Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 371: Sơn Hải

Oán Hồn Dẫn!

Phương Tịch biết được từ trong ký ức của Thánh tử, đây là loại pháp thuật mà đại tông ma đạo đặc biệt đánh vào đệ tử.

Tác dụng của nó chính là sau khi đệ tử bỏ mạng, nó sẽ quấn quanh thân hung thủ, bí mật lưu lại ấn ký.

Ấn ký này dù thần thức của Nguyên Anh cũng khó có thể phát hiện nhưng trong mắt một số cao nhân ma đạo thì lại rất rõ ràng.

Trước đó tên Thánh tử này cũng nhờ Oán Hồn Dẫn mà tìm được hắn.

"Đáng tiếc... Trong ký ức vụn vặt của người này chỉ có giới thiệu Oán Hồn Dẫn mà không có cách giải trừ... Có lẽ hắn cũng không biết."

"Lần này, xem như ta đã hung hăng đắc tội Nguyên Thủy Ma Môn, cũng không thể đến Thế Giới Mảnh Vỡ nữa."

"Cũng may thu hoạch đủ phong phú."

Phương Tịch lầm bầm.

"Không biết Đan Nhã ra sao rồi?"

"Đáng tiếc, những chuyện ở thế giới đó đã không liên quan gì đến ta nữa."

Hắn thì thào, vội xử lý chiến lợi phẩm rồi nằm xuống đã ngủ.

Ba ngày sau.

Phương Tịch đứng dậy, cảm thấy tinh lực toàn thân dồi dào, mỏi mệt trước đó đã quét sạch sành sanh.

Hắn suy nghĩ một lúc rồi đọc một câu pháp quyết, trước mặt hắn đã hiện ra một tấm thủy kính.

Bản thân hắn trong kính vẫn trẻ tuổi tuấn tú như trước nhưng thần thức cường đại của hắn đã phát hiện được một sợi tóc bạc trong đầu tóc đen nhánh của hắn.

"Quả nhiên, một lần hao tổn gần ngàn năm thọ nguyên, quá hủy hoại thân thể rồi!"

"Nếu ta không có Ất Mộc Pháp Thân thì e là tướng mạo bây giờ cũng đã già yếu mấy phần."

Phương Tịch nhổ sợi tóc bạc để tiêu hủy, lặng lẽ vận chuyển huyền công, thúc đẩy một sợi tóc đen khác mọc ra, lúc này mới gật đầu hài lòng.

Sau khi xử lý xong những chuyện này, Phương Tịch mới bắt đầu kiểm kê chiến lợi phẩm.

Bên trong mật thất bị phong cấm, Phương Tịch nhìn thi thể ma tu trước rồi túi trữ vật... Không khỏi hít một hơi thật sâu: "Thu hoạch lớn rồi, thu hoạch lớn rồi... Thu hoạch cỡ này dù Nguyên Anh lão quái thấy cũng nhịn không nổi mà cướp của ta ?"

Đầu tiên hắn xem xét thi thể Thánh tử tuấn mỹ kia.

Mặc dù thi thể này đã biến thành lão giả tóc bạc nhưng từ trong da, gân cốt của đối phương Phương Tịch vãn cảm nhận được loại bền bỉ và mạnh mẽ!

"Có lẽ người này đã tu luyện thuật Luyện Thể đến tình trạng có thể so với Kết Đan hậu kỳ... Càng lợi hại hơn ma tu Luyện Thể tầng bảy kia."

"Nếm dùng người này luyện Huyền Hỏa Ma Cương, lại cho ta có cảm giác chà đạp thi thể quý báo này..."

Hắn lắc đầu rồi bắt đầu lục soát thi thể.

Bởi vì đã sưu hồn rồi nên hắn tránh được một số cấm chế và cạm bẫy ác độc.

Trên thi thể này cũng không có gì khác, ngoại trừ pháp bảo trường bào cấp ba ra thì chỉ còn một viên châu xanh thẳm lớn cỡ nắm tay.

"Tìm được... Sơn Hải Châu!"

Phương Tịch nhìn Sơn Hải Châu trong tay, chỉ thấy toàn thân viên châu này xanh thẳm, bên trong dường như có chút mê vụ.

Mà xuyên qua mê vụ thì có thể thấy được một hòn đảo nho nhỏ.

"Sơn Hải Châu... Do một vị Tông sư luyện khí nào đó ở Minh Hoàn giới, hoa phí tâm huyết trăm năm mới tạo ra Bảo Vật Hư Không này, trong đó tự thành không gian, thậm chí có thể dung nạp tu sĩ, chính là một động phủ di động... Vật này chính là túi trữ vật của tên Thánh tử này."

"Tính cách của người này âm lãnh, trong đó cũng không bố trí ma thị, ma bộc mà chỉ có một con thằn lằn... Bây giờ cũng đã chết rồi, cũng giúp ta tránh được nhiều phiền phức."

Phương Tịch suy nghĩ một lúc, tay nâng Sơn Hải Châu, bắt đầu không ngừng rót pháp lực Khô Vinh Quyết vào.

Đương nhiên trong Bảo Vật Hư Không này sẽ có lạc ấn pháp lực vô cùng cường đại của Thánh tử.

Phương Tịch tế luyện ba ngày ba đêm, cuối cùng mới loại trừ được lạc ấn pháp lực của Thánh tử rồi lạc ấn pháp lực của mình vào viên châu này.

"Mở!"

Hai tay của hắn kháp quyết, đánh một đạo pháp quyết vào trong Sơn Hải Châu.

Sơn Hải Châu lơ lửng giữa không trung, quanh viên châu có từng ngân sắc linh văn xuất hiện, luân phiên nhấp nháy, sau đó lại oanh minh một tiếng rồi mở ra một quang môn xanh biếc, trong đó có vòng xoáy bạc đang chậm rãi chuyển động.

Tử sắc quang mang nhấp nháy trong ánh mắt của Phương Tịch, hắn quay đầu suy nghĩ một lúc rồi vỗ túi linh thú.

Thanh Giác Ngư Long Đại Thanh bay ra, nó nhìn quang môn xanh biếc, trong mắt cá hiện ra sự bàng hoàng.

"Ta nhớ là đã nhắc ngươi, lúc ta tấn thăng Kết Đan trung kỳ nếu ngươi vẫn chưa tấn thăng cấp hai thượng phẩm thì sẽ lập tức ăn thịt ngươi đúng không?"

Phương Tịch sờ cằm, cười lạnh: "Bây giờ ngươi gặp may, chỉ cần lập công cho ta, ta có thể cân nhắc giúp ngươi chút sức... Đi đi!"

Hắn bay lên đá một cước, Thanh Giác Ngư Long bị đá bay vào trong quang môn xanh biếc.

Một lúc sau, đầu Đại Thanh từ quang môn ló ra.

"Rất tốt... Xem ra không có gì nguy hiểm với vật sống."

Phương Tịch gật đầu rồi bước vào quang môn xanh biếc.

Mất đi pháp lực của hắn duy trì, quang môn biến mất không thấy đâu nữa, chỉ có một viên Sơn Hải Châu rơi dưới mặt đất.

Phương Tịch ngẩng đầu, chỉ có thể thấy được sương mù xám xịt.

Lọt vào tầm mắt của hắn là một không gian rộng mấy dặm, thần thức của hắn có thể quét qua toàn bộ.

Trên mặt đất là một loại nham thạch đen nhánh, cách mấy bước còn có một viên minh châu đang tỏa sáng, trở thành nguồn sáng trong không gian này.

Mà ở giữa không gian này có một động phủ màu sắc đa dạng như dùng Ngũ Thải Thạch xây lên.

Thanh Giác Ngư Long lượn vòng ở giữa không trung, dường như nó cũng rất tò mò với không gian này.

Phương Tịch thì chắp tay, bước đến trước động phủ màu sắc đa dạng kia.

Trên hai cánh cửa có quang mang cấm chế bán trong suốt nhấp nháy.

"Cũng không phải trận pháp lợi hại gì đó mà chỉ là cấm chế bình thường..."

Phương Tịch cân nhắc mấy lần rồi trên bàn tay của hắn bao phủ một tầng pháp lực màu xanh, rơi vào trên đại môn.

Một lúc sau, cấm chế biến mất, đại môn ầm ầm mở ra.

Trên mặt đất được lót gạch bạch ngọc, trong góc thì trưng bày san hô năm màu cao bằng người.

Đây rõ ràng là một động phủ, lại đầy đủ các loại công trình.

Hơn nữa trong hư không cũng tràn ngập linh khí!

Dù không nhiều nhưng cũng khoảng cấp hai trung thượng phẩm.

"Bên trong Bảo Vật Hư Không thật sự không có chút linh khí nào... Nhưng sau khi Thánh tử đoạt được bảo vật này đã tốn đại giới rất lớn, di chuyển một Linh Nhãn Chi Tuyền vào trong, taoj ra một linh mạch cấp hai nho nhỏ."

Phương Tịch bước đến trung tâm của động phủ đã thấy được một dòng suối, linh thủy không ngừng chảy ra ngoài, lại dọc theo mương nước mà tuần hoàn trong toàn bộ động phủ.

Ở trong con suối còn có vài lá sen vài hoa sen, phát ra quang thải ba màu, rất bất phàm.

"Linh hoa cấp ba? Hình như chỉ là cây cảnh tiện tay trồng?"

"Trận bàn hạch tâm hẳn là nằm sâu trong linh tuyền, cũng là trung tâm của trận pháp linh mạch..."

Tử quang nhấp nháy trong mắt Phương Tịch, hắn cũng không muốn hủy trận pháp linh mạch này.

Dù sao, động phủ có thể di động này thật sự rất tiện lợi!

"Thậm chí... Nếu giải quyết được vấn đề phẩm cấp linh mạch... Ta cũng có thể tùy thân trồng Thủy tổ Yêu Ma Thụ... Khụ khụ... Gần đây thọ nguyên tổn thất quá ác, có thể cân nhắc trồng trước một cây con để bồi bổ?"

Hắn lại nhìn phòng luyện khí, phòng luyện đan, còn có tĩnh thất tu luyện.

Đi không bao lâu, hắn đã đi đến chuồng thú cạnh linh dược viên.

Trong chuồng thú này, bất ngờ có một con Ma Huyết Giao cấp ba, đầu mọc một sừng, lớp vảy đỏ thẫm quanh thân nó tỏa ra quang hoa sáng rực, dường như đã đạt đến cấp ba trung phẩm.

Dù nó đã chết cũng tản ra một cỗ hung sát chi khí khiến Đại Thanh cũng không dám đến gần.

"Xem tính tình của ngươi kìa... Một con linh sủng đã chết cũng khiến ngươi sợ đến như vậy."

Phương Tịch buồn cười trách cứ, lại hít khí lạnh: "May mà Thánh tử gieo vào trong cơ thể Ma Huyết Giao rất nhiều cấm chế ác độc, hắn vừa chết thì linh sủng cũng hồn phi phách tán theo... Nếu không thì một con Giao Long nhỏ này cũng sẽ khiến ta hao phí rất nhiều tinh lực mới hạ được."

Hắn lại nhìn qua Đại Thanh, chưa hết giận mà tiến lên đá một cước: "Xem như ngươi có phúc, tinh huyết của Ma Huyết Giao này chia cho ngươi một chút, chắc chắn đột phá cấp hai thượng phẩm không thành vấn đề."

"Thậm chí chờ đến sau này, nếu ngươi có thể hoàn toàn thôn phệ luyện hóa tinh huyết và yêu đan của con giao này... Có lẽ ngươi có thể thật sự hóa giao, tấn thăng đến yêu vương cấp ba đấy."

Phương Tịch mặc kệ Đại Thanh, lại bước vào khố phòng trong động phủ, kiểm kê từng gia sản của Thánh tử.

"Linh thạch thượng phẩm ba trăm hai mươi bảy khối, rất nhiều tài liệu pháp bảo, đan dược, phù lục, trong linh dược viên còn có một số linh dược trân quý... Những thứ này cũng chỉ là đầu nhỏ!"

"Sơn Hải Châu này và pháp bảo bên ngoài mới thật sự là đầu to!"

Cuối cùng hắn bước vào thư phòng, mở cấm chế ra.

Trong thư phòng được bố trí theo phong cách cổ điển lịch sự tao nhã, trong tử sắc lư hương còn có một lại hương khí kỳ dị bay lên.

"Ma Tức Hương... Hương khí này đối với ma tu thì đương nhiên rất thích hợp nhưng đối với tu sĩ không tu luyện ma công thì lại có khả năng trong lúc bất tri bất giác khiến tâm ma bộc phát bất ngờ, tẩu hỏa nhập ma. Cũng xem như một cạm bẫy nho nhỏ..."

Phương Tịch phẩy tay áo, Ất Mộc Thần Quang bay ra, chôn vùi Ma Tức Hương trong cái lư hương này.

Hắn đi đến trước một giá sách, thấy không ít ngọc giản và sách thì trên mặt không khỏi hiện ra sự vui mừng.

"Ma công và bí thuật mà bản thân Thánh tử tu luyện đương nhiên sẽ có cấm chế nhưng những công pháp, bí thuật, đồ sách địa lý, đồ giám linh vật, thậm chí truyền thừa tu tiên bách nghệ mà hắn tiện tay thu thập thì không nằm trong danh sách của Nguyên Thủy Ma Môn..."

"Sau này sửa sang một phen thì nội tình tu tiên của ta chắc chắn sẽ rất kinh khủng, có thể sánh với đệ tử hạch tâm của tông môn Hóa Thần!"

"Đáng thương cho dã lộ tán tu Kim Đan như ta, nội tình đến bây giờ mới vượt qua rất nhiều tông môn Nguyên Anh..."

Hắn bước đến trước bàn đọc sách, chậm rãi ngồi xuống.

Ở trên bàn sách, trưng bày không nhiều bút mực giấy nghiên nhưng đều tỏa ra linh quang lấp lánh.

"Tử Hào Bút... Dùng lông của Lang yêu cấp ba luyện thành, dùng làm phù bút cấp ba thật sự không hề có chút vấn đề nào..."

Phương Tịch câm một cây tử sắc phù bút, nhìn phù văn nhỏ bé trên đó, hơi thất thần: "Quả nhiên ta có thể giết Thánh tử là chuyện vô cùng may mắn..."

"Người này... Thật sự là phúc tinh của ta, không những tặng pháp bảo, tặng bí tịch, còn tặng cả động phủ... Cuối cùng ngay cả thi thể của mình cũng tặng cho ta."

Hắn thở dài, bất chợt nhấn trúng cơ quan nào đó của cái bàn gỗ.

Một bên bàn gỗ hé ra, một cái ngăn kéo xuất hiện.

Sau khi hắn mở ra thì bên trong cũng chỉ có một cái ngọc giản.

Đây là cơ quan bình thường, trong đó cũng không có cấm chế ác độc nào.

Phương Tịch cười nhạt, hắn cầm ngọc giản lên, đưa thần thức vào trong, đã nhìn thấy một thiên Thuật Luyện Thi vô cùng tinh diệu!

"Phương pháp luyện chế Lục Dục Hỗn Thiên Ma Thi... Đáng tiếc không hoàn chỉnh, chỉ có một nửa sau, bộ phận liên quan đến liên quan đến làm sao mang thần hồn hòa thành một thể với ma thi."

"Dường như người này có một đại địch tế luyện loại ma thi này, bởi vậy hắn mới không tiếc âm thầm làm trái môn quy, lấy được một bộ phận bí thuật luyện chế loại ma thi này, định tìm cách khắc chế."

Lúc trước khi Phương Tịch tìm được tin tức này trong đoạn ký ức của Thánh tử thì có thể nói hắn vô cùng mừng rỡ.

Dù bí thuật này chỉ có một nửa nhưng nếu phối hợp với bí pháp phân liệt thần hồn trong Khống Thi Quyết sở tu của hắn thì dường như cũng miễn cưỡng hợp thành một pháp môn luyện chế thân ngoại hóa thân.

Mặc dù là phiên bản chắp vá...
Bạn cần đăng nhập để bình luận