Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 724: Bí cảnh

Thọ yến ngàn tuổi của Phương Tịch trôi qua không sóng gió.
Đây cũng không phải tu sĩ Nhân Gian giới không muốn cổ động hắn mà là theo tuổi tác ngày càng lớn thì tâm của hắn từ từ cũng trầm tĩnh, không muốn làm những thứ hỏng đầu bại não này.
Lại không phải vạn tiên Địa Tiên giới đến chúc, cũng không có ý nghĩa gì.
Bởi vậy chỉ tổ chức tiểu yến, uống với chúng nữ mấy chén rượu rồi cũng thôi.
Khi thọ yến qua đi, Thủy Linh Tâm mới cáo từ rời đi, Linh Thù, Liễu Nhứ ở lại cũng bị ngữ điệu phi thăng của Phương Tịch đả động mà bắt đầu bế quan khổ tu.
Ngày hôm nay.
Phương Tịch cầm một tấm Truyền Âm Phù, báo cho Chung Hồng Ngọc là mình sẽ bế quan khổ tu một đoạn thời gian rồi cong ngón tay búng đi.
Ba!
Truyền Âm Phù lập tức hóa thành một đạo hỏa quang rồi biến mất không thấy đâu nữa...
"Có Ngoại Đạo Hóa Thân, còn có Cơ Quan Thành ở đây... Chắc sẽ không xảy ra chuyện gì lớn."
Hắn lầm bầm rồi thân hình trong nháy mắt biến mất.
Thì ra hắn vận dụng Chư Thiên Bảo Giám tiến vào bí cảnh Vu tộc.
Bí cảnh Vu tộc.
Lúc này vẫn chưa đến thời điểm Thiên Ma Kiếp trăm năm một lần, thần thức của Phương Tịch lan ra, đã nhìn thấy có rất nhiều tộc nhân Vu tộc đi săn, chơi đùa, tu hành.
"Đan Nhã..."
Nghĩ đến cố nhân ở nơi này lúc trước thì trên mặt Phương Tịch không khỏi hiện ra vẻ hoài niệm.
"Đã qua nhiều năm như vậy rồi, chắc là cô ta cũng đã tọa hóa từ lâu? Trừ phi tấn thăng Nguyên Anh Kỳ... Nhưng dù là tu sĩ Nguyên Anh thì thọ nguyên cũng không đủ?"
Huống chi, bí cảnh để Nguyên Thủy Ma Môn thu hoạch tài nguyên Kết Đan và tinh huyết hồn phách trăm năm một lần thì chỗ này không thể nào tấn thăng Nguyên Anh được.
Thậm chí toàn bộ bí cảnh cũng bị một cấm chế to lớn bao phủ, một khi xuất hiện tu sĩ trên Nguyên Anh thì nó sẽ lập tức cảnh báo.
Mà với tu vi và tạo nghệ trận pháp của Phương Tịch, cấm chế vô cùng nghiêm mật này ở trong mắt hắn cũng không khác gì lưới đánh cá có lỗ thủng khắp nơi...
Bởi vậy cho đến bây giờ mà những trưởng lão Nguyên Thủy Ma Môn cũng không khác gì kẻ điếc, kẻ mù, không ai phát hiện có tu sĩ cấp cao xâm nhập bí cảnh.
"Thôi... Chào hỏi trước đã."
Phương Tịch thả lỏng liễm tức thuật trên người, thuật này hắn lấy được từ Huyền Quy Nhất Tộc, dù bây giờ đứng trước mặt hắn là tu sĩ Phản Hư cũng chưa chắc có thể nhìn thấu, hắn có thể tùy tiện ở đây mà bí cảnh không có chút phản ứng nào cũng là nguyên do như vậy.
Mà lúc này, một cỗ ba động pháp lực vượt xa Nguyên Anh lan ra, khiến mây gió đất trời biến sắc!
"Đây..."
Trong một bộ lạc, một vị Đại Vu nào đó nhìn tràng diện thiên địa linh lực hội tụ như cái phễu thì sợ run ở đó.
Mặc dù y tương đương với tu tiên giả Trúc Cơ Kỳ nhưng bản lĩnh như vậy thật sự quá thần thoại rồi...
Dù sao Vu tộc cũng rất cực khổ, dù tu hành rất nhanh nhưng chỉ có thể tu hành đến cảnh giới Vu Vương có thể so với tu sĩ Kết Đan rồi sau đó không còn đường tấn thăng, thụ đoạn còn tương đối đơn nhất, thường hay bị đệ tử thí luyện nắm giữ thủ đoạn cấp ba đánh giết.
"Đây là... Thiên thần giáng lâm sao?"
Một tiểu vu thì thào, linh áp trong hư không truyền đến khiến y không tự giác đã quỳ sát xuống.
Vô số vu dân cũng quỳ theo.
Toàn bộ bí cảnh như đang run rẩy dưới uy của tu sĩ Hóa Thần!
Ầm ầm!
Đen, trắng, đỏ, vàng, xanh... Linh lực đủ mọi màu sắc hội tụ ở giữa không trung, hình thành một gương mặt.
Vào giờ khắc này, gần như tất cả vu dân trong bí cảnh đều kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn gương mặt khổng lồ đầy uy nghiêm tựa như thần minh.
Nguyên Thủy Ma Môn.
Giám Sát Điện.
Một tu sĩ áo bào xanh vội bước vào một điện thanh đồng, rồi đi đến tĩnh thất nào đó.
Diện tích của tĩnh thất rất rộng lớn, không có đồ dùng gì cả, ở chính giữa chỉ có một cái sa bàn.
Trên sa bàn là một mảnh núi non, sông ngòi, mà ở trên không của sa bàn thì có từng ô lưới rực rỡ, đanh tỏa sáng óng ánh.
Một tấm bảo kính lơ lửng ở giữa không trung, chiếu rọi các nơi trong sa bàn.
Ở trước sa bàn thì có một cái bồ đoàn, có một vị tu sĩ Nguyên Anh mặc hồng bào ngồi trên đó.
Lam y tu sĩ thấy vậy thì cười một tiếng: "Trác sư đệ, vi huynh tế luyện Lục Dục Hỗn Thiên Ma hơi lỡ giờ, lần này đến muộn xin đường trách tội..."
"Hạ sư huynh quá khách khí rồi, chỉ mấy canh giờ, đối với chúng ta có đáng gì đâu?"
Trác sư đệ mặc hồng bào cười nói: "Huống chi... Mấy trăm năm qua, bí cảnh này có chuyện gì đâu."
Chỉ là một bí cảnh sản xuất tài nguyên Kết Đan, đối với hai vị tu sĩ Nguyên Anh như bọn họ thì thật sự không tính là gì.
"Đa tạ Trác sư đệ đã thông cảm, trước đó vi huynh mới được một hồ lô Liệt Huyết Chân Cương, lát nữa sẽ đưa cho sư đệ..." Hạ sư huynh áo lam mỉm cười, lập tức nói: "Nhưng bí cảnh Kết Đan này cũng không quá thái bình, mấy trăm năm trước, cũng náo ra một số chuyện lớn... Nghe nói còn liên lụy đến mạch của vị Thái thượng trưởng lão kia..."
"Cái gì?"
Trác sư đệ vừa làm thủ tục bàn giao vừa cảm thấy hứng thủ hỏi: "Xin lắng tai nghe? !"
Hai trăm năm gần đây y mới ngưng kết Nguyên Anh nên không biết được chuyện xa xưa như vậy, hơn nữa còn mới được điều đến Giám Sát Điện nên rất nhiều bí mật cũng không rõ.
"Ta cũng chỉ từng nghe một vị trưởng bối đã tọa hóa nhắc đến..."
Hạ sư huynh cười nói: "Đại khái là khoảng bảy, tám trăm năm trước, lần đó bí cảnh mở ra, đã xảy ra chuyện náo loạn rất lớn, rất nhiều đệ tử bị tử thưởng nặng nề... Căn cứ vào lời của đệ tử trốn về được kể lại, chính là không biết làm sao lại có một tu sĩ Kết Đan trung kỳ trà trộn vào bí cảnh, còn không biết xấu hổ mà đánh lén những đệ tử Trúc Cơ, thật sự là đại bi kịch..."
"Lại có người không biết xấu hổ như vậy sao, tông môn cũng không điều tra à?" Trác sư huynh rất húng thủ hỏi tiếp.
"Đương nhiên là có, thậm chí lúc ấy phụ trách chuyện này là Thánh tử và Thánh nữ, còn được khen là song tử xuất sắc nhất ngàn năm hiếm thấy..."
Trong lời nói của Hạ sư huynh có ý riêng.
"Chẳng lẽ là Thái thượng trưởng lão? !" Trác sư huynh trừng to mắt.
"Đúng vậy! Năm đó Thái thượng trưởng lão vẫn chỉ là Thánh nữ của Thánh môn chúng ta... Cùng Thánh tử trông coi truyền tống trận, phụ trách chuyện hàng giới, kết quả lại xảy ra chuyện này, Thánh tử tiến vào bí cảnh điều tra, không bao lâu hồn bài đã vỡ..."
Hạ sư huynh thở dài: "Vị Thánh tử này chỉ khoảng hai trăm tuổi đã tu luyện đến cảnh giới Kết Đan viên mãn, luận tư chất và thiên phú đạo pháp đều vượt xa chúng ta, thậm chí lúc ấy có ép Thánh nữ một đầu... Nếu không phải hắn vẫn lạc ngoài ý muốn thì sau này chắc chắn sẽ là trưởng lão Nguyên Anh của Thánh môn, thậm chí còn có thể cạnh tranh cơ duyên Hóa Thần!"
"Chuyện năm đó đã gây ra sóng to gió lớn trong Thánh môn, không biết bao nhiêu trưởng lão đích thân tiến vào bí cảnh điều tra, giết không biết bao nhiêu Vu nhưng vẫn không tra được gì, chỉ có thể suy đoán không phải Quảng Lôi Tự thì chính là Thái Thanh Tông, mục tiêu cũng không phải bí cảnh mà chính là Thánh tử hoặc Thánh nữ! Nhưng hai đại tông môn này đều không nhận, từ từ cũng đã trở thành một vụ án không xử lý được..."
Y có chút tiếc hận, thiên tài chết rồi thì chẳng còn là gì.
Không những vậy năm đó Thánh nữ không còn đối thủ cạnh tranh, từ đó vừa phát lên là không ai ngăn cản được, thuận lợi ngưng kết Nguyên Anh, sau đó được Thái thượng trưởng lão đời trước dốc lòng bồi dưỡng, Hóa Thần thành công, chấp chưởng Nguyên Thủy Ma Môn!
Nếu Thánh tử còn sống, có lẽ Thái thượng trưởng lão bây giờ chính là người này!
"Nhất ẩm nhất trác, chắc là trời đã định rồi?"
Trác sư đệ cảm khái rồi thôi, dù sao y và một tu sĩ Kết Đan đã chết hơn mấy trăm năm cũng không có giao tình gì: "Đây cũng là do Thái thượng trưởng lão khí vận thâm hậu, cơ duyên thiên định..."
"Đúng vậy..."
Hạ sư huynh cười ha ha, trong lòng cũng cảm thấy có chút may mắn.
Nguyên Thủy Ma Môn rất to lớn, chi mạch trong đó đông đảo, nếu không phải năm đó Thánh nữ đi lên thì nhất mạch Lục Dục Hỗn Thiên Ma bọn họ cũng không có sự huy hoàng như bây giờ.
Mà nhất mạch Vạn Hồn Phiên lại từ đó không gượng dậy nổi.
Ong ong.
Sa bàn ở phía trước chợt truyền đến tiếng oanh minh.
Trác sư đệ và Hạ sư huynh cùng biến sắc, vội vàng tiến lên thì đã thấy dưới tấm lưới lấp lánh quang mang rực rỡ lại có một cái lỗ đen.
"Không tốt, có tu sĩ Nguyên Anh chui vào bí cảnh!"
Trác sư đệ trừng to mắt, bí cảnh đã mấy trăm năm không xảy ra vấn đề rồi sao y vừa đến đã xảy ra vấn đề rồi?
Càng tệ hơn chính là vì trì hoãn giao ban mà tính là trách nhiệm của y.
"Sư đệ nhanh chóng khống chế trận pháp, vi huynh sẽ xem thử là ai?"
Hạ sư huynh cũng rất kinh sợ, sắc mặt chợt xám như mảnh tro tàn, ở khóe miệng y mơ hồ có răng nanh mọc ra.
Sau đó, y kháp quyết, đánh từng phù lục vào tấm kính trên sa bàn.
Tấm kính chợt lóe quang hoa, hiện ra phong cảnh núi non, sông ngòi trong bí cảnh.
Theo y không ngừng truyền pháp lực vào, trong loáng thoáng đã nhìn thấy một gương mặt người to lớn ở giữa bầu trời.
Mặt của người này như hoàn toàn dùng thiên địa linh lực tạo thành, còn mang theo một loại linh áp kinh khủng.
Đôi mắt như không có chút tình cảm nào quét qua, trên kính lập tức xuất hiện từng vết nứt rồi hoàn toàn hóa thành màn đen.
Răng rắc!
Tấm kính vỡ vụn, rơi xuống sa bàn.
Như gây nên phản ứng dây chuyền mà từng đạo cấm chế rực rỡ cũng sụp đổ trong nháy mắt.
"Lại là... Hóa Thần Tôn Giả? !"
Trác sư đệ hét lớn, phong độ Nguyên Anh Chân Quân gì đó cũng không còn.
"Nhanh đi mời Thái thượng trưởng lão!"
Hạ sư huynh cũng lộ vẻ kinh hoàng.
"Thiên thần..."
"Đời đời Vu dân chúng ta đều bị Thiên Ma ức hiếp..."
"Xem hay cứu chúng ta!"
Từng vu dân nằm sát mặt đất, một vị Vu Vương lớn tiếng kêu gào, trong giọng nói còn mang theo sự bi thương khó nói thành lời.
'Nếu tồn tại này là thủ lĩnh thiên ma, vậy vu dân bọn ta làm sao chống lại nổi?'.
'Nhưng bất kể thế nào cũng nhất định phải van xin...'.
Gương mặt người khổng lồ nhìn từng cảnh tượng đó thì chợt lộ ra một tia vui vẻ, hắn dùng ngôn ngữ dân mở miệng nói: "Nỗi khổ của vu dân ở ngay bí cảnh... Nay ta sắp mở bí cảnh ra, các ngươi có thể tự quyết, rời khỏi bí cảnh hoặc tiếp tục sinh tồn ở đây..."
Thật ra những vu dân này rời khỏi bí cảnh cũng chưa chắc là chuyện tốt.
Nói không chừng bọn họ còn phải đối mặt thách thức càng lớn hơn.
Nguyên Thủy Ma Môn nuôi dưỡng vu dân ở đây cũng giống như nông phu cần cù vất vả, mặc dù thu hoạch theo định kỳ nhưng cũng sẽ vì cây giống mà ngăn cản tai ương bệnh trùng và chim thú.
Nhưng sau khi đến bên ngoài thì sẽ không còn những ưu đãi này.
Nói không chừng rất nhiều tu tiên giả cũng xem vu dân như một loại linh thú quý hiếm mà săn giết.
Nhưng đây cũng là lựa chọn của người ta, nếu ngăn cản thì nói không chừng còn bị oán trách.
Có người chính là không đụng nam tường thì không quay đầu, thậm chí người bướng bỉnh một chút thì dù đụng nam tường cũng không quay đầu lại.
Đối với loại này thì Phương Tịch cũng chỉ để mặc chúng đi chết! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận