đại Lương sụp đổ, thiên hạ tiến vào thời kìa phiên trấn cắt cứ, niên đại Giao Long nổi lên bốn phía.

Mặc dù Minh Đế đã chết, nhưng thiên hạ vô chủ nên vẫn dùng kỷ nguyên Đại Lương.

Bây giờ đã là năm Minh Đế thứ ba mươi ba.

Thành Tam Nguyên.

Sau khi tạm thời an trí Thái Tuế ở động phủ tạm thời trong núi xong, Phương Tịch đã đến thành này.

Bây giờ trên Thành Tam Nguyên đã không còn long kỳ của Đại Lương, thay vào đó là Giao Long kỳ màu vàng sậm chữ 'Lương'!

"Lương vương?"

Phương Tịch lặng lẽ đọc tên vị vương giả quật khởi ở Định Châu, cười nhạt rồi đi vào thành.

Bất luận là binh lính thành hay là người đi đường đều như không nhìn thấy, để hắn tùy tiện bước qua cửa thành.

"Nghe gì chưa? Lần này Lương vương xuất binh tấn công Quế vương, đại thắng rồi!"

"Sao ta lại nghe nói Lương vương bị trúng mai phục ở Song Long sơn?"

"Xuỵt... Lời này ngươi cũng dám nói sao, coi chừng làm loạn lòng quân bị trảm đó!"

Trên đường, người đi đường nhỏ giọng nói chuyện, không chút trở ngại nào đã lọt vào trong tai của Phương Tịch.

Đạp đạp!

Thỉnh thoảng có nha binh, nha tướng võ trang đầy đủ, ngang ngược càn rỡ cưỡi ngựa rêu rao khắp nơi, va chạm người đi đường, ai cũng tức giận nhưng không dám nói gì.

Trong loạn thế, binh quyền nặng nhất.

Địa vị của người học võ được đề cao rất nhiều, làm nha binh thân tín của Phiên trấn phản vương thì thật sự có thể tùy ý giết người, vương pháp cũng không thể quản.

Vật dụng trên thị trường tăng giá, giá lương thực tăng cao.

Nghĩ đến những lưu dân ngoài thành như xác không hồn, chỉ trông mong có thể định cư trong thành, Phương Tịch cũng không khỏi thở dài: "Loạn thế bách tính không bằng chó..."

Vừa nghĩ hắn vừa đi đến vị trí của Hữu Gian Võ Quán.

Kết quả hắn lại phát hiện nơi này đã không còn võ quán mà đã đổi thành một đại viện, ngoài cổng lại có binh lính trấn giữ.

"Đây là chỗ nào?"

Ánh mắt Phương Tịch khẽ động, tùy ý cản một lão nhân qua đường lại hỏi.

Lão nhân nhìn người cản đường cản đường, vốn hơi tức giận, nhưng nhìn thấy một thiếu niên mặc áo xanh, khí chất không giống phàm nhân, nên không dám thất lễ, lão cung kính trả lời: "Đây là phủ đệ của Chu đại nhân Đại tướng du kích Chu Thăng Long dưới trướng của Lương vương..."

"Còn Hữu Gian Võ Quán ở đâu?"

"Hữu Gian Võ Quán?" Lão trượng mê muội, thật lâu mới vỗ đầu một cái: "Đó cũng là chuyện ở mấy thập niên trước đi? Ai... Năm đó võ quán này lão hỏa, không ít quan lại quyền quý chạy theo như vịt... Đáng tiến nó hưng thịnh nhanh mà diệt vong cũng nhanh, sau đó nghe nói hai đại quán chủ nội chiến, đánh một trận lớn, chết rất nhiều người, mỗi người đi một ngã, sau đó võ quán đã suy tàn..."

"Hai Đại võ quán chủ nội chiến?" Phương Tịch nhớ đến tình nghĩa huynh đệ của Thanh Mộc và Thanh Tang, cảm thấy không có khả năng.

Nhưng bất chợt hắn lại nhìn không được mà cười.

Mấy chục năm qua đi, làm sao con người lại không thể thay đổi?

"Sau đó, Lương vương công thành, Võ quán chủ kế tục sau khi suy sụp có hành vi chống cự, sau khi phá thành xong đã bị giết, võ quán cũng bị Lương vương chiếm..."

Lão trượng bất tri bất giác đã nói rất nhiều, cuối cùng tự biết lỡ lời, vội che miệng lại.

Thấy bốn phía không ai, lúc này lão mới thở phào nhẹ nhõm.

"Thì ra là vậy, đa tạ lão trượng."

Phương Tịch tiện tay ném ra một nén vàng như hạt đậu rồi xoay người đi.

Lão trượng xoa xoa hai mắt, sau khi phát hiện thật sự là vàng thì vội cất vào trong ngực, ánh mắt láo lia nhìn bốn phía như ăn trộm...

Bạch Vân võ quán.

So với Hữu Gian võ quán bèo dạt mây trôi thì Bạch Vân võ quán lại ngoan cường mà cắm rễ xuống Thành Tam Nguyên.

Dù gặp phải loạn quân công thành nhưng lúc đó Mộ Phiếu Miểu ra sức dẹp nghị luận của mọi người, bảo trì trung lập, cuối cùng đã thoát khỏi cuộc thanh toán sau khi phá thành.

"Dù ta có xuất thủ cũng không thể ngăn cản được một vương triều sụp đổ..."

Phương Tịch đứng trước của võ quán, nhìn bảng hiệu loang lổ, không khỏi cảm khái.

"Ngươi là người phương nào? Muốn đến võ quán bái sư học nghệ phải không?"

Một đệ tử bước ra, thấy Phương Tịch mặc Thanh Trúc pháp bào tinh xảo, không dám thất lễ, hỏi một câu.

"Ta đến gặp mấy người cố nhân..."

Thần thức Phương Tịch quét qua, đã tìm thấy Mộ Phiếu Miểu đang nằm trên ghế mây: "Quên đi, tự ta đi..."

Thân ảnh của hắn chỉ lóe lên đã tiến vào trong võ quán.

Mà tên đệ tử kia cũng không phát giác, chỉ dụi dụi đôi mắt, sau đó la lên: "Có quỷ! ! !"

Mộ Phiếu Miểu tóc bạc trắng, nằm trên ghế dựa mềm, nhìn giàn nho treo đầy trái xanh biên biếc.

Đối với người cổ đại thì sáu mươi tuổi đã xem như thượng thọ.

Lúc còn trẻ nàng nếm qua không ít sự khổ sở, sau này nhờ có linh đan của Phương Tịch cho để điều dưỡng năm lúc này vẫn còn tai thính mắt tinh, nhưng cũng tràn ngập bi thương khi già yếu và sợ hãi với cái chết.

"Sư muội..."

Bất chợt có một bóng người mặc thanh bào đi đến trước mặt nàng, khẽ gọi.

Người này đứng ở đó như một cây ngọc trúc xanh tươi, mang theo sinh cơ bừng bừng, đây là tinh thần phấn chấn mà chỉ có người trẻ tuổi mới có.

"Tuổi trẻ... Thật tốt..."

Vẻ mặt Mộ Phiếu Miểu đầy sự ngỡ ngàng, tự lẩm bẩm: "Dường như ta đã trở về quá khứ, nhìn thấy Đại sư huynh..."

"Khụ khụ, sư muội, thật sự là ta." Phương Tịch tằng hắng một cái nhắc nhở.

Lúc này Mộ Phiếu Miểu mới hoảng hốt lấy lại tinh thần, sờ gương mặt đầy nếp nhăn của mình, lại bình tĩnh nhìn Phương Tịch: "Không phải ta đang nằm mơ chứ? !"

"Không phải..."

Khóe miệng Phương Tịch giật giật, còn không biết sư muội này còn có một mặt như vậy.

Mộ Phiếu Miểu lại nhìn Phương Tịch một chút, chợt cười: "Ngươi là con của hắn phải không? Hay là cháu trai? Đừng đùa với mỗ mỗ như vậy..."

"Năm đó ở Thành Hắc Thạch..."

Phương Tịch suy nghĩ một lúc rồi nói ra chuyện trong thiên tai Yêu Ma Thụ lúc trước của Mộ Phiếu Miểu: "Nửa đêm canh ba ngươi lén lút chạy vào bếp, kết quả xém chút bị Mộ sư phụ đánh..."

"Sao ngay cả chuyện này mà gia gia ngươi cũng nói?"

Mộ Phiếu Miểu hơi xấu hổ, nhưng nàng nhìn Phương Tịch, vẻ mặt từ chắc chắn trở nên nghi hoặc.

Tướng mạo giống nhau như đúc cũng có thể lý giải, nhưng loại khí chất này, thần thí này, thậm chí cảm giác trong cõi u minh?

"Đại sư huynh?"

Nàng gọi một câu thăm dò.

"Tiểu sư muội có chuyện gì?"

Phương Tịch cười hỏi lại.

"Đừng nói là, ta sắp chết nha!"

Mộ Phiếu Miểu cầm bồ phiến bên cạnh che mặt lại.

"Ha ha ha!"

Thấy người tiểu sư muội vẫn hoạt bát đáng yêu như vậy, Phương Tịch không khỏi cười to.

"Ngươi thật sự là sư huynh sao? Sao lại trẻ tuổi như vậy được?"

Mộ Phiếu Miểu kinh ngạc hỏi thăm.

"Cực hạn võ đạo có thể nghịch chuyển sinh tử, trở lại thanh xuân... Những việc này đều dễ như trở bàn tay!"

Phương Tịch đứng chắp tay, hình tượng như Tông Sư một phái.

"Đáng tiếc, sư muội của ta thành tựu có hạn, đến nay vẫn là cảnh giới Chân Lực..."

Mộ Phiếu Miểu thở dài, mặc dù lúc trước Phương Tịch cho đan dược nhưng nàng đều lưu lại để bồi dưỡng Võ quán chủ đời sau.

Điều này dẫn đến lịch đại Võ quán chủ của Bạch Vân võ quán chưa từng đoạn tuyệt, nhưng tu vi bản thân cuối cùng vẫn trì trệ.

"Những người khác thế nào?"

Phương Tịch nhớ đến Trương Minh Định, còn có Bách Hợp...

"Người già đã già, người chết cũng đã chết... Những người trước kia đã không còn lại bao nhiêu." Mộ Phiếu Miểu bỏ bồ phiến xuống: "Trương Minh Định không hổ thiên phú của bản thân, lại có chỉ điểm của huynh và đan dược trợ giúp... Sau khi đột phá Chân Kình trở thành Võ Sư đã rà ngoài du lịch thiên hạ, bây giờ cũng xông được một cái uy danh đại hiệp hiển hách, cũng không biết đã thành tựu Tông Sư hay chưa?"

Nàng lại kể thêm tin tức của một số người.

Đối với phàm nhân thời gia ba mươi năm chính là hai đời người, trong đó sinh lão bệnh tử đều không thể tránh được...

Cuối cùng nàng nói: "Bách Hợp rời khỏi võ quán, ta mua cho nàng một căn tiểu viện ở phụ cận để ở, nàng... Đời này rất khổ, cũng không lấy chồng..."

Mộ Phiếu Miểu cũng chưa gả, nói là muốn trông nôm võ quán của phụ thân.

Phương Tịch nghe đến đó, không khỏi cảm khái.

Đúng lúc này, bên ngoài có một đại hán ngẩng cao đầu đi đến: "Lão quán chủ, có đệ tử nói bên ngoài gặp quỷ, ta không yên lòng nên cố ý đến xem... Hả? Ngươi là ai?"

Đại hán này nhìn Phương Tịch, vẻ mặt đầy sự nghi ngờ.

Sao y lại không biết trong võ quán có người ngoài vậy?

Mộ Phiếu Miểu nhìn Phương Tịch, thấy Phương Tịch không phản bác, nên nói thẳng: "Đây là sư bá tổ của ngươi... Còn không nhanh chóng tiến lên hành lễ?"

rồi nàng giới thiệu cho Phương Tịch: Đây là quán chủ Bạch Vân võ quán bây giờ - Mộ Bạch Chính! Bạch Chính, sao còn chưa hành lễ?"

"Sư bá tổ? Sư thúc tổ, sư huynh đệ của ngài ta đều đã gặp, sẽ không..."

Mộ Bạch Chính chất phác gãi gãi đầu, nhìn thế nào cũng thấy tên tiểu bạch kiểm này có vấn đề.

Phương Tịch cũng không nói nhiều với y, cong ngón tay búng ra.

Ầm ầm!

Vô hình Chân Cương hiện ra, ép người này quỳ xuống, thậm chí trên sàn nhà cũng xuất hiện từng vết rách.

"A... Chân Cương ngoại phóng?"

Mộ Bạch Chính là người có nhãn lực, giật mình không thôi, vội vàng thuận thế dập đầu: "Chào sư bá tổ, ngài chẳng lẽ là Tông Sư sao?"

Nghe đồn rằng chỉ có Võ Thánh mới có thể Chân Cương ngoại phóng.

Nhưng không chút vết tích như vậy, quả thật không thể tưởng tượng nổi.

"Ngoan!"

Phương Tịch cười híp mắt, tiện tay thưởng một bình Khí Huyết Đan cấp một.

Mộ Bạch Chính tiến nhận cái bình, mở nắp bình ra đã ngửi thấy một mùi thuốc quen thuộc, không khỏi thần sắc đại biến, y như một tên trộm vội vàng cất kỹ bình thuốc vào trong ngực, trái tim vẫn đang đập phình phịch.

Y nhớ rõ mùi này.

Lúc trước y là cô nhi, được Bạch Vân võ quán thu dưỡng, thiên phú cũng bình thường, nhưng hơn ở chỗ trầm ổn trung thực.

Sau này được sư thúc tổ thưởng một viên đan dược, y mới đột phá cảnh giới Chân Lực Võ Giả, trổ hết tài năng trong đám sư huynh đệ, cuối cùng tiếp nhận vị trí Võ quán chủ.

Đan dược lúc đó chính là mùi này.

Dù y là người thành thật, lúc này cũng hận không thể đập đầu thêm mấy cái với Phương Tịch...

"Lần này sư huynh trở về, vì chuyện gì?"

Mộ Phiếu Miểu phất tay bảo Mộ Bạch Chính đứng sang một bên, thần sắc cũng trở nên nghiêm túc.

"Chấm dứt chút tục sự, đúng rồi, Nguyên Hợp Sơn ở ngoài thành sao rồi?"

Phương Tịch thuận miệng hỏi.

"Mười mấy năm trước, Lương vương quật khởi, ngựa đạp giang hồ, đích thân lên Nguyên Hợp Sơn cầu bí tịch Nguyên Hợp Ngũ Lôi Thủ, mà Lệnh Hồ lão Tông Sư của Nguyên Hợp Sơn đã sớm tọa hóa, bởi vậy không ai cản nổi đã bị công phá sơn môn..."

Mộ Phiếu Miểu êm tai nói.

"Thế nhưng... Chẳng lẽ uy danh Vô Thượng Đại Tông Sư của ta cũng không cản được người ta sao?"

Phương Tịch hơi kinh ngạc.

"Vô Thượng Đại Tông Sư?"

Mộ Phiếu Miểu trợn mắt: "Chúng ta chỉ là phàm nhân, huynh cũng biến mất ba mươi năm, uy vọng còn có thể còn lại bao nhiêu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận