Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 622: Lệch một ly

Cảnh tượng ngàn dặm Bắc Quốc gió rét như đao!

Trên một băng xuyên lớn, mấy tu tiên giả cưỡi linh thú như bạch hùng, trong tay còn cầm lấy các loại pháp khí, linh khí như cờ, họ liên tục dùng pháp thuật mô phỏng tiếng gầm gừ.

Bị tiếng gầm này xua đuổi, từng con Băng Nanh Thú thân hình như mèo, toàn thân trắng như tuyết, trên đầu lại mọc độc giác đen nhánh hoảng sợ mà nhanh chóng chạy đi.

Nếu từ trên không trung nhìn xuống thì có thể nhìn thấy từng đội tu sĩ phối hợp ăn ý, khiến rất nhiều Băng Nanh Thú hội tụ thành một dòng lũ màu trắng, thỉnh thoảng còn có những dòng khác bị xua đuổi nhập vào, cuối cùng cuồn cuộn không dứt xông vào trong một hạp cốc.

Mặc dù lối vào hạp cốc kia mở rộng, bên trong cũng rất yên bình nhưng lại giấu huyền cơ, chắc là đã bố trí đại trận nào đó, đây chính là lối vào cạm bẫy rộng mở.

Theo Băng Nanh Thú xông vào hạp cốc thì đại trận kia cũng lập tức khởi động.

Chỉ thấy trong hư không dày đặc mây đen, từng tia lôi đình đánh xuống, mỗi một tia đều đánh Băng Nanh Thú máu thịt bắn tung tóe.

Trong hư không, hai tu sĩ Nguyên Anh đang đứng song song nhìn cảnh này.

Hai người này một nam một nữ, nam mặc một bộ bạch y, mặt chữ quốc, mang theo khí chất kiên cường thiết huyết.

Nữ tu thì thiên kiều bách mị, mặc một bộ áo lông chồn trắng như tuyết, càng lộ ra vẻ mỹ nhân như ngọc.

"Băng Phong tiên tử, quả nhiên không thể khinh thường Ngũ Lôi Trận của quý môn được, chỗ này hình như cũng không có đại yêu hóa hình cấp bốn, ta và tiên tử cũng khỏi phải động thủ."

Nam tu sĩ cầm một cây tiêu ngọc, mỉm cười nói.

"Còn phải đa tạ Trương đạo hữu..."

Băng Phong tiên tử khách khí cảm tạ trước, đồng thời trán cũng hiện ra vẻ ưu sầu: "Hi vọng số máu của những con Băng Nanh này sẽ có thể khiến thượng tông hài lòng... Lần này yêu cầu cung phụng quá gấp, cũng không biết là vì sao?"

Nhắc đến thượng tông thì thần sắc của nam tu cũng có chút không đúng lắm.

Có thể nói Băng Thần Cung là 'trời' bao phủ trên đỉnh đầu của toàn bộ tông môn tu tiên ở Bắc Nguyên.

"Nghe nói trước đây, Băng Thần Cung phản công vào Yêu giới, thu hoạch rất lớn... Bây giờ lại lệnh hạ tông dâng cung phụng lên, có lẽ có mưu đồ gì đó..."

Nhất thời hai tu sĩ Nguyên Anh cũng hơi trầm mặc.

Đúng lúc này, trong hạp cốc cách đó không xa có biến động bất ngờ!

Hư không mơ hồ nhộn nhạo gợn sóng, sau đó vô số ngân sắc quang huy không ngừng lấp lóe, mơ hồ tạo thành một đạo ngân sắc quang hồ.

Kèm theo tiếng phượng minh vang lên, một tiểu tháp xám trắng che chở hai bóng người chật vật chui từ trong ngân sắc quang hồ ra.

"Hả?"

Phương Tịch vừa xuất hiển đã phát hiện ngũ lôi oanh đỉnh trên đầu, bốn phía có vô số yêu thú hệ Băng thì không khỏi hừ lạnh.

Trong Thiên Ma Ngâm, những Băng Nanh Thú kia ào ào ngã xuống đất, mất đi khí tức sinh mệnh.

Một khắc sau, hắn giơ tay chém ra!

Một đạo Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang bay ra hóa thành một thanh cự kiếm dài mấy trăm trượng, chỉ thẳng lên trời bay đi.

Xoẹt xẹt!

Một tia lôi đình đánh xuống lại bị thanh sắc cự kiếm chẻ làm hai, sau đó nó xông vào trong mây đen, chém tán mây đen đầy trời, bầu trời trong suốt hiện ra.

Một kiếm phá lôi đình!

Dù chỉ là lôi đình do trận pháp mô phỏng thì cũng đủ thấy được thần uy của nó.

"Ngũ Lôi Trận của thiếp thân..."

Băng Phong tiên tử kinh hô, còn nam tu tay cầm tiêu ngọc nhìn qua thân ảnh chợt xuất hiện ở bên kia thì ngón tay hơi xiết lại: "Vậy mà là đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ? !"

"Ồ? Hai người các ngươi, đến đây gặp ta!"

Phương Tịch dùng thần thức quét qua thì thấy xung quanh có không ít tu sĩ cấp thấp và hai Nguyên Anh đang ẩn nấp, không khỏi hừ lạnh rồi truyền âm.

"Chuyện này..."

Băng Phong tiên tử nhìn qua nam tu.

Nam tu lắc đầu, gượng cười nói: "Đại tu sĩ gọi thì chúng ta vẫn nên nhanh chóng đến đó mới tốt..."

Ở trong lòng y cũng cảm thấy rất lạ, trong những đại tu sĩ của Bắc Nguyên hình như cũng không có người này.

Nhưng mà rất nhanh, y đã nghĩ đến dị tượng khi đối phương xuất hiện thì trong lòng mơ hồ suy đoán: 'Hư không loạn lưu sao?'.

Y khống chế tiêu ngọc, hóa thành một đạo bạch quang, cùng Băng Phong tiên tử hạ xuống trước mặt Phương Tịch.

Băng Phong tiên tử còn phát ra mấy đạo truyền âm phù, lệnh cho đệ tử tông môn lui đi để tránh chọc giận vị đại tu sĩ này.

Huống chi để đệ tử tông môn thấy Thái thượng trưởng lão như cô ta lại khúm núm trước mặt tu sĩ khác thì cũng không phải chuyện tốt gì...

"Băng Phong, Ngọc Tiêu... Bái kiến đại tu sĩ!"

Hai vị Nguyên Anh đồng thời hành lễ.

"Hai đạo hữu không cần khách khí." Phương Tịch mỉm cười, ngôn ngữ mà hai người này nói lại khéo sao hắn cũng từng học, dù sao Đông Hải, Tây Mạc, Bắc Nguyên đều có truyền tống trận giao lưu.

Băng Phong và Ngọc Tiêu Chân Quân liếc nhau, đều cảm thấy không ngoài sở liệu: "Chỗ này chính là Nanh Băng Xuyên của Tu Tiên Giới Bắc Nguyên..."

"Thật sự là Tu Tiên Giới Bắc Nguyên sao?"

Loại khí hậu này và Băng Nanh Thú kia đã khiến Phương Tịch suy đoán được.

Lúc này cũng xe như tất cả đã lắng xuống.

Hắn lại hỏi thêm mấy vấn đề rồi mới khoát tay cho hai tu sĩ Nguyên Anh đi.

Băng Phong và Ngọc Tiêu hành lễ, thi thể Băng Nanh họ nhìn cùng không nhìn mà trực tiếp bỏ chạy.

Cho đến khi ra ngoài ngàn dặm thì hai người mới dừng độn quang lại.

"Dọa chết thiếp thân rồi, cũng may vị đại tu sĩ này không phải ma đạo..."

Băng Phong tiên tử lòng vẫn còn sợ hãi nói.

"Gặp phải hư không loạn lưu mà còn có thể hoàn hảo không chút tổn hại đến chỗ này, nếu không phải vị tiền bối kia thần thông quảng đại thì chính là khí số rất tốt, hoặc là bao gồm cả hai."

Ngọc Tiêu Chân Quân cũng thở dài, đôi mắt y lại lóe lên hỏi: "Chuyện này... Có nên báo lên thượng tông không?"

Băng Phong tiên tử nghe vậy thì không khỏi nghĩ đến gì đó.

"Thế nào? Đã khôi phục tốt chưa?"

Lúc này Phương Tịch mới nhìn về phía Thủy Linh Tâm Thủy tiên tử ở bên cạnh.

Nhắc đến hai người bọn họ cũng xui xẻo.

Vốn dĩ dựa theo truyền tống của trận linh hải quy thì địa điểm neo định phải ở ngay bên ngoài Hãn Hải giới.

Nhưng trước đó vì cản Hắc Thái Tuế tập kích mà Phương Tịch đã đánh ra Cấm Không Phù tự chế nên bản thân cũng bị nhiễu loạn hư không nhất định.

Dù sao Hắc Thái Tuế kia thế đến hung hăng, hắc mang chắc chắn cũng có mang theo thần thông hư không, nếu không quấy nhiễu thì hậu quả khó mà lường được.

Dưới sự tác động lẫn nhau của nhiều lực lượng kết quả là truyền tống bị lệch phương vị.

Đây gọi là lệch một ly, đi một nghìn dặm!

Loại chuyện hư không truyền tống này, lệch một ly, sai ngàn vạn dặm cũng có thể xảy ra.

Lúc đó hắn và Thủy Linh Tâm rơi vào hư không loạn lưu, cũng may Phương Tịch phòng ngự kinh người, nhiều bản lĩnh nên cũng hưu kinh vô hiểm mà tìm được một chỗ hư không bạc nhược, sau đó xé rách hư không, trở lại Nhân Gian giới.

Thuận tay còn che chở cho Thủy Linh Tâm...

'Đây vẫn chỉ là hư không loạn lưu bên trong Nhân Gian giới... Nếu muốn từ khe hở hư không lẻn vào Địa Tiên giới... Quả thật nghĩ thôi cũng không dám nghĩ, thảo nào phải xây dựng các loại như Phi Thăng Đài...'.

Phương Tịch thầm cảm khái rồi lại nhìn qua Thủy Linh Tâm.

Nếu hắn không dùng Tỏa Yêu Tháp bảo vệ thì e là tu sĩ Kết Đan này đã bị lực lượng hư không ép thành thịt nát từ lâu rồi.

Lúc này đương nhiên cô ta cũng không dễ chịu, thân thể bị thương nhẹ.

"Đa tạ tiền bối quan tâm, vãn bối, vãn bối..."

Thủy Linh Tâm miễn cưỡng khôi phục một chút, cô ta muốn nói gì đó thì mạng che mặt chợt phát ra âm thanh như rên rỉ rồi hóa thành từng đám tro bụi tiêu tán.

Phía sau mạng che mặt là một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, quốc sắc thiên hương, khí chất xuất chúng.

Phương Tịch tự nghĩ từ khi hắn tu tiên đến nay, nhìn thấy tiên tử, ma nữ cũng không ít nhưng dung mạo của cô ta cũng có thể đứng vững top đầu.

"A!"

Mạng che mặt bị hủy, Thủy Linh Tâm không khỏi kinh hô.

"Sao vậy, tấm mạng che mặt này rất quan trọng với tiên tử hay sao?" Phương Tịch cười hỏi.

"Không, sư tôn nói dung mạo của vãn bối xuất chúng, dễ gây phiền toái... Nên ban cho mạng che mặt này, hôm nay vãn bối mới biết nó còn có tác dụng bảo hộ, sư tôn thật sự đã dụng tâm lương khổ rồi..."

Thủy Linh Tâm có chút cảm khái trả lời.

"Vân Hi tiên tử sao? Tai họa ngầm bây giờ của Tu Tiên Giới Đông Hải còn cần vị tiền bối này xuất thủ."

Phương Tịch nhìn Thủy Linh Tâm, mang theo sự tò mò hỏi: "Chuyện liên quan đến Hãn Hải giới mà Bồng Lai Tiên Đảo các ngươi lại không biết sao?"

"Bồng Lai Tiên Đảo cũng là sau khi sư tôn quật khởi mới từ từ trở thành đại phái đệ nhất Đông Hải... Có lẽ tông môn lâu đời như Tứ Hải Tông mới có ghi chép liên quan..."

Trên mặt Thủy Linh Tâm cũng hiện ra sự bối rối: "Ghi chép liên quan đến Hãn Hải giới là do Linh Tâm xem được trong một bản chép tay của tiền nhân, trong đó ghi Hãn Hải giới chính là một món Động Thiên Chi Bảo và bí mật Thông Linh Chi Thể có thể luyện hóa Hãn Hải Chi Tâm, còn kèm theo mấy loại bí thuật... Linh Tâm thử một phen, phát hiệu bí thuật trong đó thật sự thần hiệu, bởi vậy mới tin tưởng không nghi ngờ mà sinh ra ý định vào bí cảnh tầm bảo."

Cô ta thở dài: "Nhìn như vậy thì ma đầu kia đã trăm phương ngàn kế, có lẽ lúc Hãn Hải giới mở ra mấy lần trước thì nó đã đầu độc một số tu sĩ. Có lẽ vị tiền bối của bản môn cũng trúng độc thủ của nó..."

Phương Tịch gật đầu tỏ vẻ đồng ý, trong lòng hắn thì nghĩ đến mảnh vỡ của hắc linh chi trong tay.

Có lẽ nên mang thứ này đến Cửu Châu giới nghiên cứu một phen?

Về phần ma tai trăm năm sau?

Không phải vẫn còn Vân Hi tiên tử sao?

Dù trời có sập xuống thì vẫn có người cao chống đỡ, lúc đó nếu hắn vẫn chưa Hóa Thần thì tuyệt đối sẽ không mạo hiểm mà dính vào chuyện này.

"Thôi, chỗ này đã là Tu Tiên Giới Bắc Nguyên... Mà lời hứa che chở tiên tử vào Hãn Hải giới của ta bây giờ đã xem như hoàn thành rồi đúng không?"

Phương Tịch mỉm cười nhìn Thủy Linh Tâm.

"Đương nhiên, đoạn đường này còn phải đa tạ tiền bối đã bảo vệ, nếu không thì Linh Tâm đã chết hàng chục, hàng trăm lần từ lâu rồi."

Thủy Linh Tâm nghiêm mặt trả lời rồi chậm rãi hành lễ: "Linh Tâm đa tạ đại ân của tiền bối."

"Ừm, ngươi định về Đông Hải thế nào?"

Phương Tịch hỏi.

"Thật ra Bồng Lai Tiên Đảo cũng nắm giữ một cổ truyền tống trận thông với Bắc Nguyên... Linh Tâm có thể dùng nó để trở về Đông Hải."

Thủy Linh Tâm lại hạ thấp người dâng lên một ngọc giản: "Đây là chỗ cổ truyền tống trận, Linh Tâm sẽ báo lên tông môn, chỉ cần tiền bối đến thì có thể sử dụng miễn phí..."

"Ngươi rất thông minh, bản tọa thấy phong cảnh ở đây không tệ nên cũng muốn du lịch một phen."

Ngụ ý của hắn là chắc chắn sẽ không mang theo kẻ vướng víu như Thủy Linh Tâm.

Thủy Linh Tâm cũng thông minh, cô ta cáo từ hắn rồi hóa thành một đạo lam sắc độn quang bay đi.

Phương Tịch nhìn độn quang của cô ta bay đi, trầm mặc một lát rồi mới vẫy tay.

Trong hư không, Khí Vận Cổ tương tự tri chu rơi vào bàn tay của hắn rồi nhanh chóng biến mất không thấy đâu nữa.

Con cổ trùng này chỉ để định vị, cộng thêm làm hậu thủ đề phòng Thủy Linh Tâm lợi dụng cấm chế và bảo vật trong Hãn Hải Điện mà mưu hại hắn.

Lúc này đã tách ra rồi nên đương nhiên hắn phải lấy về.

"Vận mệnh của người này không tệ, nếu không gặp được ta thì e là đã vẫn lạc trong hư không loạn lưu..."

Phương Tịch trầm ngâm một phen, hắn cảm thấy cũng phải sắp đặt Khí Vận Cổ.

Dù sao có thể tăng thêm một chút xác suất trùng kích Hóa Thần cũng rất khó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận