Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 831: Một mảnh Kinh Ma (2)

"Trảm!"
Dù sao Quảng Thiên Kiếm cũng từng là kiếm tu, tâm cao khí ngạo, nhìn thấy hai vị đạo hữu đã chặn con ma giao này lại thì không khỏi đấm vào ngực, phun ra một ngụm tinh huyết.
Ứng Long Nhận có được một ngụm tinh huyết xen lẫn pháp lực này thì lập tức oanh minh, khí tức tăng vọt.
Nó hóa thành một đạo cự nhận màu trắng, trảm hết những phong lôi còn sót lại, thậm chí còn lóe lên đã bay đến đỉnh đầu ma giao rồi chém xuống!
"Hống hống!"
Ma giao gào lên, chợt có kỳ quang bao phủ quanh thân, thân thể nó từ một chia thành hai, chủ động tránh một đao này.
Sau đó tiếng phong lôi vang lên!
Theo tiếng gió chợt vang lên, một con ma giao màu xanh đến bên cạnh Quảng Thiên Kiếm, trảo của Giao Long nhô ra như vân long giơ vuốt.
Quảng Thiên Kiếm bất ngờ không kịp đề phòng chỉ có thể miễn cưỡng mở ra một quang mạc màu trắng để phòng ngự.
Xì xì!
Quang mạc trắng lõm xuống tạo thành độ cong nguy hiểm, sau đó trong nháy mắt đã vỡ vụn khiến một trảo của Giao Long đánh lên ngực của Quảng Thiên Kiếm.
Sắc mặt của vị tu sĩ mới dưỡng thương xong lập tức tái đi, khiếu huyệt quanh thân không ngừng bắn kiếm khí ra ngoài như hóa thành một con nhím.
Dù như vậy thì ngực của y cũng lõm vào trong, không ngừng bay ngược về phía sau!
Mà ngay khi Quảng Thiên Kiếm bị tập kích!
Lôi quang lóe lên, trước mặt Phương Tịch cũng xuất hiện một con Giao Long màu tím, nó giương nanh múa vuốt mà mở to miệng, một đạo tử sắc lôi quang to cỡ chén ăn cơm lập tức bắn mạnh đến!
Tấm phù lục bạc trong tay Phương Tịch lóe sáng, chính là Tiểu Hư Không Na Di Phù!
Quang mang lóe lên, cả người hắn đã xuất hiện ở cách đó hơn mười dặm như thuấn di.
"Tạo nghệ đạo hư không của đạo hữu thật sự cao minh."
Chu đại quản sự nhìn thấy cảnh này thì không khỏi thật lòng khen ngợi.
Một khi thi triển Tiểu Hư Không Na Di Phù vốn có tác dụng truyền tống ngẫu nhiên ngoài vạn dặm, rất khó khống chế.
Nhưng trong tay của Phù lão lại có thể dùng như phù lục thuấn di, khống chế được phương hướng và khoảng cách, đủ để thấy tạo nghệ hư không của Phù lão rất sâu, còn phải vượt ngoài dự đoán của y.
"Thiên phú thần thông của con yêu thú này lại là phân thân sao? !"
Phương Tịch nhìn Giao Long một xanh một tím đang tự khống chế phong độn và lôi độn thì không khỏi lộ ra vẻ rất hứng thú.
Con Giao Long hai đầu này lại có thể chia thành hai cá thê khác nhau, đồng thòi màu sắc của lân phiến cũng thay đổi, dường như mỗi cá thể còn có sở trường lực lượng phong lôi riêng.
Mà khí tức cũng không giảm xuống bao nhiêu, thoáng cái đã tương đương với hai con Giao Long cấp sáu hạ phẩm, chiến lực thật sự tăng gấp bội!
Thiên phú thần thông của yêu thú biến dị thật sự sắc bén... Con Giao Long này bất kể dùng để luyện khí hay luyện đan thì đều sẽ có tác dụng không tầm thường."
Chu đại chưởng sự cũng thì thào, lệnh hào quang của Phạn tháp kim sắc bảo vệ quanh thân.
Độn pháp của hai con Giao Long phong lôi này quá sắc bén, y cũng không dám nói mình có thể làm tốt hơn Quảng Thiên Kiếm và Phù lão.
"Hừ, chỉ là ta nhất thời chủ quan mà thôi, bây giờ con Giao Long này đã lộ át chủ bài, ba người chúng ta hợp lực nhất định có thể rút gân lột da nó!"
Quảng Thiên Kiếm vẫy tay một cái, Ứng Long Nhận lập tức bay về, bảo vệ quanh thân y, trên khuôn mặt tái nhợt của y hiện lên một tia tàn nhẫn.
"Đúng vậy!"
Phương Tịch cười nói: "Ta và Quảng đạo hữu có thể vây khốn một con, Chu đại chưởng sự vất vả một chút, một mình đối phó một con..."
Vừa nói hắn vừa phóng ra một vòng tròn màu xanh sẫm.
Vòng tròn này cũng là một món Phản Hư chi bảo, chính là trong năm trăm năm trước, lúc bản tôn mở tọa độ hư không mua bán ở các nơi trong nhân tộc đã có tu sĩ Phản Hư chủ động 'Tặng'.
Bởi vì khí linh của nó phục tùng nên không bị đãi ngộ như vật tiêu hao trong lôi kiếp.
Đồng thời tu sĩ Phản Hư kia chính là thủ lĩnh của một thế lực, sau khi gã chết thì thế lực đó cũng lập tức sụp đổ nên không có ai muốn báo thù, không có hậu hoạn gì.
Ong ong!
Lúc này, vòng tròn màu xanh sẫm oanh minh, lục quang chợt đại thịnh, biến to như một căn nhà.
Từ trung tâm của vòng tròn có từng vòng tròn màu xanh biếc có hình dạng như vòng tay bay ra, lít nha lít nhít, phủ đầy hư không.
Một khí linh màu xanh có hình dáng như con hoẵng xuất hiện, khống chế vô số phi hoàn, đánh về phía con lôi giao màu tím kia.
Thấy vậy Quảng Thiên Kiếm bắn Ứng Long Nhận ra.
Ứng Long Nhận oanh minh, bộc phát ra khí tức Chân Long cấp bảy, hình thành sự chấp nhiếp với lôi giao.
"Ai... Khổ cho bộ xương già của ta."
Chu đại chưởng sự xoa bả vai, nhìn con phong giao màu xanh ở đối diện, thần sắc từ từ lạnh lẽo...
Trong trận pháp.
Hống hống!
Một thân thể thần ma to lớn khủng bố đang gầm thét, giựt đứt những xiềng xích đủ mọi màu sắc trên thân.
Nơi xa, từng con khôi lỗi cấp năm đang nhờ trận pháp che giấu, thỉnh thoảng bắn tên, quang trụ từ xa đến để kiềm chế...
Đương nhiên khôi lỗi cấp năm không thể nào tạo thành thương thế gì cho Mặc Huyền.
Bởi vậy chủ lực thật sự vẫn là con khôi lỗi hai đầu, nửa người nửa yêu, diện mạo sinh động như thật.
Đại sư Đông Thu Tử đứng ở nơi an toàn, trên thân ngay cả góc áo cũng không có nếp nhân, có vẻ như không phí chút sức nào.
Dù sao hắn cũng là đại tu sĩ Phản Hư hậu kỳ, còn là Đại tông sư khôi lỗi.
Lão chỉ khống chế khôi lỗi vây công thôi đã khiến Mặc Huyền ăn thua thiệt rồi.
Mà dù đang chiếm hết ưu thế nhưng lão cũng không lơ là chút nào, bên người có một viên châu màu tím phóng ra một tầng hào quang, phòng ngự toàn thân lão đến giọt nước không lọt.
Không lâu sau đó, từ bên kia trận pháp truyền đến tiếng rên rỉ trước khi chết của một con Giao Long.
Nghe tiếng này, Mặc Huyền không khỏi vô cùng tức giận, ma nhận trong tay nhanh chóng bành trướng, chém mạnh một đao!
Phốc!
Màn sương xám vỡ vụn, một con khôi lỗi viên hầu cấp năm hiện ra, bị gã dùng một đao chém nát.
Nhưng chuyện này cũng không có tác dụng gì, có càng nhiều sương mù xám lập tức tràn đến, bổ sung chỗ trống của trận pháp.
Hai con khôi lỗi Phản Hư kia nấp trong rất nhiều khôi lỗi, hành tung quỷ bí.
"Đạo hữu chớ ngu xuẩn mất khôn..."
Đông Thu Tử vừa thi triển bí thuật thần thức, dùng lời nói mê hoặc tinh thần của Mặc Huyền, vừa âm thầm thôi động khôi lỗi, chuẩn bị tạo ra một sát chiêu.
"Hử?"
Phương Tịch đang thi triển vòng tròn đập nát đầu con lôi giao kia thì chợt cảm nhận được hư không ba động rất nhỏ thì nhìn về phía Đông Thu Tử.
Ba!
Trong hư không nhấc lên gợn sóng vô hình, một cái bàn tay trắng tinh mở hư không ra như vén rèm, đặt ở trước người của Đông Thu Tử, chạm vào hào quang của viên châu tím.
Thiên địa nguyên khí ba động kịch liệt rồi mạnh mẽ nổ tung!
Một thiếu nữ ma tộc, sau lưng có hai cánh, đầu mọc hai sừng hiện ra, ả ta mỉm cười, phun từ trong miệng ra một đám sương mù màu hồng phấn.
Xuy xuy!
Viên châu tím và sương mù hồng phấn giao hòa, lập tức phát ra tiếng vang như chống đỡ không nổi, mặt ngoài hiện ra vết nứt.
Nhưng vào lúc này, một cánh tay nhăn nheo đã xuyên qua quang mạc màu tím, cắm vào chỗ yếu hại sau lưng Đông Thu Tử!
Đông Thu Tử khó khăn quay đầu lại thì đã thấy một ma ảnh cao lớn nhăn nheo.
"Hừ... Ta đã biết chắc hai người các ngươi sẽ đi theo!"
Trong đại trận, Mặc Huyền hừ lạnh, tiếng nói như sấm: "Kiếm tiện nghi thì cũng thôi đi, cùng nhau giết mấy tên tu sĩ nhân tộc này, chúng ta sẽ chia đều chiến công!"
"Không đúng!"
Ma ảnh cao lớn thu bàn tay về, cầm một quả tim đỏ tươi nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ nghi ngờ.
Mà lúc này thần sắc của Đông Thu Tử cũng trở nên đờ đẫn, bên ngoài xuất hiện rất nhiều linh văn.
Phanh!
Một ngọn lửa rực rỡ bộc phát trên người gã rồi bùng nổ mạnh mẽ, trong đó còn có vô số phù văn hai màu vàng bạc lấp lóe.
Bất ngờ không đề phòng, thiếu nữ ma tộc chỉ có thể kết quyết, hội tụ vô số phù văn màu bạc lại hình thành một tấm thuẫn.
Ma ảnh cao to nhăn nheo thì hóa thành một cái bóng thật sự.
Dù như vậy, sau vụ nổ lớn, hai tên ma tộc này xuất hiện ở bên ngoài, thần sắc đều rất khó coi, khí tức trên thân trầm xuống, hiển nhiên đã bị thương: "Trúng kế rồi... Không ngờ chỉ là khôi lỗi huyết nhục!"
Lúc này trong một bảo vật động thiên trên người của Chu đại chưởng sự có một bóng người bay ra, chính là Đại sư Đông Thu Tử!
"Khôi lỗi huyết nhục của lão phu có lọt vào mắt của đạo hữu không?"
Lão cười híp mắt nhìn Phương Tịch, muốn tìm một chút ý kiến.
"Dùng giã tráo thật, thật sự không tầm thường!"
Phương Tịch thận lòng khen.
Nếu bản tôn ở đây, dựa vào Khô Vinh Quyết phân biệt thọ nguyên thì có lẽ sẽ nhìn ra được chút sơ hở.
Nhưng hắn chỉ là Ngoại Đạo Hóa Thân nên thật sự không phát hiện có gì không đúng.
"Ha ha!"
Đông Thu Tử cười nhưng thần sắc lại trở nên nghiêm túc: "Không ngờ lại có thêm hai tên ma tộc, lần này phiền phức rồi..."
Ma tộc liên tục có cứu viện nên bọn họ phải suy nghĩ làm sao để chạy thoát.
"Ai... Chuyện không làm được thì cũng chỉ có thể từ bỏ."
Vẻ mặt Chu đại chưởng sự nghiêm túc: "Chút nữa chúng ta chia nhau ra phá vây rồi tụ hợp lại ở cương vực của nhân tộc..."
Về phần thám hiểm? Đương nhiên sau này sẽ đến nữa!
Là người có thọ nguyên dài đến vạn năm nên bọn họ kiên nhẫn rất tốt.
Bí mật tầm u tham bí tạm thời thất bại, thậm chí dù có hoàn toàn thất bại cũng không đáng gì.
Nhưng Phương Tịch lại lười làm vậy.
"Nói cách khác chỉ cần nhanh chóng giết ba tên ma tộc này thì sẽ có thể tiếp tục lên đường đúng không?"
Hắn khẽ híp mắt lại, trong tay lại hiện ra một tấm Tiểu Hư Không Na Di Phù.
Sưu!
Trong chớp mắt tiếp theo, thân hình của hắn đã đi đến sau lưng của thiếu nữ ma tộc và ma ảnh cao to như thuấn di.
"Chỉ là Phản Hư sơ kỳ... Dù chúng ta đã bị thương thì ngươi cũng không thể nào kiếm tiện nghi được."
Thiếu nữ ma tộc cười yêu kiều, một cây châm nhỏ màu hồng phấn xuất hiện trong tay.
Ma ảnh cao to thì cười khằng khặc quái dị, quanh thân tản ra một cỗ Chân Ma Khí mục nát như có thể khiến thiên địa vạn vật đều bị khô héo...
Thần sắc Phương Tịch không thay đổi, trên tay hiện ra một cây quạt lông bảy màu.
Bá!
Pháp lực của hắn rót vào Ngũ Hỏa Thất Cầm Phiến cuồn cuộn không dứt rồi mạnh mẽ quạt một cái!
Ào ào ào!
Một cỗ khí tức nóng hừng hực tỏa khắp nơi, quang luân thất thải xuất hiện, càn quét về phía hai tên ma tộc, nó thần uy lẫm liệt như có thể trấn áp vạn cổ!
"A!"
Trên mặt thiếu nữ ma tộc hiện lên vẻ sợ hãi, ngay lập tức muốn thi triển bí thuật của Hư Ma Nhất Tộc trốn vào hư không.
Về phần ma ảnh cao to nhăn nheo kia thì ả đã không quản được đối phương nữa.
Nhưng một khắc sau!
Thu thu!
Theo tiếng Thiên Phượng minh, từng tia ngân quang xuất hiện ở trong hào quang thất thải, vậy mà như phong cấm hư không.
Phốc!
Ngọn lửa bảy màu như hải dương, trong khoảnh khắc đã bao phủ thiếu nữ...
Sau đó từng linh cầm Đại Bằng, Thanh Loan, Bạch Hạc xuất hiện, vây quanh ma ảnh cao to kia lại rồi nhào vào!
Ma ảnh hét thảm, toàn thân đều bị bắt lửa...
Ba tên ma tộc này đều không tu luyện Tha Hóa Tự Tại Chân Ma Công nên Phương Tịch cũng không lưu thủ chút nào.
Sau khi qua đi, thiên địa nguyên khí hóa thành triều tịch, tu bổ cảnh hoàng tàn khắp nơi.
Còn hai tên ma tộc Phản Hư kia đã không thấy đâu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận