Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 524: Một kiếm xuôi nam

"Trong pháp trận chuyển đổi chắc chắn có Thiên Yêu Khí!"

Đôi mắt Phương Tịch hơi sáng lên.

Bây giờ Ngoại Đạo Nguyên Anh vẫn đang đau khổ dùng yêu khí làm thí nghiệm, nhiều lắm cũng chỉ có thể xuất ra thành quả đủ đánh ra danh tiếng.

Nhưng cách 'Đồ Phổ Thiên Địa Nguyên Khí' vẫn còn rất xa.

Dù sao so sánh yêu khí bình thường và Thiên Yêu Khí thì chính là sự khác nhau giữa than củi và kim cương!

Nếu có thể lấy được một tia, vậy thì nghiên cứu ở Cửu Châu giới chắc chắn sẽ có tiến triển mang tính đột phá.

Đến lúc đó... Mình cũng có thể dính chút phúc lợi, nói không chừng không cần Vạn Cổ Trường Thanh Thể cũng có hi vọng Hóa Thần!

"Lần đại chiến này, thật sự không đi không được, đáng thương cho ta chỉ muốn trồng cây, nuôi cá... Sao lại bị ép đến nước này đây chứ..."

Phương Tịch có chút cảm khái: "Chẳng lẽ đây chính là ý nghĩa tồn tại của Thanh Hòa Kiếm sao?"

Hắn đứng dậy, đi đến cạnh Thủy Tổ Yêu Ma Thụ.

Xào xạc!

Sau khi Thủy Tổ Yêu Ma Thụ trải qua lôi kiếp thì càng tươi tốt hơn.

Trên những chiếc lá xanh biếc như ngọc bích có từng đường vân kim ngân lẫn lộn, nhìn rất thần bí.

"Lần này xuất hành, nhất định phải mang theo ông bạn già rồi."

Phương Tịch vuốt ve vỏ của Thủy Tổ Yêu Ma Thụ, thở dài.

Sau đó hắn lập tức thả Hắc Úy ra.

Từng sợi rễ phụ, dây leo duỗi xuống, cuộn Hắc Úy lại rồi trực tiếp cuốn vào trong tán cây.

Ào ào ào!

Vô số dây leo và rễ phụ như cánh tay máy tối tân nhất, bắt đầu tiến hành cải tạo đại yêu cấp bốn này thành mộc khôi lỗi.

Mặc cho thân thể đại yêu rất cường hãn, pháp bảo khó thương, nhưng dưới rễ phụ và dây leo lại không chịu nổi một kích...

Bây giờ Phương Tịch đã là Khôi Lỗi Sư cấp ba đỉnh phong, cộng với rất nhiều tri thức học được ở Cửu Châu giới nên luyện chế mộc khôi lỗi đối với hắn thật sự là cưỡi xe nhẹ đi đường quen.

So với lúc luyện chế Ngũ Hành Lân Tộc trước đó thì lần này hắn càng trôi chảy, mượt mà hơn...

"Nhưng hắn cảm thấy yêu cầm này trên các phương diện đều không bằng yêu thú thanh giác kia... Dù sao đối phương cũng thức tỉnh huyết mạch Kỳ Lân... Chính là vương tộc trong yêu thú, còn huyết mạch của Thiết Dực Ưng này lại chỉ là trung đẳng... Đương nhiên, dù sao đi nữa thì cũng mạnh hơn Lục Sơn Quy một chút..."

Không biết đã trôi qua bao lâu.

Cuối cùng...

Một vũ dực vô cùng to lớn mở ra, khôi lỗi cự ưng màu đen, tương mạo to lớn, dữ tợn được Yêu Ma Thụ chậm rãi thả xuống.

Phương Tịch nhìn một chút rồi lại cải tạo Thiết Dực Ưng thêm chút nữa, sau đó hắn trang bị thêm yêu đan...

Ầm ầm!

Một cỗ yêu khí cấp bốn phóng lên tận trời!

"Hóa hình!"

Phương Tịch kháp quyết, Thiết Dực Ưng này lập tức bị một tầng thanh sắc quang mang bao phủ, chờ sau khi quang huy tiêu tán thì nó đã hóa thành hình người.

Trên lưng nó không có cánh, mũi ưng đặc thù cũng biến mấy không thấy đâu nữa...

Dù sao lần này phải lên chiến trường, Phương Tịch cũng không muốn nhận quá nhiều sự căm thù.

Mà luyện chế yêu tộc thành khôi lỗi, không hề nghi ngờ gì sẽ nhận càng nhiều sự thù địch hơn...

"Như vậy..."

Phương Tịch nhìn bộ khôi lỗi này, hắn chợt sờ nhẫn trữ vật.

Đi kèm với ngân sắc quang mang lóe lên, hai con khôi lỗi cũng cùng xuất hiện.

Một bộ Thanh Giác Ngân Tí, sắc mặt băng lãnh, trên thân có vết khâu dữ tợn.

Một bộ còn lại thì đầu ưng thân người, một cánh tay có hình dáng của vuốt chim.

"Ba con khôi lỗi cấp bốn, phối hợp với những khôi lỗi cấp Kết Đan kia... Dù tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ gặp thì cũng phải chạy trối chết... Đây chính là chỗ lợi hại của Khôi Lỗi Sư!"

Tay Phương Tịch kháp quyết, hắn phát động bí thuật Thiên Cơ Biến, một đạo Thần Thức Niệm Đầu hiện lên rồi chui vào trong mộc khôi lỗi.

Sau khi luyện chế khôi lỗi xong, hắn quay người lại đã nhìn thấy yêu ma thụ đang không ngừng thu nhỏ...

Từ sau khi Yêu Ma Thụ đột phá cấp bốn, mặc dù nó chưa hóa thành hình người nhưng một số thần thông lớn nhỏ như ý vẫn có thể thi triển.

"Sơn Hải Châu... Mở!"

Hình xăm Sơn Hải Châu trên tay của Phương Tịch sáng lên rồi hóa thành một viên châu xanh lam, mở cửa ra.

Thủy Tổ Yêu Ma Thụ chui vào trong đó, nhanh chóng biến lớn, cắm rễ...

Ngay sau đó Phương Tịch đã của thấy Trường Sinh Thuật hơi chậm lại.

"Linh khí trong động phủ Sơn Hải Châu vẫn kém hơn Phỉ Thúy Đảo cấp bốn..."

"Cũng may Trường Sinh Thuật của ta cũng không gián đoạn..."

Từ sau khi phát hiện Ất Mộc Pháp Thân có biến hóa thì Phương Tịch vẫn luôn kết nối Trường Sinh Thuật, mặc dù đến nay vẫn chưa có kết quả gì...

Thật ra Phương Tịch vẫn cảm thấy, có lẽ Thủy Tổ Yêu Ma Thụ này mới là thuộc hạ lợi hại nhất của mình!

Nếu thật sự đối đầu thì e là Lục Sơn Quy, Tiểu Thanh, khôi lỗi cấp bốn gì đó... Đều không phải đối thủ của nó!

Ô ô!

Sau khi mất đi Thủy Tổ Yêu Ma Thụ thì khe nứt chỗ U Minh Địa Mạch lại hiện ra.

Nhưng mà lần này, có Ngũ Hành Cấm Chế mà trước đó Phương Tịch đã bố trí nên từng tia âm khí kia vẫn rất nhu thuận, không trùng kích phong ấn.

Cùng lúc đó, toàn bộ Phỉ Thúy Đảo cũng chấn động một cái, Cửu U Huyền Mộc Đại Trận cấp bốn bắt đầu thoái hóa, trở lại Huyền Mộc Đại Trận cấp ba đỉnh phong!

"Trên hòn đảo này có không ít tài sản của ta... Không nói một nhóm linh dược, Tắc Thổ đã cấy ghép trước Trường Thanh Điện, còn có vạn mẫu linh điền, Bích Thủy Dực Xà và Phong Lôi Giác Mãng đang nuôi dưỡng..."

"Xem ra, cần phải để Lục Sơn Quy ở lại... Với thực lực cấp bốn của nó thì có loạn gì cũng có thể xử lý."

Phương Tịch chuẩn bị mang theo cả Đại Thanh và Tiểu Thanh.

Cũng không phải hắn phô trường bào ra long phượng kéo xe mà là lời nói trước đó của Quy Sơn đã làm lòng hắn khẽ động.

Con Thanh Hỏa Loan cấp ba Tiểu Thanh này có thể dùng làm mồi nhử để mai phục Thiên Phượng Nhất Tộc?

Dù sao nhìn từ chuyện nó có thể thức tỉnh thành Thanh Hỏa Loan thì thiên phú huyết mạch của nó quả thật rất ưu tú.

Đáng tiếc, lúc Phương Tịch thu phục linh cầm này thì đã luyện thành Ngoại Đạo Nguyên Anh, mặc dù Thanh Loan Hỏa thần diệu nhưng cũng không tận dụng bao nhiêu.

Trừ phi... Chờ đến khi Thanh Hỏa Loan tấn thăng cấp bốn, vậy thì uy lực của Thanh Loan Linh Diễm nhất định có thể tăng vọt!

Đến lúc đó, e là ở trong Nguyên Anh kỳ, Tiểu Thanh chỉ cần dựa vào linh diễm này đã đủ để hoành hành.

...

Mấy ngày sau.

Cung Lăng và Phượng Băng Tiên cáo từ rời đi, đồng thời hai nàng còn ngỏ lời muốn di chuyển tông môn đến ba nước, gia nhập đại gia đình Tam Quốc Minh với minh chủ Tam Quốc Minh Phương Tịch.

Phương Tịch đối với chuyện này thì đối xử như nhau, vạch ra hai vùng lãnh địa ở Võ Quốc, xem như đãi ngộ với Phượng Băng Tiên và Cung Lăng đều giống nhau.

Mà không lâu sau, một cỗ xa giá long phượng hoa lệ đã tiến vào Vạn Thú Sơn Mạch.

"Lão nô bái kiến chủ thượng!"

Trong Vạn Thú Sơn Mạch, một đạo lưu quang bay đến, cung kính hạ bái, đúng là Lục Sơn Quy!

Chẳng biết tại sao hôm nay lão lại trở nên cung kính hơn rất nhiều.

Chẳng lẽ là lão thấy Phương Tịch thu thập con Thiết Dực Ưng mạnh hơn lão như chém dưa thái rau nên vậy sao?

Ít nhất Quy Sơn tự nghĩ, mình tuyệt đối không phải đối thủ của Hắc Úy, thậm chí sau khi đối phương thi triển bí pháp phi độn thì ngay cả chạy lão cũng chạy không thoát.

Nhưng một đại yêu hóa hình như vậy lại bị Long Ngư Đảo Chủ trảm...

Trong lòng của lão không khỏi sinh ra sự kính sợ, thật sự đối đãi với Phương Tịch như đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.

"Ừm, ta chuẩn bị đi Khương Quốc... Trong thời gian này, Phỉ Thúy Đảo sẽ giao cho ngươi chiếu cố."

Phương Tịch vỗ vay Quy Sơn, vẻ mặt ôn hòa nói.

"Xin chủ thượng yên tâm, dù lão nô liều cái mạng già này cũng sẽ ra sức bảo vệ Phỉ Thúy Đảo không mất!"

Quy Sơn lập tức vỗ ngực.

"Không tệ không tệ..."

Phương Tịch tỏ rõ sự khen ngợi nhưng trong lòng hắn thì đang chửi bậy: 'Ta tin ngươi mới lạ... Nếu địch nhân không mạnh thì đương nhiên lúc nên xuất thủ ngươi sẽ xuất thủ, còn nếu địch nhân quá mạnh... Khẳng định lão ô quy ngươi sẽ giữ mạng là trên hết... Nhưng mà quên đi.'.

Nếu đúng lúc trong thời gian hắn không có ở đây, Phỉ Thúy Đảo lại gặp phải địch nhân mà ngay cả Quy Sơn cũng không thể giải quyết, vậy thì Phương Tịch cũng chỉ đành tự nhận xui xẻo...

Dữ lắm thì sau này lại diệt môn kẻ thù để báo thù cho thủ hạ...

...

Nguyên Quốc.

Mấy chục con Truy Phong Chuẩn đang tàn sát bừa bãi trên bầu trời, thỉnh thoảng lại hạ xuống mổ giết một đội tu sĩ đang chạy trốn dưới mặt đất.

Trong đội tu sĩ này cũng không phải là không có ai chia ra chạy trốn.

Nhưng mỗi khi đến lúc này sẽ có một con Truy Phong Chuẩn hạ xuống, giết chết người chạy trốn.

Tu sĩ may mắn còn sống sót thấy cảnh này thì đương nhiên biết đây là lũ yêu thú đang vờn bọn họ, dù sao một đàn Truy Phong Chuẩn này đều là yêu thú cấp ba nên trí lực cũng không thấp.

Dù vậy, bọn họ cũng chỉ có thể uất ức làm theo ý của phi cầm trên trời, hội tụ thành một đội mà chạy trối chết.

Hay nói cách khác là bị xua đi!

"Truy Phong Chuẩn chết tiệt, ta liều mạng với chúng!"

Một thanh niên Trúc Cơ ở trong đội ngũ tu sĩ dưới mặt đất thấy mấy tu sĩ rớt lại phía sau cũng bị một con Truy Phong Chuẩn mổ chết, cuối cùng nhịn không được, tay sờ vào trong ngực.

Ở trong ngực của y còn có một tấm 'Phù Bảo'!

Đây chính là át chủ bài mà tiên tổ gia tộc của y để lại, chỉ cần xuất kỳ bất ý... Ít nhất cũng có thể trọng thương một con Truy Phong Chuẩn!

"Chậm đã!"

Một lão tu bên cạnh nắm chặt tay y: "Không thể xúc động..."

"Nhưng mà... Những con yêu điểu này đã đùa bỡn chúng ta!"

Mắt của thanh niên Trúc Cơ đầy tơ máu: "Đạo lữ, đệ đệ ruột của ta... Đều đã chết..."

"Hắc hắc, ai không biết liều mạng? Quan trọng là phải liều sao cho có giá trị."

Lão tu xốc y phục lên, một chuỗi lôi châu hiện ra: "Thời gian trước lão phu từng làm Liệp Yêu Nhân, hiểu rõ tập tính của các loại yêu thú, hành vì của lũ Truy Phong Chuẩn này rất không bình thường. Rõ ràng chúng đã xua đuổi chúng ta, dựa theo lão phu phỏng đoán, nếu không phải chúng đuổi chúng ta đến chỗ tổ chim con thì chính là đi cho một Điểu Vương sắp tiến cấp ăn. Huyệt nhục tu sĩ như chúng ta, giàu có linh khí, thật sự là hàng bồi bổ vô thượng với yêu thú."

"Vậy thì sao chúng lại không trực tiếp giết chết chúng ta?" Thanh niên nghi ngờ hỏi.

"Có lẽ chính là niềm vui ác độc của lũ yêu điểu kia... Nói tóm lại, chờ khi đến tổ chim, ngươi có thứ áp đáy hòm gì đó thì hãy lấy ra!"

Trên mặt của lão tu cũng hiện lên một tia tàn nhẫn: "Tốt nhất là trứng chim và chim non, sẽ khiến chúng đoạn tử tuyệt tôn..."

Một nhóm tu sĩ không ngừng bị xua đi đến trước một sơn nhai xanh biếc.

Ở trên sơn nhai, quả nhiên có từng cái tổ chim to lớn.

"Không đúng... Không có tiếng kêu của chim non, không tốt..."

Lão tu sĩ lại cười một tiếng bi thương: "Chắc là chỗ này có một con Điểu Vương sắp tiến cấp, cần chúng ta bồi bổ..."

Dựa vào thủ đoạn của họ, một kích liều chết thì có lẽ sẽ có thể diệt đi một số chim non nhưng muốn tạo thành tổn thương với một con yêu cầm cấp ba đỉnh phong thì lại chính là nằm mơ.

Lệ!

Rất nhiều Truy Phong Chuẩn luẩn quẩn trên bầu trời, một cái cánh khổng lồ đập nát nửa bên vách núi, trực tiếp từ trong lòng núi duỗi ra.

Yêu khí cấp ba đỉnh phong khiến chúng tu sĩ cũng bắt đầu khó thở.

Đúng lúc này, giữa thiên địa lại có một tiếng kiếm minh cực kỳ thanh thúy vang lên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận