Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 430: Bắt chim

Vạn Thú Sơn Mạch.

Đại Thanh và Ma Huyết Giao ra sức kéo xe, trên đỉnh xe còn cắm một sợi lông vũ màu xanh tỏa sáng lung linh, dường như trên đó còn có lửa đang cháy.

"Nhớ kỹ lời ta, dựa theo tuyến đường lần trước gặp được con chim kia, lượn xung quanh vài vòng..."

Phương Tịch khoanh chân ngồi trong toa xe, nhàn nhạt phân phó Đại Thanh: "Ngươi sống hay chết thì xem lần này."

Đại Thanh nghe vậy thì gật đầu lia lịa.

Lúc này Phương Tịch mới ngồi vào toa xe, suy nghĩ chuyện gì đó.

Sau khi hắn chia tay với Phượng Băng Tiên thì khôi phục lại tướng mạo ban đầu, sau đó chuẩn bị xuyên qua Vạn Thú Sơn Mạch để trở về tu tiên giới ba nước.

Mặc dù Phượng cung chủ nhiệt tình cố hết sức giữ hắn lại mấy lần, thế nhưng căn bản là Phương Tịch không có ý định ở mãi trong Huyền Băng Cung.

Hắn chỉ đồng ý cho Phượng Băng Tiên tiếp tục mượn danh hiệu Vân Kiệt Tử mà thôi.

Lần về tu tiên giới ba nước này, sở dĩ hắn có phong tao cắm lông vũ trên đỉnh xe như vậy đương nhiên là vì Phương Tịch nhớ đến một cừu gia trong cuốn sổ nhỏ của mình - Thanh Hỏa Loan!

Năm đó, lúc hắn vượt qua Vạn Thú Sơn Mạch đã bị yêu cầm cấp ba thượng phẩm này để mắt đến, thế là bị đuổi giết một đường, vô cùng chật vật.

Lần này áo gấm về quê, đương nhiên phải tìm về tràng tử.

Phương Tịch luôn có chấp niệm với kế hoạch 'long phượng kéo xe' của mình.

Mà với tu vi bây giờ của hắn, dù gặp phải đại yêu hóa hình cấp bốn nếu đánh không lại thì cũng có thể chạy thoát, đương nhiên sẽ không có gì phải e ngại.

Sau khi bố trí mọi chuyện xong, Phương Tịch sờ nhẫn trữ vật, một viên minh châu to khoảng nắm tay hiện ra, nó phóng ngũ thải quang mang ra ngoài, chỉ cầm trên tay mà Phương Tịch đã cảm thấy lính khí ở bốn phía trở nên đậm hơn rất nhiều.

"Linh Nguyên Châu... Vẫn chỉ là Linh Nguyên Châu loại kém nhất, vậy mà đã có công hiệu như vậy."

Trên mặt hắn hiện ra một nụ cười, cả người hắn đã tiến vào trong động phủ Sơn Hải Châu.

Trong động phủ, một cây Yêu Ma Thụ che trời, hầu như bao phủ toàn bộ không gian, rễ của nó phủ kín đại địa, tán cây trải rộng thiên khung như Thế Giới Thụ.

Bên cạnh thân cây Yêu Ma Thụ thì có một động phủ.

Một góc ngoài rìa thì là một ngọn băng sơn tản ra trận trận hàn ý.

Phương Tịch dùng thần thức quét qua, sau khi hắn xác nhận tình trạng của Huyễn Diệt Tâm Lan xong thì bước vào động phủ.

Ào ào ào!

Trong hồ nước, từng mảng hoa sen tỏa hương thơm ngát ra bốn phía.

Một dòng linh tuyền đặc biệt chảy dọc theo trận pháp, chảy quanh toàn bộ động phủ, khiến linh khí trong động thiên đạt đến khoảng cấp hai.

Hai tay Phương Tịch kháp quyết, đánh một đạo pháp lực vào trong hồ nước.

Ùng ục ục!

Một tuyền nhãn nổi lên, vô số bọt nước văng khắp nơi, ở trong hồ nước hiện ra một tuyền nhãn của linh tuyền.

"Đi!"

Phương Tịch ném Linh Nguyên Châu ra, viên châu này hóa thành một đạo lưu quang, lập tức chui vào trong tuyền nhãn.

Hắn lập tức kháp quyết lần nữa, đánh ra vô số pháp ấn như xé gió, lặng lẽ điều chỉnh dòng chảy của trận pháp.

Không lâu sau, tất cả điều khôi phục bình thường.

Phương Tịch yên lặng cảm nhận, hắn cảm thấy dường như linh khí trong động phủ đúng là đậm hơn trước đó một chút, lại còn đang chầm chậm tăng trưởng.

"Đáng tiếc... Một viên Linh Nguyên Châu hơi ít, linh khí trong động phủ có lẽ chỉ miễn cưỡng đạt đến chuẩn cấp ba... Ta còn cần nhiều linh nhãn chi vật hơn."

Hắn thở dài, bước vào thư phòng, bắt đầu đọc sách...

Đối với chuyện biên ngoài, Phương Tịch không có chút nào gấp.

Dù sao dưới tình huống bình thường với tốc độ của Ma Huyết Giao và Đại Thanh thì về đến tu tiên giới ba nước thế nào cũng phải mất hai, ba năm.

Mà mình gặp phải Thanh Hỏa Loan là lúc đã đi hơn phân nửa hành trình, vào sâu trong Vạn Thú Sơn Mạch mới gặp phải nó.

Nói cách khác, cách hang ổ của yêu cầm này vẫn còn ít nhất là một năm lộ trình.

Ngày hôm nay, Phương Tịch đang ngồi xếp bằng dưới gốc Yêu Ma Thụ, tay cầm một quyển sách về truyền tống trận pháp, tận lực lĩnh hội.

Bên cạnh hắn, Thái Tuế vẫn là một đống thịt tròn vo yên tĩnh, không chút động đậy.

Sau khi yêu thú này phục dụng Địa Nguyên Đan thì đã đến cực hạn cấp hai.

Sau đó Phương Tịch từng đột phá ý tưởng, mang một viên Kim Đan đến từ Hồng Nhật giới cho Thái Tuế ăn...

Kết quả Thái Tuế không ăn.

Có lẽ món đồ chơi này quá cứng, cũng có lẽ là do thuộc tính không phù hợp, dù sao thì Thái Tuế cũng không tiêu hóa loại Kim Đan này.

Dựa theo cách nhìn của Phương Tịch, Kim Đan ở Hồng Nhật giới tốt nhất là chế thành một loại pháp bảo đặc thù để sử dụng.

Tỉ như Thất Tinh Đan Quyết của thiếu cung chủ kia, gợi ý cho Phương Tịch rất nhiều.

Nếu hắn vẫn là Kết Đan kỳ thì nói không chừng sẽ lợi dụng nguyên lý của môn pháp thuật này, thử chế ra một món pháp bảo cực kỳ lợi hại.

Thế nhưng bây giờ hắn đã là nửa bước Nguyên Anh, đương nhiên đã chướng mắt chút uy lực của Thất Tinh Đan Quyết.

"Xem ra vẫn phải dùng nội đan của yêu thú... Đúng lúc ở trong Vạn Thú Sơn Mạch chắc là không thiếu yêu thú cấp ba, trên tay của ta còn một số tinh huyết và nội đan của Ma Huyết Giao..."

Mặc dù viên nội đan Giao Long này cho Đại Thanh mới tính là tốt nhất nhưng dù lần này con cá muối chết đó dùng công bù qua, có thể cho nó sống tiếp đã là không tệ.

Luận giá trị thì nó còn kém Thái Tuế rất xa, đây là sự khác nhau giữa cá cảnh và lương thực.

Đương nhiên Phương Tịch có khuynh hướng mang nội đan Giao Long cho Thái Tuế ăn.

Chỉ là bây giờ hắn vẫn chưa tính thử luyện chết Độ Diệt Đan nên cũng không vội động thủ.

Bất chợt Phương Tịch đè lên mi tâm, hắn thông qua thần hồn khế ước cảm nhận được sự hoảng hốt của linh thú Đại Thanh.

"Mắc câu rồi sao?"

Ánh mắt của hắn sáng lên, lập tức bay ra khỏi Sơn Hải Châu.

Trên bầu trời, Đại Thanh kéo xa giá, đằng vân giá vụ, ra sức chạy trốn.

Mà ở sau lưng nó là một hỏa cầu xanh to lớn.

Hỏa cầu này tản ra nhiệt độ cực nóng, lại còn phi hành tuyệt tích, trong nháy mắt đã ngăn xa giá lại.

Thu!

Một tiếng hót trong trẻo vang lên!

Từ trong hỏa cầu xanh bay ra một con đại điểu thần tuấn vô bỉ.

Nó tựa như một con Khổng Tước to lớn, lúc mở hai cánh ra lại như Phượng Hoàng, mỗi sợi lông vũ trên thân nó đều tỏa ra ánh sáng lung linh, dường như có thanh sắc hỏa diễm đang thiêu đốt.

Yêu thú cấp ba thượng phẩm - Thanh Hỏa Loan!

Oan gia lần trước khi Phương Tịch xuyên qua Vạn Thú Sơn Mạch, cuối cùng đã xuất hiện!

"Quả nhiên là ngươi!"

Một đạo thanh hồng từ trong xe ngựa bay ra hóa thành thân ảnh của Phương Tịch.

Hắn nhìn qua con Thanh Hỏa Loan này, trên mặt lại lộ ra nụ cười được như ý: "Lần trước truy sát ta rất thoải mái đúng không? Lần này ông lại trở về!"

"Thu!"

Thanh Hỏa Loan cảm nhận được rõ ràng pháp lực trên người của Phương Tịch là Kết Đan hậu kỳ, trước tiên nó vỗ cánh rồi từ mỏ phun ra một đoàn thanh sắc hỏa diễm!

Đây là Thanh Loan Chân Hỏa!

Chính là một trong Thập Đại Linh Diễm tiếng tăm lừng lẫy ở tu tiên giới, nghe nói có liên quan đến chân linh Thanh Loan trong truyền thuyết.

Con Thanh Hỏa Loan này nghi là có một chút huyết mạch của chân linh Thanh Loan.

Đây cũng là nguyên nhân mà Phương Tịch nhớ mãi không quên nó.

Dù sao nghe đồn rằng chân linh Thanh Loan là thần thú có thể chém giết với tiên nhân.

Mà mẹ của Thanh Loan chính là Phượng Hoàng vô cùng cường đại.

Thanh Loan Chân Hỏa này vừa xuất Phương Tịch cũng cảm thấy pháp lực Khô Vinh Quyết trong người bắt đầu hơi khô nóng.

Thậm chí mấy đạo Ất Mộc Thần Quang Kiếm Khí mà hắn tiện tay phát ra cũng bị thiêu đốt hóa thành khói xanh giữa không trung.

"Tốt... Linh diễm này không tệ, thuộc về ta!"

Phương Tịch cười ha ha.

Lần trước hắn bị Thanh Hỏa Loan đuổi đến vô cùng chật vật, một phương diện là hắn không dám ra tay đánh nhau ở trong Vạn Thú Sơn Mạch.

Còn một phương diện khác là thật sự bị yêu cầm này khắc chế đến thảm.

Lúc ấy hắn vẫn là Kết Đan trung kỳ, chưa chắc có thể làm gì được đối phương.

Dù lúc này hắn đã tấn thăng đến Kết Đan hậu kỳ, lấy thêm Vạn Hồn Phiên ra thì đoán chừng Phương Tịch cũng chỉ có thể đánh ngang tay với nó.

Mặc dù Thanh Loan Chân Hỏa không bằng Nam Minh Chu Tước Hỏa chư tà lui tránh nhưng cũng có kỳ hiệu khắc chế âm hồn tà ma.

Đây chính là chỗ khủng bố của yêu thú có huyết mạch chân linh.

Yêu thú cấp ba bình thường đối đầu với tu sĩ Kết Đan cùng cảnh giới thì tỉ lệ lớn đều phải rơi vào hạ phong, chỉ có sau khi hóa hình mới có thể vượt lại.

Thanh Hỏa Loan này mới cấp ba đã vượt qua tu sĩ nhân loại, chờ đến cấp bốn thì hơn cỡ nào đây?

"Thanh Hỏa Loan, ngươi nghe đây, hôm nay trừ phi ngươi bị ta gieo xuống lạc ấn thần hồn làm linh thú cho ta, nếu không thì cứ chờ bị nhổ lông, rút đan biến thành tài liệu đi!"

Hai tay Phương Tịch gảy liên tục, từng đạo Ất Mộc Thần Quang xuất hiện hóa thành thuẫn tường, miễn cưỡng ngăn Thanh Loan Chân Hỏa, lại cười ha hả.

Trong mắt của Thanh Hỏa Loan hiện lên vẻ tức giận, nó chợt vỗ cánh một cái, toàn thần của nó đều bốc lên thanh sắc chân hỏa, một hỏa cầu rất lớn bay đến chỗ Phương Tịch.

Đối mặt uy thế kinh người này, Phương Tịch cũng không động đậy, hắn chỉ kháp quyết khiến thiên linh chợt lóe lên thanh quang, Nguyên Anh cười hì hì xuất hiện, một cỗ ba động pháp lực kinh khủng tản ra bốn phía.

Thanh Hỏa Loan đang bay nhanh chợt phát ra tiếng hót cao vút, dường như mang theo một chút kinh hoàng, hỏa cầu to lớn thay đổi quỹ tích một trăm tám mươi độ bo cua cực gắt, bay nhanh về phía sau, dường như nó còn vận dụng loại bản mạng thần thông nào đó, khiến tốc độ của nó như điện quang thạch hỏa."

Rất rõ ràng, con yêu cầm này biết mình tuyệt đối không phải đối thủ của Nguyên Anh lão quái nên lập tức bỏ chạy.

Mà với tốc độ của nó, dù Nguyên Anh lão quái bình thường, nói không chừng cũng để nó chạy mất.

Ngoại Đạo Nguyên Anh thấy cảnh này thì chỉ ném Tinh La Kỳ Bàn trong tay đi.

Trong nháy mắt, mười chính đạo bạch quang to lớn hiện ra, tung hoành qua lãi giữa thiên địa như một tấm lưới lớn, ngăn cản một đoàn thanh hỏa kia lại.

Phốc phốc!

Thanh Loan Chân Hỏa thiêu đốt bạch quang to lớn, nhưng lại phí công mà lui.

Hỏa quang thu lại, hiện ra thân hình của Thanh Hỏa Loan, trong tiếng hót của nó mang theo sự hoảng sợ.

"Bạch tử chủ khốn, hắc tử chủ sát... Trước tiên thưởng cho ngươi một bạch tử đi."

Ngoại Đạo Nguyên Anh kẹp một quân cờ trắng lên rồi ngón tay bắn ra.

Ba!

Hư không chợt lóe, một quân cờ trắng như thuấn di xuất hiện trước mặt của Thanh Hỏa Loan, nặng nề đánh lên thân của yêu cầm này.

Trên bầu trời rơi xuống vài sợi lông vũ, Thanh Hỏa Loan rên rỉ, vậy mà toàn thân của nó đều bị từng sợi xiềng xích màu trắng trói lại, rơi thẳng xuống đất.

Phương Tịch chậm rã hạ xuống, đến trước mặt Thanh Hỏa Loan, hắn kẹp lên một quân cờ đen: "Ta chính là tu sĩ Nguyên Anh, một con yêu thú cấp ba như ngươi làm linh thú của ta sẽ không thiệt thòi... Ta đếm ba tiếng, nếu ngươi không đồng ý thì ta sẽ lập tức giết ngươi, dù sao giữa ngươi và ta có thù, ta cũng vui vẻ làm vậy. Một, hai... Ba!"

Phương Tịch ra vẻ muốn giết, Thanh Hỏa Loan nhắm hai mắt lại, phát ra tiếng như khóc, biểu đạt ý thần phục.

Dù sao trong yêu thú mạnh được yếu thua vốn là chí lý.

"Ha ha... Vậy mới đúng chứ, còn không buông lỏng thức hải để ta gieo lạc ấn sao?"

Thấy yêu điểu này thần phục, Phương Tịch cười ha ha, thần thức chui vào thức hải của Thanh Hỏa Loan, hung hăng đánh xuống ấn ký...

Một lát sau, tại chỗ chợt lóe quang mang, xa giá Thánh tử lại xuất phát, ở phía trước kéo xe, rõ ràng là Ma Huyết Giao và Thanh Hỏa Loan!

Yêu vương ở bốn phía vốn phát hiện động tĩnh nên chạy đến, sau khi thấy cảnh này thì lập tức dùng tốc độ nhanh hơn chạy trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận