Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 413: Vạn Hồn Phiên

"Quả nhiên... Ta không phải là Thánh tử."

Cảm nhận được sự cự tuyệt của Tinh La Kỳ Bàn thì Phương Tịch thở dài, cuối cùng hắn cũng không phải là loại tuyệt thế thiên tài kia.

Nhưng mà dù là Thánh tử thì cũng phải đến Kết Đan viên mãn mới nắm giữ linh bảo này, có lẽ hắn chờ đến lúc Kết Đan viên mãn vẫn có thể thử một lần nữa?

Suy tư đã định, Phương Tịch cất kỹ Tinh La Kỳ Bàn, sau đó mở một hộp ngọc khác ra.

Trong hộp ngọc này lài một cây tiểu phiên bạch cốt!

Pháp bảo cực phẩm - Vạn Hồn Phiên!

Nó không chỉ là pháp bảo cực phẩm mà còn là bản mạng pháp bảo của Thánh tử kia, nó đã được người này bồi dưỡng nhiều năm, chỉ chờ Kết Anh là có thể tấn thăng làm linh bảo cấp bốn!

Mặc dù Phương Tịch cũng đã thử qua pháp bảo ma phiên của những đệ tử ma môn khác, thậm chí còn từng khống chế các loại Quỷ Vương, nhưng phẩm chất của Bạch Cốt Phiên này tốt đến mức vượt ngoài tưởng tượng của hắn.

Chỉ là cán cờ đã dùng loại xương cốt phát ra khí sắc bén nào đó luyện chế, nghi là xương của đại yêu hóa hình cấp bốn, lại được thêm vào không biết bao nhiêu tài liệu và cấm chế quý giá nên bạch cốt này mới ôn nhuận như ngọc, tỏa sáng oánh oánh.

Còn mặt cờ lại không biết đã dùng loại tơ tằm nào mà trong đó chứa ngàn vạn sinh hồn, chỉ cầm trong tay mà dường như bên tai đã truyền đến tiếng gào thét mơ hồ của oan hồn...

"Pháp bảo này... Kết Đan trung kỳ khống chế cũng rất phí sực, bây giờ lại vừa vặn."

Phương Tịch cầm lấy Vạn Hồn Phiên, pháp lực Khô Vinh Quyết vô cùng cường đại tràn vào trong đó, bất ngờ nhuộm lá cờ này thành hai màu xanh vàng.

Pháp lực của hắn bây giờ đã là Kết Đan hậu kỳ, đồng thời Khô Vinh Quyết cũng là công pháp đỉnh tiêm, pháp lực của hắn lúc này như một con cuồng long, một đường công thành đoạt đất, nó xông vào khiến một số cấm chế và lạc ấn pháp lực còn lại trong Vạn Hồn Phiên thất linh bát lạc, cuối cùng mạnh mẽ đánh vào lạc ấn pháp lực của mình, xem như hắn đã tế luyện sơ bộ Vạn Hồn Phiên này xong.

"Bản mạng pháp bảo của Thánh tử này trải qua tế luyện không những uy lực vĩnh viễn giảm đi mấy thành mà còn mất đi cơ hội tấn thăng thành linh bảo."

Phương Tịch thở dài nhưng cũng không cảm thấy tiếc nuối bao nhiêu, dù sao nó cũng chỉ là một món pháp bảo chuyền tay.

Bản mạng pháp bảo thật sự của hắn là Sinh Tử Ấn, bây giờ vẫn còn ở trong Yêu Ma Thụ ở Sơn Hải Châu mà!

Có lẽ cũng nhờ vào Chủng Bảo Quyết này mà pháp lực của hắn mới có thể không bị bồi dưỡng bản mạng pháp bảo liên lụy tiến như bay, bây giờ hắn mới hai trăm bốn mươi sáu tuổi đã tấn thăng đến Kết Đan hậu kỳ.

Thành tích này dù là trong tu sĩ Kết Đan của đại tông môn thì cũng không tệ.

Về phần tán tu Kết Đan?

Càng là tồn tại như phượng mao lân giác, dù sao trong bọn họ có rất nhiều tu sĩ Giả Đan, đa phần còn lại cả đời đều dừng lại ở cảnh giới Kết Đan sơ kỳ.

"Cho dù chỉ có năm trăm năm thọ nguyên thì ta cũng còn trọn vẹn hơn hai trăm năm mươi năm nữa để tính toán chuyện Kết Anh, huống chi ta sẽ không đoản mạng như vậy... Bây giờ thọ nguyên lại khôi phục hơn hai nghìn năm."

"Hơn nữa bồi dưỡng Sinh Tử Ấn cũng không bị bỏ xuống... Chờ đến lúc ta ngưng kết Nguyên Anh thì pháp bảo này có thể tấn thăng linh bảo trước một bước, từ đó trở thành đại thủ đoạn để đối kháng lôi kiếp của Nguyên Anh."

Đến lúc này, Phương Tịch đã bắt đầu cân nhắc chuyện ngưng kết Nguyên Anh.

Dù sao tu sĩ Nguyên Anh mới thật sự là tầng cao nhất của tu tiên giới.

Đồng thời cửa ải này cũng tương đối khó mà vượt qua.

Phương Tịch bấm tay tính toán, quan ải ngưng kết Nguyên Anh có lẽ mình có thể dựa vào Khô Vinh Quyết và Ất Mộc Pháp Thân, Tâm Ma kiếp có Độ Diệt Đan, Lôi Kiếp Nguyên Anh nếu như mình chuẩn bị đầy đủ thì có lẽ cũng có hai món linh bảo để dựa vào!

Tính như vậy thì xác suất có thể thành Nguyên Anh của hắn đã đủ khiến những Kết Đan của tông môn Nguyên Anh kia ước ao ghen tị.

"Nhưng mà vẫn chưa đủ, vẫn phải tích lũy nhiều hơn..."

Phương Tịch thì thào, thần thức của hắn tiến vào từng tấc trong Vạn Hồn Phiên.

Một khắc sau, hắn lập tức giật nảy mình: "Đây là... Mấy vạn âm hồn... Còn ba con Quỷ Vương Kết Đan? Loại khí tức này... Không đúng... Là hai con Quỷ Vương Kết Đan trung kỳ và một con Kết Đan hậu kỳ!"

"Hơn nữa... Trên mặt cờ này dường như còn có một tầng cấm chế ảo diệu, có thể tạo thành một trận pháp phối hợp với đại quân âm hồn thì uy lực càng mạnh hơn!"

"Quả nhiên, năm đó Thánh tử đối phó ta quá thời ơ rồi... Nếu không thì chỉ cần lắc Vạn Hồn Phiên này một cái thì e là ta cũng phải té sắp mặt tại chỗ..."

Phương Tịch cẩn thận kiểm tra thì phát hiện ba con Quỷ Vương này đều hơi uể oải, thỉnh thoảng còn phải bắt âm hồn bên cạnh để bồi bổ thì hắn không khỏi càng cạn lời: "Đây là đói quá lâu sao... Xem ra năm đó số lượng sinh hồn trong hồn phiên này phải nhiều hơn một chút, đáng tiếc ta cũng không phải Thánh tử, sẽ không đi tìm huyết nhục cho ma phiên này... Thời gian sau này, ba ngày đói hai bữa e là chúng vẫn phải tiếp tục."

"Dù vậy thì có Vạn Hồn Phiên này trong tay, Kết Đan viên mãn ta cũng không sợ."

Phương Tịch suy nghĩ một lúc rồi vươn tay điểm một cái.

Vạn Hồn Phiên lập tức hóa thành một đạo lưu quang chui vào trong tay áo của hắn.

Hắn đứng dậy, trước hết thi triển cho mình một Thanh Khiết Thuật tẩy sạch pháp bào rồi mới mỉm cười tiếp tục dùng gương mặt của Vân Kiệt Tử ra ngoài.

Hống hống!

Thanh Giác Ngư Long lập tức gào thét, nhào đến nằm lăn lóc dưới chân của Phương Tịch.

"Dù ngươi lấy lòng ta thế nào thì ta cũng biết thời gian của ngươi không còn nhiều..."

Phương Tịch mỉm cười thu Thanh Giác Ngư Long và Ma Huyết Giao vào trong Sơn Hải Châu.

Sau đó trong tay hắn hiện ra hai cây trận kỳ, hắn lay động nhẹ một cái.

Ất Mộc Thần Quang đầy trời thu liễm, Thanh Mộc sát khí vốn vô cùng lăng lệ thì chẳng biết từ lúc nào đã tiêu tán không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Phương Tịch điều chỉnh khí tức đến Kết Đan trung kỳ rồi chắp tay bước ra khỏi động phủ.

"Chúc mừng công tử tấn thăng Kết Đan trung kỳ!"

Phượng Băng Tiên là người đầu tiên phát hiện những chuyện này, lập tức mừng rỡ quỳ xuống.

"Chúc mừng công tử tấn thăng Kết Đan trung kỳ, tương lai có hi vọng tiên đạo trường sinh."

Khương Linh và các thị nữ cũng lập tức hành lễ theo, trong lòng họ đều hưng phấn.

Hơn trăm thế lực Kết Đan ở Nguyên Quốc, bất kể là tông môn hay là gia tộc, thật ra đa phần đều là do Kết Đan sơ kỳ chống đỡ, trong đó còn lẫn lộn không ít Giả Đan và ngoại đan.

Bây giờ Vân Kiệt Tử thái thượng tấn thăng Kết Đan trung kỳ, Huyền Băng Cung ở trong các thế lực Kết Đan cũng được xem như trung đẳng.

Nếu một ngày nào đó hắn tấn thăng Kết Đan hậu kỳ thì đó chính là vài tông môn ở dưới thế lực Nguyên Anh!

"Công tử tấn thăng Kết Đan trung kỳ... Có muốn tổ chức đại yến ba ngày để quảng bá tứ phương không?"

Phượng Băng Tiên ôn nhu hỏi.

Nếu là như vậy, thì Băng Sát Tông là cái đầu tiên nàng muốn báo để cho chúng đẹp mặt, xem thử trò hề của Huyền Băng lão quỷ kia!

"Cũng không cần..."

Phương Tịch suy nghĩ một lúc rồi vẫn từ bỏ: "Ta tu luyện mấy chục năm đã đột phá đến Kết Đan trung kỳ... Tốc độ quá nhanh, vì để tránh cho những đồng đạo khác đỏ mắt nên miễn đi..."

Thật ra là hắn chướng mắt với quà mừng bèo bọt của những thế lực quanh đây.

Bởi vậy nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

"Nhưng mà tiểu yến một ngày thì vẫn nên làm."

Phương Tịch nhìn mấy giai nhân trước mặt thì chợt cười dâm...

Mấy ngày sau.

Huyền Băng Cung khôi phục lại sự yên tĩnh.

Phương Tịch vẫn tu hành trong Tiểu Hàn Động.

Dù sao thì sau khi đột phá hậu kỳ xong, tiến bộ pháp lực của hắn là một con đường bằng phẳng nên đương nhiên hắn muốn nhanh chóng tu luyện pháp lực Kết Đan hậu kỳ đến viên mãn, sau đó tính chuyện ngưng kết Nguyên Anh.

"Thật ra nơi đây cũng không tệ... Linh mạch cấp ba thượng phẩm, lại bố trí Tụ Linh Trận dùng linh thạch bổ sung miễn cưỡng cũng bằng linh mạch cấp bốn, đã đủ để ngưng kết Nguyên Anh."

"Chỉ là không biết lão quỷ nói Khô Vinh Quyết phối hợp với Ất Mộc Pháp Thân có thể gia tăng xác suất ngưng kết Nguyên Anh là tự nhiên như vậy hay phải phối hợp với bí pháp gì... Lão quỷ giữ lấy điểm này không buông nên ta không thể không đi thực hiện ước hẹn trăm năm."

Phương Tịch xếp bằng ở trên bồ đoàn, mở mắt ra, hắn tương đối hài lòng với tiến triển pháp lực của mình.

Đúng lúc này, thần sắc của hắn khẽ động, lấy một khối ngọc phù truyền tin ra.

Ngọc phù tỏa ra quang mang lấp lánh, sau đó hóa thành một đám văn tự: 'Chúc mừng đạo hữu tấn thăng Kết Đan trung kỳ!'.

Khóe miệng Phương Tịch hơi cong lên, dường như hắn có thể thấy sự khó tin, ao ước, đố kị của Thanh Dương Thượng Nhân... Nhưng phải cố nén lại sự không cam lòng để liên hệ với mình...

Đây là trải qua đánh đập còn quá ít...

Hắn thầm thở dài, thần thức tiến vào ngọc phù, bắt đầu trả lời: 'Chẳng qua là may mắn mà thôi, Thanh Dương đạo hữu có chuyện gì sao?'.

Lúc này Phương Tịch trả lời càng giống như tra nam chơi xong rồi bỏ.

Hắn cảm nhận được bên kia dừng lại một chút mới trả lời - 'Bí thuật chế tác hai loại ngọc phù đặc biệt đổi một lần xuất thủ của các hạ, thế nào?'.

"Ha ha... Đây là hạ giá sao?"

"Thế nhưng ban đầu ta muốn có thuật chế phù là bởi vì ta đã có sẵn nửa thiên bí pháp, sau đó chủ yếu vẫn là nghiên cứu linh văn hư không..."

"Xuất thủ... Bây giờ Thanh Diệp Thương Hội và Xích Huyết Giáo có chút xung đột, với sự khôn khéo của Nguyên Anh lão quái hai nhà này, nói không chừng đã sớm nhìn ra có người giở trò quỷ, xung đột bên ngoài cũng chỉ là diễn kịch để âm thầm bắt chuột thì sao?"

"Thiên Minh này cũng không dám xuất thủ lại lừa ta xuất thủ... Dáng vẻ ta giống như tên đổ vỏ ốc lắm sao?"

Phương Tịch nhìn tin nhắn hiện lên trên ngọc phù truyền tin thì thật sự cạn lời.

Dù tu vi của hắn tiến nhanh nhưng hắn cũng không muốn bị cuốn vào đấu đá của mấy thế lực Nguyên Anh.

Hắn suy nghĩ một lúc rồi dùng lý do mới đột phá, cần bế quan củng cố tu vi để từ chối.

"Quản ngươi nói đến thiên hoa loạn trụy ta cũng làm lão hổ không ra khỏi động, ngươi có thể làm khó làm dễ được ta sao?"

"Trốn trong tiểu lâu thành nhất thống, ngồi nhìn phong vân của tu tiên giới biến ảo cũng rất thú vị."

Sau khi Phương Tịch suy nghĩ kỳ thì tiếp tục nhắm hai mắt lại tiến vào vòng tu luyện tiếp theo...

Trong một hang động dưới lòng đất ở một nơi nào đó.

Sắc mặt Thanh Dương Thượng Nhân hơi âm tình bất định, chợt buông tay.

Ngọc phù trong tay y chẳng biết từ lúc nào đã vỡ thành mấy khối rơi trên mặt đất.

"Hắc... Ta nghe nói Vân Kiệt Tử của Huyền Băng Cung kia lại khiến sư huynh phải ăn quả đắng, chẳng lẽ hôm nay cũng vậy sao?"

Một tiếng nói đạm bạc chợt xuất hiện.

Hai mắt Thanh Dương Thượng Nhân tỏa sáng, một thiếu niên kim bào xuất hiện lập tức khiến y vừa mừng vừa sợ: "Vậy mà là Vi sư đệ, ngay cả đệ sư môn cũng phái ra sao..."

Mặc dù nhìn sự đệ này của Thanh Dương Thượng Nhân trẻ tuổi nhưng hoàn toàn là vì y đột phá đại cảnh giới rất sớm chứ không phải từng dùng các loại như Cố Nhan Đan.

Y chính là Kim linh căn thiên phẩm, mười mấy tuổi đột phá Trúc Cơ, hơn sáu mươi đã Kết Đan, đến bây giờ chẳng qua chỉ mới hai trăm tuổi đã có tu vi Kết Đan trung kỳ.

Được trên dưới sư môn quý trọng, xem như hạt giống Nguyên Anh.

"Là ta cảm thấy tu hành quá nhanh, pháp lực tăng tiến quá mạnh, không có lợi cho việc đột phá bình cảnh Kết Đan hậu kỳ, đúng lúc ra cọ xát vài cái để giải sầu... Nghe nói Thanh Dương sư huynh gặp nạn nên đến hỗ trợ."

Vi sư đệ cười ngây ngô: "Vân Kiệt Tử Huyền Băng Cung kia mấy lần đớp mồi thơm lại không mắc câu... Chi bằng giao cho sư đệ xuất thủ, chắc chắn sẽ cho sư huynh một cái công đạo."
Bạn cần đăng nhập để bình luận