Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 86: Manh mối (2)

Thanh Trúc Sơn.

Phụ cận khu Linh điền, một nơi non xanh nước biếc.

Phương Tịch đặc biệt bắt hai con gà rừng để nướng, lại rải lên hương liệu đặc chế, dầu mỡ phát ra âm thanh chi chi đồng thời cũng tản ra một mùi thơm mê người.

Cửu Huyền Thượng Nhân, Địch Thất mỗi người ngồi một bên nhìn chằm chằm.

Phương Tịch quan sát xung quanh, hơi chút tiếc nuối: "Trần đạo hữu lại không đến..."

"Ai... Ngươi không biết Trần đạo hữu đã trở nên giàu sang rồi sao!"

Ngữ khí của Cửu Huyền Thượng Nhân có chút chua xót: "Từ sau khi hắn mua lại bút ký của Tông phù sư, Trần đạo hữu ở trên đạo chế phù quả thật có thể nói một ngày tiến ngàn dặm, nghe nói gần đây đang thử chế tác phù lục nhất giai thượng phẩm..."

"Chuyện này..."

Phương Tịch sững sờ.

Chẳng lẽ... Trần Bình đúng là thiên tài chế phù trăm năm khó gặp hay sao? Trước kia chỉ là chưa khai khiếu hay sao?

"Không những vậy, Lục Chi Lục đạo hữu cũng thay đổi thái độ với Trần đạo hữu, hai ngày trước ta còn thấy bọn họ nắm tay đi dạo, vô cùng thân mật..."

Địch Thất cũng bắt đầu chua xót.

Đừng tính y là tu sĩ của gia tộc, chỉ là một Luyện Khí gia tộc so với tan tu cũng không mạnh hơn bao nhiêu.

Nếu để y giết Trần Bình rồi thế vào chỗ đó, tất nhiên trong lòng y trăm lần nguyện ý.

Quả phụ thì sao? Có hài tử rồi thì sao?

Dạ giày của y không tốt, thích ăn cơm mềm, huống hồ Lục Chi lại khá xinh đẹp...

"Nếu Trần Bình đạo hữu trở thành phù sư nhất giai thượng phẩm thì địa vị của hắn trong phường thị cũng không thua gì những cao thủ Luyện Khí đại viên mãn kia."

Phương Tịch cảm khái, hắn nhìn qua hai người kia: "Lúc đó chúng ta chuẩn bị hậu lễ đi bái phỏng hắn mới được."

Mặc dù hắn là tán tu nhưng chút nhãn lực này vẫn phải có.

"Đương nhiên, đương nhiên..." Cửu Huyền Thượng Nhân liên tục gật đầu, mặc dù trong lòng chua xót, nhưng cũng không trở ngại bọn họ tạo mối quan hệ với Trần Bình, nói không chừng sau này lại cần dùng đến đó nha!

"Hắc hắc... Đừng nên mở tưởng."

Lúc này, Địch Thất lại cười lạnh: "Trần Bình đã chuyển vào động phủ trong phường thị, vài ngày trước ta đến bái phỏng vậy mà bị người cản ở ngoài cửa... Là người của Vân Mộng tiên tử! Ta thấy... Sau khi người ta phát đạt, từ lâu đã quên những hồ bằng cẩu hữu chúng ta rồi..."

'Lại là Vân Mộng tiên tử sao?'.

Bản năng Phương Tịch cảm thấy Trần Bình không phải người như vậy, chẳng qua nếu là Vân Mộng tiên tử cùng Thẩm Hạo Nhiên làm thì đúng là có khả năng.

Ánh mắt của hai người này rất độc, trước đó đã đầu tư cho Trần Bình.

Bây giờ, Trần Bình đã có xu thế nhất phi trùng thiên, đương nhiên phải càng lung lạc hơn nữa, đồng thời xua đuổi những người cũ đi, thay thế mạng lưới quan hệ, đều là phải có tâm ý.

Nghe nói một ít tông môn bá đạo và gia tộc, nếu gặp được tu sĩ có thiên phú dị bẩm trong tứ nghệ, sẽ trực tiếp cướp giật mang về, làm công cụ nhân đến chết.

'Nhưng tốc độ tiến bộ trên phù đạo của Trần Bình vẫn hơi khác thường... Tư Đồ Thanh Thanh là vì hắn mà đến sao?'.

Trong lòng Phương Tịch hiện ra một ý niệm, tiếp theo hắn lại thành khẩn hỏi thăm hai người kia: "Gần đây có tin đồn gì không?"

Gương mặt Cửu Huyền Thượng Nhân hồng nhuận, nói một đống kỳ văn dị sự.

Địch Thất uống rượu giải sầu, thỉnh thoảng lại bổ sung vài câu.

Từ đó Phương Tịch đại khái hiểu rõ mọi chuyện trong phường thị đều rất bình thường, pháp khí, phù lục cũng không có xu thế tăng giá gì.

Đồng thời, cũng không có tin tức chiến tranh gì.

'Xem ra, có lẽ là ta đã lo sợ hão huyền rồi sao?'.

'Nói không chừng đột nhiên Tư Đồ gia lại có một Chấp pháp trưởng lão ghét ác như cừu thượng nhiệm thì sao...'.

Phương Tịch tự an ủi mình một phen.

Lúc này, lại nghe Địch Thất nói: "Nếu nói tin tức lớn nhất... Đương nhiên là bí cảnh Tử U Sơn bị Hồng Diệp Cốc và Tư Đồ gia cùng liên thủ công phá, triệt để càn quét không còn, bây giờ nơi đó đã giải trừ phong tỏa, lại là một mảnh đất hoang, tán tu đến vơ vét vài lần nhưng cũng không nhặt được gì..."

"Bí cảnh Tử U Sơn sao?"

Phương Tịch nhớ đến lão Mạch Đầu, không khỏi trầm mặc.

Một lát sau, Cửu Huyền Thượng Nhân mới ao ước nói: "Xem ra Tử U Sơn chỉ là một tiểu bí cảnh, không đảm đương nổi hai thế lực lớn liên thủ... Chỉ là linh vật trong đó đều bị vơ vét hết, nói không chừng tương lai vài năm nữa, Tư Đồ gia cùng Hồng Diệp Cốc sẽ xuất hiện thêm vài vị Trúc Cơ đại tu nữa..."

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý!

Phương Tịch nghe lời này, trong lòng hắn giật thót.

Cổ ngữ có nói, thịnh cực tất suy cũng có vài phần đạo lý.

Tư Đồ gia cùng Hồng Diệp Cốc được không ít bảo vật, khó đảm bảo ngoại nhân sẽ không dòm ngó.

Đồng thời, nếu như hai nhà này xuất hiện thêm vài vị tu sĩ Trúc Cơ, những thế lực tiếp giáp sẽ vui lòng sao?

Cho dù suy nghĩ tiểu nhân một chút, một núi không thể chứa hai hổ, sau khi ăn thịt xong, Hồng Diệp Cốc cùng Tư Đồ gia, thật sự có thể ở chung hòa thuận sao?

'Nói không chừng những chuyện khác thường gần đây chính là liên quan đến chuyện này?'.

Phương Tịch gặm đùi gà, tâm tình của hắn lại không khỏi trở nên nới lỏng.

Bây giờ, hắn chỉ là tầng dưới chót của tu tiên giới, bất luận phía trên có thay đổi thế nào cũng là chuyện không liên quan đến hắn, chỉ cần đúng hạn nộp lương thực lên là được.

'Cái gì mà chiến tranh tu sĩ, tuyệt đối ta không thể lẫn vào!'.

'Bàn về chạy trốn, thiên hạ không có ai có thể hơn được ta!'.

'Cùng lắm khi bên này đại loạn thì lão tử sẽ đi Đại Lương tránh vài năm!'.
Bạn cần đăng nhập để bình luận