Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 312: Di tích có biến

Tu luyện không ngày tháng.

Sau khi Phương Tịch sai Chung Hồng Ngọc đưa tin thì uống rượu đùa vui với Ngôn Doanh và Hạ Hầu Hinh mấy ngày, sau đó đã lâm vào một vòng bế quan dài.

Không biết đã trôi qua bao lâu.

Trong phòng chế phù, Phương Tịch tóc tai bù xù nhìn chăm chú từng tấm phù chỉ tím trước mặt.

Mặc dù những tấm phù chỉ này trống rỗng nhưng bên ngoài có linh quang trong vắt, phóng ra bảo quang, rõ ràng không phải vật thường.

"Hư mất mấy lần, cuối cùng mới luyện chế được một đám phù chỉ cấp ba... Đáng tiếc với tạo nghệ Phù sư cấp hai thượng phẩm của ta bây giờ, ngoại trừ luyện chế Bảo Văn phù ra thì cái khác đều là lãng phí..."

Với tu vi bây giờ của hắn đi vẽ bảo phù cấp ba thì tỉ lệ thất bại rất cao.

Nhưng mà Phương Tịch cũng không tham, sau khi hắn tiêu hao hầu một chồng phù chỉ này hầu như không còn thì cũng luyện thành một tấm bảo phù cấp ba, vậy cũng lời rồi.

Mấy tháng sau, hắn hơi buồn bực từ phòng chế phù bước ra, lại vào phòng bế quan, bắt đầu đả tọa khôi phục công lực.

Mỗi lần Khô Vinh Quyết chầm chậm vận chuyển đều mang đến cho hắn cảm ngộ mới.

Đây là Ất Mộc Pháp Thân cũng đang tinh chỉnh lộ tuyến vận hành của Khô Vinh Quyết, nhưng mà co với Thanh Mộc Trường Sinh Công thì rất chậm.

May mà Phương Tịch là người rất kiên nhẫn, cứ chậm rãi chờ như vậy.

Hắn lấy ngọc giản ghi chép công pháp Khô Vinh Quyết Nguyên Anh kỳ ra, không ngừng lĩnh hội mỗi ngày.

Đa phần bí thuật trong Khô Vinh Quyết này hắn đều đã dễ dàng luyện thành, không chút khó khăn gì.

Ngoại trừ Khô Vinh Huyền Quang tinh thâm nhất ra thì đều như vậy.

Ánh mắt của Phương Tịch không ngừng thuận theo thiên bí thuật hướng xuống, đã thấy được thiên về các loại Ất Mộc Chân Hỏa, Ất Mộc Thần Lôi, đều là thần thông, pháp thuật mà hắn có thể tu luyện.

'Thật ra... Dù Ất Mộc Thần Quang thì tu sĩ hệ Mộc cũng có thể tu luyện được... Chỉ là yêu cầu cao hơn một chút, nếu tu sĩ Kết Đan muốn tu luyện công pháp hệ Mộc đỉnh cấp thì phải hao tổn một phen tâm huyết mới có thể luyện thành, chính là thủ đoạn cấp ba nghiêm chỉnh... Hoặc là tu sĩ Trúc Cơ thiên phú dị bẩm cũng có thể luyện thành thần quang này?'.

Phương Tịch sờ cằm.

Từ sau khi luyện thành Ất Mộc Pháp Thân thì thiên phú của hắn ở tất cả công pháp và bí thuật hệ Mộc đều có thể tính là khoáng thế kỳ tài.

Chờ sau khi lĩnh hội công pháp mỗi ngày xong thì hắn theo thường lệ lấy ngọc giản cấm chế mà trước đó Nguyễn Tinh Linh đã nhờ người mang về, bắt đầu phá giải như làm bài tập hàng ngày.

Trận Pháp Sư thông qua không ngừng lĩnh hội trận pháp cao giai, giải khai cấm chế cũng là một cách xúc tiến tăng lên tạo nghệ trận đạo.

Lọt vào trong tầm mắt của hắn là một cấm chế tản ra ánh sáng vàng óng, giúp nhau ngưng kết, mơ hồ tạo thành một ký hiệu hình chữ.

"Đây là... Linh cấm Phật môn Tứ Diện Bát Tí Kim Cương Đại Hộ Pháp sao? !"

Phương Tịch nhớ lại truyền thừa trận pháp mà mình đoạt được mới miễn cưỡng nhận ra, thần sắc đại biến: "Không tốt... Cấm chế này chủ yếu là đối nội, dùng để phong ấn một số ma vật yêu tà! Sau lưng di tích Cửu Diệp Phái này... E là nước rất sâu!"

Vừa nghĩ đến đây, hắn lập tức xuất quan, gửi thu cho mấy tên Trúc Cơ ở Long Ngư Đảo, bảo họ nhanh chóng rút về, đặc biệt là không được tham dự phá cấm chế hạch tâm.

"Ai... Hi vọng có thể đuổi kịp."

Nhìn nước hồ xanh biếc mênh mông ngoài đảo, Phương Tịch yếu ớt thở dài.

Dù bây giờ Yêu Ma Thụ che khuất bầu trời, rễ phủ kín toàn bộ Long Ngư Đảo nhưng hắn vẫn không thể nào rời đảo quá xa.

Nếu những thuộc hạ này và Nguyễn Tinh Linh xảy ra chuyện thì hắn cũng chưa chắc có thể đuổi kịp và xuất thủ...

Ngay lúc Phương Tịch gửi thư đi thì ở bên ngoài di tích Phỉ Thúy Đảo.

Nữ tu váy lục trước đó Phương Tịch từng gặp mỉm cười, chen lẫn vào trong một đám tu sĩ Trúc Cơ, nghe bọn chúng bàn luận trên trời dưới biển.

"Lần phá cấm di tích Phỉ Thúy Đảo này, ngay cả Trương lão tổ của Huyền Thiên Tông và Bạch Phong lão tổ của tiên thành cũng đến..."

"Ai... Đáng tiếc dù trong đó có linh vật Kết Đan thì cũng vô duyên với tán tu như chúng ta."

"Nói cũng đúng, cùng đi, cùng đi..."

Nữ tử váy lục mỉm cười nhìn tất cả, thỉnh thoảng lại phụ họa vài câu.

Trong lòng nàng thì lại liên tục cười lạnh: "Huyền Thiên Tông... Thiếu Tư Đồ gia ta nhiều mạng người như vậy, sau đó còn sử dụng như đao... Thù này phải trả..."

Nghĩ đến đây, thần sắc của nàng không khỏi trở nên kiên nghị bay vào trong Phỉ Thúy Đảo.

Mấy ngày sau.

Trên Phỉ Thúy Đảo liên tục phát ra tiếng nổ, một đạo lưu quang chật vật chạy ra, nhìn thân hình vậy mà là Bạch Phong lão tổ.

Lão kiêng dè không thôi, quay đầu nhìn Phỉ Thúy Đảo, trên mặt hiện ra vẻ kiêng dè không thôi và nghĩ mà sợ.

Mà lúc này, chẳng biết tại sao trên Phỉ Thúy Đảo lại bắt đầu tràn ra một đám sương mù màu xám.

Sương mù này hoàn toàn khác với mây mù của Đại Mộng Trạch, tính chất âm hàn, còn mang theo từng tia... Quỷ khí!

"Không ngờ... Trong cấm chế hạch tâm của Cửu Diệp Phái lại phong ấn thứ rất khủng bố này..."

Bạch Phong lão tổ thì thào, gương mặt bất chợt hiện ra sắc đỏ không bình thường.

Lão vội vận chuyển công lực, Kim Đan trong cơ thể lần lượt xoay vòng, quang huy chợt hiện trên mặt, lúc này sắc mặt của lão mới tốt hơn nhiều, vội dùng một viên đan dược áp chế thương thế xuống.

Mà lúc này, quỷ vụ trên Phỉ Thúy Đảo càng ngày càng đậm, trong đó còn mơ hồ truyền ra tiếng quát chói tai và tiếng gào nào đó.

Bạch Phong lão tổ không khỏi tê cả da đầu, hóa thành một đạo lưu quang, không quay đầu mà bỏ chạy.

Mà sau khi lão rời khỏi đảo, còn có một số độn quang đủ mọi màu sắc của Trúc Cơ như chạy trối chết, nhanh chóng độn ra ngoài đảo...

Mấy ngày sau.

Ngôn Đông Thanh gượng cười.

"Quỷ tu? Còn là quỷ tu cấp Kết Đan..."

Phương Tịch tự lẩm bẩm.

Đương nhiên hắn biết, cái gọi là quỷ tu thật ra là sau khi tu sĩ chết, cơ duyên xảo hợp hồn phách còn ở lại, lại tương hợp với U Minh Địa Mạch, từ đó sinh ra sinh vật quái dị.

Luận ký ức, tích cách các loại thì đã hoàn toàn khác với tu sĩ còn sống như hai người, có thể tính là một loại sinh mệnh hoàn toàn mới.

Hơn nữa quỷ tu thường không thể thoát khỏi U Minh Địa Mạch của bản thân quá xa và thời gian quá dài, thậm chí linh trí cũng tương đối thấp.

Nhưng những khuyết điểm này cũng không lấp được ưu thế của quỷ tu, đó chính là... Sống rất lâu!

Chỉ cần có thể liên tục thu nạp âm khí quỷ khí từ U Minh Địa Mạch phát ra thì thọ nguyên của quỷ tu rất dài.

Vẻ mặt của Ngôn Đông Thanh không đành lòng: "Những quỷ tu kia còn khống chế quỷ vụ vây khốn hai vị Kết Đan lão tổ... Lúc mấu chốt, Bạch Phong lão tổ vứt bỏ Huyền Thiên Tông Trương lão tổ, tự phá vây thành công, khiến vị Huyền Thiên Tông Trương lão tổ kia bị vài con quỷ tu Kết Đan vây công, xém chút đã vẫn lạc tại chỗ, sao đó Trương lão tổ thi triển loại bí thuật bảo mạng nào đó, miễn cưỡng xong ra trùng vây, không quay đầu mà bay thẳng về Huyền Thiên Tông..."

"Ngươi biết rõ ràng như vậy thật khó được..."

Phương Tịch hơi kinh ngạc nhìn Ngôn Đông Thanh.

Ngôn Đông Thanh thì gượng cười trả lời: "Lúc ấy, có rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ nhìn thấy, đồng thời cũng không ít người thành công chạy thoát khỏi Phỉ Thúy Đảo, đã sớm truyền ra, toàn bộ Hồ Vạn Đảo không ai không biết..."

"Xem ra lúc trước Cửu Diệp Phái suy sụp không thoát khỏi liên quan với quỷ tu, mà cấm chế Tứ Diện Bát Tí Kim Cương Đại Hộ Pháp do phái này xây dựng ở khu vực hạch tâm chủ yếu là để phong cấm U Minh Địa Mạch kia và rất nhiều quỷ vật Kim Đan?"

Phương Tịch thì thào: "May mà quỷ tu không cách nào thoát khỏi ràng buộc của U Minh Địa Mạch... Không đến mức càn quét Hồ Vạn Đảo nhưng thỉnh thoảng có vài quỷ vật chạy ra, đại khai sát giới sẽ không thể nào tránh khỏi... Từ đây Hồ Vạn Đảo sẽ rối loạn!"

"Không phải vậy chứ?"

Ngôn Đông Thanh kêu khổ thấu trời: "Những tu sĩ nơi khác kia cùng lắm phủi mông rời khỏi, còn tu sĩ Hồ Vạn Đảo như chúng ta sau này còn phải ở đây tu luyện..."

"Những tu sĩ ngoại lai kia cũng không lấy được chỗ tốt gì, e là đã sớm tử thương thảm trọng khi Phỉ Thúy Đảo có biến."

"Chuyện này là đương nhiên, trừ phi mấy vị Kết Đan lão tổ liên thủ bố trí lại trận pháp... Hoặc là đến Nguyên Quốc mời một Nguyên Anh lão quái đến nếu không thì không ai dám đến Phỉ Thúy Đảo nữa."

"Nhưng Phỉ Thúy Đảo bây giờ, thật sự nửa điểm hấp dẫn cũng không có, linh vật đều bị quỷ khí ô nhiễm, tấn công xong cũng không có chỗ tốt gì."

Ngôn Đông Thanh cười khổ trả lời.

"Nếu như vậy... Ngươi về phường thị Linh Không tọa trấn, để Lưu Tam Thất lập tức đi tiếp ứng cho Chung Hồng Ngọc và Nguyễn Tinh Linh..."

Phương Tịch suy nghĩ một lúc rồi ra lệnh.

Bây giờ hắn cũng đã thu Ngôn Đông Thanh vào dưới trướng, trấn thủ phường thị Linh Không càng thoải mái hơn.

"Ngươi về Linh Không Đảo tọa trấn, phải cẩn thận hỗn loạn sao đó... Nhưng mà chỉ cần chống được một đợt này sẽ vô sự."

Phương Tịch dặn dò vài câu, cũng không cho Ngôn Đông Thanh uống thêm một chén trà đã vội đuổi y đi.

"Quỷ tu và U Minh Địa Mạch, đúng là thật bất ngờ..."

Nhìn bóng lưng đối phương rời khỏi, Phương Tịch quay đầu về Phỉ Thúy Đảo ở phương Bắc, tự lẩm bẩm.

Trong tu tiên giới cũng không có cách gì tốt đối phó với quỷ tu, ngoại trừ tu sĩ ma đạo tu luyện bí pháp yêu quỷ và tu sĩ chính đạo lôi pháp ra thì đa phần đều tránh quỷ tu không kịp.

Huyền Thiên Tông Trương lão tổ là tu sĩ Giả Đan, có thể dưới sự vây công của mấy quỷ tu mà còn chạy thoát được một mạng chính là vì dựa vào Lôi linh căn của bản thân.

Cũng may mà quỷ tu cũng có tính chất ở một chỗ, bình thường chỉ cần phong tỏa là được, xem như từ trong giáo huấn huyết lệ mà tìm ra được một cách ứng đối hữu hiệu.

Chỉ là kể từ đó, nếu phong tỏa không nghiêm thì thua thiệt chính là tu sĩ Hồ Vạn Đảo.

Mà dựa theo tình hình sa sút tinh thần của tu tiên giới ba nước bây giờ, có thể xử lý thích đáng chuyện này, e là đã không có...
Bạn cần đăng nhập để bình luận