Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1431: Ra tay (2)

Nhưng lúc này, sắc mặt Độc Thủ Thư Sinh bỗng nhiên biến đổi, cảm nhận được Sát La Hương kia lại bị phá giải!
- Không thể như vậy được...
Hắn nhìn hư không xung quanh, trong lòng bỗng nhiên thấy ớn lạnh.
- Mà thôi... Tuy người này lợi hại nhưng chỉ dựa vào một môn kiếm quyết cùng một thanh phi kiếm tốt mà thôi... Chắc hẳn không phải là người Đạo Tử muốn tìm...
Độc Thủ Thư Sinh nhìn biển rộng bao la, chỉ có thể bất đắc dĩ trở về.
Sóng biển yên tĩnh trở lại, chỉ có từng mảnh thi thể của bá chủ bồng bềnh trên mặt biển.
Bỗng nhiên, trong hư không có ánh sáng màu bạc lóe lên, lại hiện ra một vị Thân Ngoại Hóa Thân của Phương Tịch.
- Quả nhiên... Là đang câu cá à?
Phương Tịch thì thào một tiếng.
Trên thực tế, hắn đương nhiên có thể hiện ra tu vi Đạo Quân, một tát đập chết con ruồi Độc Thủ Thư Sinh này, sau đó lại một tát đập chết Tử Dận Đạo Tử sau lưng hắn.
Nhưng hắn vẫn hiểu được đạo lý nhỏ không nhịn sẽ loạn việc lớn.
Tuy Độc Thủ Thư Sinh này ra tay tàn nhẫn, nhưng không có thù hận gì với Húc Thanh, vừa nhìn đã biết chỉ là một lính hầu.
Có lẽ sự sống chết và vị trí của hắn đã sớm bị Đạo Tử khống chế. Một khi hắn mất mạng, sẽ lập tức khiến người phía sau biết được, để lộ ra không ít tin tức.
Trên thân Tử Dận Đạo Tử tất nhiên cũng có Âm Dương Đạo Tôn để lại hậu chiêu.
Nếu mình mạo muội ra tay, sợ rằng có thể để lộ bản thân mà thôi.
Ngược lại, chỉ lộ ra thực lực cấp Tiên Nhân có thể che giấu càng nhiều hơn.
- Cảm ơn Phương đạo hữu...
Húc Thanh nhìn thấy Phương Tịch bỗng nhiên xoay người, một kiếm chém tới, trong lòng rất kinh ngạc. Nhưng một kiếm này bán trong suốt, như có như không tiến sâu vào ngực hắn và lấy ra một luồng khí tức.
Húc Thanh nhìn thấy cảnh tượng này, làm sao không rõ Phương Tịch đang tiêu trừ tai họa ngầm cho hắn, hắn lập tức hành lễ nói cảm ơn.
- Thôi thôi, ta cũng chỉ tiện tay làm thôi...
Phương Tịch ở Phong Duyên Trai nhiều năm như vậy, hắn và Húc Thanh Tiên Nhân coi như có giao tình không tệ, có thể tiện tay giúp được thì giúp.
Hơn nữa, vị Húc Thanh này cũng là một người thần kỳ, đưa ra lựa chọn cũng không khác gì hắn, quả nhiên đều là người tìm lợi tránh hại.
- Từ đây đi thêm trăm vạn dặm sẽ đến cuối thần sa đại trận mười nghìn dặm... đoạn đường phía sau sẽ dễ đi hơn nhiều.
Phương Tịch cười nói:
- Chỉ là ta còn có việc, không đi cùng đạo hữu được.
- Phương đạo hữu thuận buồm xuôi gió.
Húc Thanh lập tức chắp tay hành lễ, cung kính đưa tiễn.
Chờ độn quang của Phương Tịch đã biến mất, hắn mới xúc động nói một tiếng:
- Không ngờ Phương đạo hữu giỏi che giấu, còn là một vị Tiên Trận Sư... Ôi, chỉ sợ Phong Duyên Trai bây giờ đã kết thúc rồi.
Hắn cười gượng, lập tức bay về phía Hãn Hải Tiên Vực:
- Hy vọng một ngày kia còn có thể gặp lại Phương đạo hữu ở Hãn Hải Tiên Vực...
Húc Thanh không biết, sau khi Sơn Nhạc Châu Hóa Thân của Phương Tịch rời đi, lại lập tức dịch dung thành gương mặt khác.
Đối với Huyễn Thế Kính, đây là chuyện vô cùng đơn giản.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, hắn mới thản nhiên bay về phía Hãn Hải Tiên Vực.
“Thân phận Phương Tịch này chung quy không quá bảo đảm...”
“Sau khi đến Hãn Hải Tiên Vực, ta phải đổi một thân phận hoàn toàn mới...”
Phương Tịch độn quang kinh người, lại mượn độn kiếm vô hình thậm chí trực tiếp vượt qua Húc Thanh, đến Hãn Hải Tiên Vực sớm hơn tu sĩ này hơn chục năm.
Ngày này, một ánh kiếm vô hình cắt qua không trung.
- Hả?
Trong lòng Phương Tịch có cảm giác, ánh kiếm dừng lại.
Hắn chỉ thấy cách đó không xa bỗng nhiên hiện ra một hải đảo.
Đảo này khác với những đảo hắn nhìn thấy lúc trước. Trên đó đầy các loại linh thực, linh điền... Cách đó không xa còn có một tòa thành trì được núi vây quanh, xây từng tầng đi lên.
Một tiên khí mỏng mảnh ập vào mặt, khiến Phương Tịch biết được trên đảo này chắc hẳn có một tiên mạch!
Không chỉ có vậy, ở phía sau hòn đảo này là từng ngọn đảo nhỏ giống như trân châu, bị dòng nước xâu chuỗi, lộ ra phong cảnh xanh tốt.
Hãn Hải Tiên Vực, cuối cùng hắn đã tới rồi!
Âu âu...
Trời và biển đều xanh thẳm một màu, cách đó không xa là mấy con hải âu dị chủng đang cao giọng hót.
Biển rộng phẳng như gương, từng gợn sáng chiếu vào thềm lục địa, chiếu sáng san hô và các đàn cá đủ loại.
Nước biển trong vắt, khiến những con cá nhỏ giống như đang bơi trong không khí.
- Đằng tiền bối, dựa theo khế ước cho thuê, Vạn Hô Đảo này cùng với vùng biển trong phạm vi mười nghìn dặm đều là động phủ của tiền bối trong vòng chục nghìn năm...
Một tu sĩ Đại Thừa lộ vẻ lấy lòng, nhận lấy một Nạp Vật Phù do Phương Tịch ném ra.
Thần thức của hắn đảo qua, nụ cười trên mặt càng thêm nhiệt tình hơn:
- Kiểm kê tiên ngọc không sai... Vãn bối sẽ không quấy rầy nữa.
Hắn hành lễ và hóa thành một luồng ánh sáng cung kính lùi lại.
Trong tay Phương Tịch lại hiện ra một lá cờ trận màu xanh lục, tùy ý vung vẩy một lúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận