Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 937: Kẻ thù gặp nhau

Bàn Long Hồ. trong Long cung ở Thủy phủ. Phương Tịch ôm bạng nữ nhìn rất nhiều bối nữ đang múa hát bên dưới rồi uống một hớp Băng Ngọc Thiêu, thần thái lười biếng:
"Quả nhiên... Mang mọi chuyện giao cho Thần Đạo Hóa Thân làm thì thật sự rất dễ chịu."
Thật ra hắn đến thế giới này cũng không làm bao nhiêu chuyện. Cũng chỉ tùy tâm giết mấy người, cứu mấy người... Sau đó thì đóng vai đại yêu cá chạch gây sóng gió, đánh Bàn Long Hồ Quân cũng phải bỏ chạy. Nếu không phải nể mặt nữ nhi của Bàn Long Hồ Quân thì hắn sẽ để Bàn Long Hồ Quân nhìn xem rốt cục ai mới thật sự là cá chạch! 'Bây giờ 'Sơn thần Hắc Sơn' đã tăng lên đến chính tam phẩm rồi... Nếu muốn đến chính nhất phẩm thì nhất định phải mở rộng ra ngoại châu, sinh linh sẽ đồ thán...' 'Thật ra chuyện này cũng không cần thiết, bây giờ Cửu Châu Phái đã dự trữ đủ tín ngưỡng hương hỏa và thần chích rồi... Sau khi đánh chết Thái sư kia thì Cửu Châu Phái đã có thần chức chính nhất phẩm để nghiên cứu rồi. Đáng tiếc vẫn không thể nào tấn thăng được... Nhưng mượn Thần vị chính nhất phẩm để tạo ra một 'Tiểu Đạo Đình' thì cũng không có gì khó.'.
'Đến lúc đó lại để Tiên Thiên Thần Chích làm chủ nhân của Đạo Đình, tập hợp vô số thần chích và hương hỏa... Sẽ có thể đột phá trên nhất phẩm... Tiến vào Thiên tước.' 'Chờ sau khi Sơn thần Hắc Sơn tăng lên thì lại có thể tiếp tục phân đất, phong hầu cho các chính nhất phẩm, thậm chí là thần chức siêu phẩm... Hình thành tuần hoàn xong thì có lẽ trong vòng ngàn năm sẽ có thể sinh ra được Thiên công, thậm chí Thiên quân!' Nếu nói Thiên công tương đương với Phản Hư viên mãn thì Thiên quân đã bước vào cấp Hợp Thể, dù ở Địa Tiên giới cũng là đại lão một phương. Bây giờ yêu tộc và Liên minh dị tộc đang xâm lấn nên nếu có được một chi đại quân Thần đạo gia nhập chiến trường thì chắc chắn sẽ khiến chất biến. Nói không chừng còn có thể trở thành bước mấu chốt ảnh hưởng đến thắng bại trong lần bốn tộc tranh bá này. 'Nhưng mà chuyện này cũng phải suy tính cẩn thận...'.
'Nếu tiếp nhận thần chức của Thanh Đồng Quân... Đến Địa Tiên giới sẽ lập tức có thể sắc phong rất nhiều Thiên tước, trong nháy mắt thế lớn sẽ thành!' 'Bảo vật của Thanh Đồng Quân thật thú vị... Nếu để Thần Đạo Hóa Thân đến Địa Tiên giới mới luyện hóa nó thì sẽ không có vấn đề gì. Thậm chí nó còn là thần chức tiên thiên, có thể tiếp tục tự tăng lên...' 'Như vậy tiếp theo chính là chấm dứt ân oán, tiện thể xử lý nhân quả rồi.' Phương Tịch có Khí Vận Cổ, tu vi lại đủ cao nên hắn đã có thể điều tra phần lớn nhân quả của 'Bảo vật Thanh Đồng Quân' từ cõi xa xăm đang ở kinh thành của Đạo Đình! "Dù thế nào cũng phải đến kinh thành một lần..."
"Chỉ là không biết là chiêu an hay là du lịch... Hay là trước hết giả vờ đồng ý chiêu an, sau đó lại đến đó dọa Thiên tử nhảy dựng?"
Khóe miệng Phương Tịch hiện ra nụ cười hơi ranh mãnh khiến bối nữ đang rót rượu cho Phương Tịch giật nảy mình. Hai mươi mấy năm đã qua, nàng vẫn chỉ lớn cỡ bàn tay, ôm bình rượu bạch ngọc còn cao hơn cả bản thân, có vẻ rất cố sức. Phương Tịch làm như không thấy, hắn chỉ thoải mái thưởng thức mỹ tửu và mỹ thực của Long cung. Dù thế nào thời gian nghỉ ngơi cũng sẽ kết thúc, chờ khi trở lại Địa Tiên giới sẽ không còn nhàn nhã như vậy nữa... "Hử?"
Đúng lúc này hắn lại nhướng mày mà nhìn lên trên không của thủy phủ...
Phốc! Một cỗ thi thể không đầu rơi xuống nước, dòng máu đỏ sẫm tản ra theo dòng nước. Cách đó không xa, quanh thân Cam Ngọc được một tầng quang huy xanh nhạt bao phủ, nấp dưới đáy hồ, y không dám động đậy chút nào. Hưu! Trên bầu trời thỉnh thoảng lại có một đạo kiếm quang xuất hiện. 'Khổ quá... Sao lại gặp phải Tử Kiếm Tiên chứ?' Cam Ngọc thầm than khổ. Y vốn định dẫn theo một chi quân tốt, cũng không dám xâm nhập vào Trục Châu mà chỉ định vớt một chút công nhỏ sẽ lập tức trở về. Lại không ngờ phần lớn Thành hoàng, Thổ địa ở Trục Châu đã 'Tạo phản'! Thổ địa còn dễ nói, Thành hoàng đã là thần chức chính thất phẩm, thần uy có thể so với Trúc Cơ, nếu ở trong Thần Vực của bản thân thì uy càng như Kết Đan! Dù võ tướng của Đạo Đình như Cam Ngọc vẫn bị đuổi chạy như chó nhà có tang, trong bất tri bất giác, y đã xâm nhập vào Trục Châu, đến cạnh Bàn Long Hồ. Thành hoàng, Thổ địa đều là địa chích nên muốn chạy trốn thì chỉ có thể dựa vào thủy mạch! Nhưng y không ngờ được mặc dù kế hoạch rất tốt nhưng lại gặp phải Tử Kiếm Tiên trên mặt sông! Một thân kiếm thuật của kiếm tiên này thật sự kinh thiên địa, khiếp quỷ thần. Lại càng không cần phải nói lão lập đại công nhiều lần, trước đó còn được Sơn thần ban cho một viên ngoại đan. Chút nhân mã của Cam Ngọc chỉ mấy kiếm đã bị giết hết. Y chỉ có thể hoảng hốt thi triển thần thuật thủy độn, trốn xuống đáy sông, lo sợ bất an chờ tuyên án... 'Cứ cách mấy chục giây thì kiêm quan sẽ xẹt qua, hiển nhiên hắn đang tìm kiếm ta...' Cam Ngọc hoảng loạn trong lòng:
"Phải chuyển nơi khác..."
Ngay khi y địch chạy trối chết dọc theo thủy mạch thì cách đó không xa lại có một con quái vật dữ tợn xuất hiện. Nhìn kỹ lại mới phát hiện chúng lại là một đám binh tôm tướng cua. Tượng mạo của Dạ Xoa dẫn đầu tuần tra hồ rất dữ tợn nhưng nó lại nho nhã lễ độ chấp tay:
"Thư sinh nhân tộc... Đại Thánh mời!"
"Đại thánh?"
Cam Ngọc sững sờ rồi chợt hiểu ra, chẳng lẽ là vị Hỗn Thủy Đại Thánh kia sao? Nghe nói nguyên hình của hắn chính là một con ngư yêu, thừa dịp Sơn thần Hắc Sơn làm loạn cũng gây ra sóng gió, bây giờ đã chiếm phủ Bàn Long, cũng là một tên phản tặc! Y đang định cự tuyệt thì thấy trên người của Dạ Xoa có thần quang lóe lên, uy áp nhàn nhạt truyền đến. Y biết ở dưới đáy hồ rất bất lợi, mình chắc chắn không phải đối thủ của tên Dạ Xoa này. Huống chi dù y có thể giết được tên Dạ Xoa này thì chẳng lẽ có thể ra khỏi hồ chạy thoát sao? Tử Kiếm Tiên vẫn còn ở trên mặt hồ mà! So sánh lợi hại thì y vẫn chọn chuyện nhẹ hơn! Cam Ngọc cắn răng nói:
"Bản nhân luôn mong mỏi được gặp Đại Thánh..."
"Như vậy thì tốt, mời!"
Dạ Xoa tuần hồ vung cương xoa trong tay ra, vô số nước bị tách ra hình thành một con đường dưới nước. Cam Ngọc kết quyết tích thủy rồi bị Dạ Xoa và binh tôm tướng cua vây quanh như phạm nhân, bị giải đến trước Long cung. 'Tên đại thánh này không hiểu đạo đãi khác... Cưỡng chế mời như vậy khác gì áp giải.' Cam Ngọc không cam lòng, sau đó tinh thần của y đã bị sự rộng lớn của Long cung thu hút. Chỉ thấy tưởng có nó được xây bằng gạch vàng, Hồng Ti Nam Mộc làm cột, không ngừng tản ra ánh sáng long lanh. Sau khi vào Long cung thì ven đường đều có thể thấy được san hô cào mấy thước có đủ màu, trên vách tường thì khảm từng viên Dạ Minh Châu. Ngẫu nhiên có bạng nữ mặc sa mỏng đi ngang qua, cười nói tự nhiên, thân thể gợi cám khiến người ta phải suy tư. Cam Ngọc nhất thời mê hết ngũ sắc, y xém chút đã quên ban thân đang ở đâu. Cũng may dù sao y cũng là người đọc sách, công phu dưỡng khí mấy chục năm vẫn còn nên y cũng miễn cưỡng lấy lại được bình tĩnh thì đã bước đến trước một sảnh đường lớn. Một đám bối nữ đang nhảy múa nhẹ nhàng ở giữa sảnh đường, luận tư sắc thì hơn thị nữ vừa rồi một bậc. Một đại hán mặc hắc bào đang ngồi trên chủ vị, trước mặt có đầy món ngon, còn có một mỹ nữ mặc váy xòe chỉ to cỡ bàn tay đang đổ đầy mồ hôi gắp thức ăn, rót rượu cho hắn. Cam Ngọc thoáng liếc mắt qua nhìn thì cũng cảm thấy nữ tử kia hơi đáng thương. Nhưng lúc này y nhanh chóng ổn định lại tâm thần rồi thi lễ:
"Vãn sinh Cam Ngọc, bái kiến Đại Thánh!"
"Cam Ngọc? !"
Phương Tịch chợt lớn giọng, khiến toàn bộ cung điện cũng run rẩy. Là mãnh nhân đánh Bàn Long Hồ Quân bỏ chạy nên khí tức của hắn vừa động đã khiến những tên binh tôm tướng cua, Dạ Xoa tuần, thậm chí quy thừa tướng cũng sợ đến mức nằm rạp xuống đất:
"Đại Thánh gia gia bớt giận..."
"Ha ha ha!"
Phương Tịch cười ha ha:
"Cuối cùng ngươi đã đến rồi!"
"Đại Thánh biết bản nhân sao?"
Cam Ngọc tự thấy mình hành sự chính trực, ngay thẳng, chính là bình sinh không làm việc trái với lương tâm, ban đêm không bị quỷ gõ cửa nên kinh ngạc hỏi. "Hỏi rất hay, ngươi nhìn kỹ lại xem bản nhân là ai?"
Phương Tịch hét lớn, đỉnh đầu có một mảnh mây đen xông ra. Mây đen này như do vô số hơi nước ngưng tụ, mỗi một giọt đều nặng như núi, chỉ tản ra một chút đã có thể lấp đầy từng hồ nước. Mà ở trong trọng thủy đen nhánh lại có một con Giao Long hiện ra. Toàn thân nó đen nhánh, đầu mọc độc giác, lân phiến dày đặc, phần bụng có bốn móng, hai sợi râu thon dài, nhìn rất phiêu dật bất phàm. Nhưng chẳng biết tại sao Cam Ngọc lại cảm thấy dáng vẻ của con Giao Long này rất quen. Ký ức của y chợt thay đổi rất nhanh, nhớ lại năm đó lúc y chưa phát lên, nhất thời thèm ăn nên đã ăn Long Vương giếng kia! "Là ngươi? !"
Cuối cùng y không chịu nổi nữa, sắc mặt tái nhợt, xụi lơ trên mặt đất. Giờ này khắc này, Cam Ngọc sinh ra một suy nghĩ trong đầu: 'Tiêu rồi... Long Vương giếng kia không biết đã có được cơ duyên gì mà đã hóa giao, còn trở thành Hỗn Thủy Đại Thánh... Nếu biết trước như vậy thì không bằng nổi lên mặt nước để Tử Kiếm Tiên chém một kiếm, tránh phải bị đau khổ!' Trong suy nghĩ của y, bây giờ Long Vương giếng gặp y chính là kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt, kiểu chết tốt nhất e là vào vạc dầu hoặc bị ăn sống! Dù sao năm đó mình đã ăn thần khu của đối phương mà... Huyết hải thâm thù như vậy lại rơi vào trong tay của đối phương, có lý nào may mắn thoát được? "Ha ha ha... Thư sinh, bây giờ ngươi đã rơi vào trong tay của bản đại thánh rồi, có muốn nói gì không?"
Phương Tịch cười khằng khặc, dáng vẻ rất thoải mái. "Chỉ cầu chết nhanh..."
Cam Ngọc nhắm mắt lại. Đúng lúc này lại có một tiếng nói trong vắt như ngọc vang lên:
"Chậm đã!"
Cam Ngọc chờ rất lâu cũng không thấy mình bị giết thì mở mắt ra, chỉ thấy Hỗn Thủy Đại Thánh đã có sắc mặt rất kho coi mà nhìn mình chằm chằm. "Ngươi mạo phải bản đại thánh, vốn phải chết chắc nhưng bây giờ vẫn còn một đường sống, ngươi có muốn hay không?"
Phương Tịch cười tủm tỉm nói. "Xin Đại Thánh hãy nói..."
Cam Ngọc nhìn quanh hai bên, không thấy chủ nhân của tiếng nói trước đó thì đã biết đối phương đang dùng pháp thuật truyền âm. Người có thể làm được chuyện này rất ít, nghi ngờ lớn nhất chính là Sơn thần Hắc Sơn! Lúc này, y chỉ nghe thấy Phương Tịch nói:
"Sơn thần có lệnh, bản đại thánh phải đến kinh thành một chuyến... Đúng lúc có thể mượn pháp cấm trong Đạo Lục của ngươi để che đi yêu khí của bản đại thánh..."
'Quả nhiên, Sơn thần và Đại Thánh đều là cá mè một lứa, không đúng, Hỗn Thủy Đại Thánh lại nghe lệnh của Sơn thần Hắc Sơn!' Trong lòng Cam Ngọc hơi động, trên mặt lại không thay đổi gì:
"Nếu ngươi đến kinh thành mạo phạm Đạo Luật thì ta cũng không tránh được ngàn đao băm thây..."
"Nếu ngươi theo thì người nhà của ngươi có thể tránh khổ, bản đại thánh sẽ đưa người nhà của ngươi đến Hắc Sơn tìm sự che chở trước."
Phương Tịch cười ha hả nói:
"Nếu ngươi không theo thì đương nhiên cả nhà sẽ cùng lên đường!"
Đại yêu bực này hành sự chính là đơn giản, trực tiếp, hùng tàn, tanh máu như vậy. Cam Ngọc suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn cười khổ:
"Thủ đoạn của Đại Thánh quá hay, hình như tại hạ cũng không còn lựa chọn nào khác nữa..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận