Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 153: Phục kích

Rời khỏi hội đấu giá, Phương Tịch một đường đi vòng mấy vòng.

Lại lén lút rời khỏi phường thị, sau khi xác nhận không có ai theo dõi hắn mới đổi lại tướng mạo ban đầu, trở lại động phủ số ba mươi bảy chữ Bính.

" Thật sự là nơi tốt... Đáng tiếc ở lại không lâu."

Hắn nhìn chăm chú từng ngọn cây cọng cỏ, cảm nhận linh khí cấm một tinh thuần ở xung quanh thân thể, Phương Tịch không khỏi thầm thở dài.

Hắn đã làm thủ tục trả động phủ, rẽ rời khỏi vào cuối tháng này.

Du sao thì tiếp theo hắn sẽ phấn đấu vì chuyện trồng cây.

"Ai cản ta trồng cây đều phải chết!"

Trong mắt Phương Tịch hiện lên một tia lãnh ý, muốn làm tốt thì phải có công cụ tốt, hắn bắt đầu kiểm tra trang bị bản thân.

Phương diện phòng ngự có Thanh Quy Thuẫn cấp một trung phẩm, thời khắc mấu chốt có Kim Cương Phù, cộng với cương cân thiết cốt và Chân Cương của bản thân thì vấn đề không lớn.

Phương diện Công kích, Thanh Hòa Kiếm khó coi, có thể dùng Thiên Ngoại Vẫn Thiết Kiếm vừa mới mua được thay thế, sau cùng Kim Giao Kiếm và tu vi võ đạo là đòn sát thủ.

Duy chỉ có phương diện di chuyển Hắc Vân Đâu hơi chậm chút.

'À... Ngày mai có thể đến chỗ Hủ Mộc lão đạo mượn hai mươi linh thạch, mua một tấm Phi Thiên Phù để dự phòng...'.

Đây cũng không phải là Phương Tịch không có linh thạch.

Hắn hết linh thạch thì chỉ cần đi Đại Lương một chuyến, các loại yêu thú có rất nhiều,

Đặc biệt là Bát Đại Yêu Vương, đã được xác minh địa điểm xuất hiện, linh trí chưa mở, lại không có yêu thuật, quả thật như là tặng không.

Phương Tịch chính là muốn tạo mối quan hệ với Hủ Mộc lão đạo.

Ít nhất sau khi cho mượn hai mươi linh thạch này lão đạo kia tám thành sẽ không hi vọng mình chết, không ai trả linh thạch lại cho lão.

'Đều là huynh đệ cùng chiến hào, mượn lão hai mươi linh thạch không quá phận chứ?'.

"Cùng lắm thì đợi ta làm ruộng thành công sẽ lấy linh cốc trả cho lão..."

Sau một phen trầm ngâm, Phương Tịch lại lấy ra hộp đựng Tiểu Vân Vũ Trận, lấy ngọc giản ra, cẩn thận lĩnh hội.

Nửa canh giờ sau, hắn cảm thấy mệt mỏi mở hai mắt ra: "Biết rồi... Nhưng ta vẫn không hiểu!"

Nếu như nói vị nữ trận pháp sư kia là học bá thì không hề nghi ngờ Phương Tịch chính là tên học tra của trận pháp.

Học tra hư giả: "Học bá cho ngươi biết ý tưởng giải quyết vấn đề, sau đó thay thế công thức tính toán, ồ... Ta hiểu rồi!

Học tra chân chính: Học bá cho ngươi biết ý tưởng giải quyết vấn đề, con mẹ nó ta vẫn không hiểu!

Phương Tịch bây giờ chính là học tra chân chính.

Cũng may là trong ngọc giản này không chỉ có ý tưởng giải quyết Tiểu Vân Vũ Trận mà còn có đáp án.

Dù là học tra chân chính, dựa vào sao chép đáp án vẫn không có vấn đề gì lớn.

"Cảm thấy những nỗ lực trước đó hoàn toàn là vô ích... Ta thật ngu, thật sự ta không nên học trận pháp."

"Lần sau có thời gian vẫn nên học chế phù đi."

Lúc trước không có truyền thừa tu tiên bách nghệ khác, bây giờ dù ta chết đối cũng không... Quên đi, chuyện tự vả mặt vẫn không nên nói.'.

"So với học trận pháp thì ta vẫn nên đi giết thêm vài con yêu thú đi."

Phương Tịch lấy Thiên Ngoại Vẫn Thiết Kiếm ra, cầm trong tay, lập tức hắn cảm thấy toàn bộ cánh tay cũng nặng hơn vài phần.

Tạo hình của thanh kiếm này cổ điển, nhưng lưỡi kiếm lại vô cùng sắc bén, sờ lên cũng không thấy lạnh buốt mà lại có một loại cảm giác ấm áp.

Đáng tiếc là Vẫn Thiết này là không thể dung nạp bất kỳ pháp lực gì, không thì tuyệt đối là tài liệu để rèn pháp khí cực phẩm.

Thanh kiếm này không thể nào khống chế hay ngự kiếm phi hành, chỉ có thể cầm trên tay để đâm, chém rất mất phong phạm của tu tiên giả nhưng mà Phương Tịch cũng không để ý.

Hô hô!

Hắn ỷ vào lực tay lớn, tùy ý vun vảy vài lần.

Lập tức nhấc lên một trận cuồng phong trong động phủ.

Ba!

Những tảng đá nằm trên nơi mũi kiếm đi qua đều bị chia thành hai nữa.

"Kiếm tốt! Dựa vào trọng lượng này đập cũng có thể chết người."

"Trọng kiếm có mũi xảo đoạt thiên công... Vậy thì gọi ngươi là Huyền Thiết Kiếm đi."

Phương Tịch quơ múa Huyền Thiết Kiếm vài lần, cảm thấy vẫn hơi tiện tay.

Hắn nghĩ nghĩ, bất chợt trở nên hơi kích động, khẽ quát một tiếng, Chân Cương bộc phát quá chú vào trong Huyền Thiết Kiếm.

Một màn thần kỳ xuất hiện.

Một tia cương khí bao trùm Huyền Thiết Kiếm, khiến cự kiếm đen nhánh bất chợt hiện thêm một tầng màu sắc đỏ đậm.

Phương Tịch cong ngón tay búng một cái, thân kiếm rúng động ong ong.

Mà trên mũi kiếm lại đột ngột hiện ra ba tấc xích hồng cương khí như là kiếm quang.

Dường như thanh kiếm này cũng không có dáng vẻ xung đột với cương khí.

"Không tệ không tệ... Đến lúc đó ta Khí Quán Chu Thân trước, lại thi triển cương khí gia trì Huyền Thiết Kiếm, tốt nhất là mặc một bộ áo giáp pháp khí thượng phẩm, tuyệt đối là hung thú hình người. Một kiếm một tiểu bằng hữu!"

Mấy ngày sau.

Trên một tảng đá ngầm cách Đào Hoa Đảo mấy chục dặm.

Vày đại thân ảnh đang ngồi xếp bằng, mượn thủy vụ để ẩn nấp.

"Nguyễn đạo hữu Vụ Ẩn Phù này quả thật là huyền diệu, hôm nay chắc chắn sẽ chém được đầu của tên Lô tặc kia."

Ngón tay của Hủ Mộc lão đạo đùa bỡn một gợn nước, lão xu nịnh.

Hai người Vi Nhất Tâm cùng Hoa Thiền Quyên thì trầm mặc không nói, chỉ yên tĩnh kiểm tra phù lục, lau pháp khí.

Đối với bọn họ thì đây là một trận chiến đánh cược thân gia và tính mạng, không thể sơ suất.

Phương Tịch cầm Thanh Quy Thuẫn làm bộ lau, lại ngẩng đầu nhìn sắc trời: "Địch nhân thật sự sẽ đi đường này sao?"

Thật ra hắn cũng không thí loại chờ đờ không xác định này.

Nếu như Lô Kính Thanh kia ở trên đảo thì hắn sẽ nguyện ý thử một phen chui vào phục sát.

Không!

Đại phát thần uy xuất tẫn danh tiếng không phải là phong cách của Phương Tịch.

Hắn sẽ dịch dung, lén lút đánh Lô Kính Thanh trọng thương, sau đó lại để cho ba người này dễ dàng hái được quả...

Thế nhưng Nguyễn Tinh Linh đã phát lời thề son sắt, mà bọn Hủ Mộc cũng không nguyện ý cường công trận pháp nên lựa chọn phục kích.

Nguyễn Tinh Linh nãy giờ vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, mở mắt ra: "Lô tặc áp vận một nhóm linh vật đến phường thị Bảo Thuyền bán, sau đó tham gia hội đấu giá, bây giờ đang trên đường trở về... Hành tung của hắn thiếp thân đều nắm rõ."

"Tên này có thể nhận được tin tức trước hay không?" Phương Tịch cẩn thận hỏi thêm một câu.

"Sẽ không, người biết thiên thân trở về rất ít, những người thiếp thân đã từng liên lạc đều hứa giữ bí mật." Dường như Nguyễn Tinh Linh đã tính trước.

Thấy thế Phương Tịch cũng không tiện nói thêm gì nữa.

Nếu không thì đôi đạo lữ kia lại phải nhíu mày dựng thẳng bới móc thiếu sót.

'Không phải chỉ là Luyện Khí tầng năm thôi sao? Nói không chừng chỉ vài ngày nữa là ta sẽ đột phá...'.

Phương Tịch rút Thanh Hòa Kiếm ra, tinh tế lau.

Mặc dù thanh kiếm này chỉ là pháp khí hạ phẩm, lại hơi khiếm khuyết nhưng đã áp súc cả đời của một Linh nông.

Cũng như truyền thừa của vị linh thực phu Giả Phi Tài kia.

Đa phần tán tú ở tu tiên giới đều chết như chó hoang.

Nguyễn Tinh Linh nhìn thấy thanh Thanh Hòa Kiếm này, hình như mấy lần muốn nói lại thôi, vẫn cưỡng ép nhịn xuống.

Nàng rất muối hỏi hắn một câu, đã hỏi mượn Hủ Mộc lão đạo hai mươi linh thạch vì sao không mua một kiện pháp khí tốt chút lại đi mua một tấm Phi Thiên Phù?

Nhưng mà cũng như công pháp bí thuật, các loại pháp khí, phù lục thực lực tổng hợp đều là vấn đề riêng tư của tu sĩ, nàng không tiện mở miệng.

Sưu!

Đúng lúc này, có tiếng xé gió vang lên, một đạo truyền âm phù bay tới.

Nguyễn Tinh Linh tiếp nhận, trên mặt hiện ra vui mừng: "Lô tặc kia sắp đến, một nhóm năm người bọn chúng có một tên Luyện Khí hậu kỳ, bốn tên Luyện Khí trung kỳ, trong đó còn có một người của ta."

"Khó trách nàng biết rõ nhất cử nhất động của Lô gia như lòng bàn tay, hóa ra là đã bố trí nội ứng rồi sao?"

Vợ chồng Vi Nhất Tâm cùng Hủ Mộc lão đạo đều có vẻ mặt đã hiểu rõ.

Tinh thần năm người lập tức phấn chấn, nắm chặt pháp khí.

Quả nhiên chỉ một lúc sau, một chiếc phi thuyền cỡ nhỏ đã xuất hiện từ xa, chỉ chợt lóa đã vượt qua một cự ly lớn, đi đến phía trên không của tảng đá ngầm.

"Động thủ!"

Nguyễn Tinh Linh khẽ quát một tiếng rồi xuất thủ trước, trong quang mang màu hồng lóe lên một đạo kiếm quang phóng lên trời.

Trong kiếm quang rõ ràng là một kiếm khí bên ngoài có khắc lượng lớn phù văn, không có chuôi kiếm, thân kiếm lấp lóe hàn quang, chính là một kiện pháp khí thượng phẩm.

Ngay lúc Nguyễn Tinh Linh động thủ thì Hủ Mộc lão đạo, vợ chồng Vi Nhất Tâm cùng Phương Tịch cũng gần như đồng thời hành động.

Hai thanh phi đao, một cây phất trần, còn có một thanh Thanh Hòa Kiếm đồng thời bay lên không trung.

Năm đạo lưu quang chỉ xông lên đã chăn phi thuyền lại.

"Hừ, Thật lớn mật, dám chặn Lô gia ta sao?"

Trong một tiếng hừ lạnh, phi thuyền bất chợt biến mất, năm tu sĩ hiện ra, người dẫn đầu trong đó là một đại hán trung niên, mặt mũi tràn đầy tử khí, không giận tự uy.

Ở sau lưng đại hạn có một vị nữ tu khoảng ba, bốn mươi tuổi theo sau, phong tao tận xương, cùng ba tên tu sĩ Luyện Khí trung kỳ.

"Lô Kính Thanh!"

Nguyễn Tinh Linh chân đạp lẵng hoa bay lên giữa không trung, quát lạnh nói: "Hôm nay chính là thời điểm ngươi nhận lấy cái chết!"

Ba!

Dường như lời nói của Nguyễn Tinh Linh là tín hiệu nào đó, ngay lúc nàng vừa dứt lời, nữ tu đứng sau lưng Lô Kính Thanh đột nhiên đánh ra một chưởng vào hậu tâm yếu hại của Lô Kính Thanh.

Trên năm ngón tay của cô ta có năm chiếc nhẫn đen nhánh như là loại pháp khí kỳ môn nào đó.

"Phốc!"

Bất ngờ không đề phòng, Lô Kính Thanh mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt y đỏ lên nhìn qua nữ tu đang nhanh chóng chạy trốn: "Tiện nhân... Ngươi dám? !"

"Hừ, ngươi giết tu sĩ Nguyễn gia ta, lại cưỡng hôn ta, ta hận không thể khiến ngươi chết đi!"

Nữ tu họ Nguyễn đánh lên người một tấm phù lục, lập tức một hộ tráo màu vàng hiện ra.

Cô ta chống đỡ ba tên đồng hành khác vây công, vừa chửi mắng vừa bay qua Nguyễn Tinh Linh: "Muội muội cứu ta!"

Tai hoạ sát nách!

Vợ chồng Vi Nhất Tâm thấy một màn này, trên gương mặt đầy vẻ vui mừng.

Thê tử của Lô Kính Thanh cũng làm phản, ván này thắng chắc.

Phương Tịch và Hủ Mộc lão đạo lại liếc nhau, lặng lẽ lui lại một bước.

Họ luôn cảm thấy chuyện này quá đơn giản.

Trong chớp mắt tiếp theo, dị biến lại phát sinh.

Nữ tử họ Nguyễn đến gần Nguyễn Tinh Linh, tay phải đeo nhẫn bất chợt chộp về phía tim của Nguyễn Tinh Linh.

Mà đôi mắt đẹp của Nguyễn Tinh Linh lưu chuyển, chợt mở cái miệng anh đào nhỏ nhắn ra một cái đinh nhỏ màu trắng bay ra.

Phốc!"

Đinh nhỏ màu trắng này rõ ràng là một kiện pháp khí trung phẩm dùng một lần, nó bộc phát mạnh mẽ nổ tung hộ tráo màu vàng.

Nữ tử họ Nguyễn trúng một đinh lên ngực, sắc mặt bất chợt trở nên vô cùng dữ tợn: "Tiện nhân... Làm sao ngươi lại phát hiện được?"

"Ngươi là chi thứ, ta chưa hề tin ngươi... Huống chi ngươi gả cho tên kia từ chi thứ thăng lên thành dòng chính, nắm giữ toàn bộ Đào Hoa Đảo làm sao có thể chỉ vì cừu hận mà phản bội chứ? Ta chỉ thuận nước đẩy thuyền, lợi dụng ngươi thu được tin tức của Lô tặc mà thôi..."

Nguyễn Tinh Linh đạm mạc trả lời, trên gương mặt ngũ quan bình thường lại chợt hiện thêm một vẽ khôn khéo.

"Đào nhi?"

Lô Kính Thanh thấy vậy, vẻ mặt trắng bệch đã không thấy gì nữa, khi tức cũng khôi phục đến Luyện Khí tầng tám đỉnh phong, mạnh mẽ đánh tới.

Lúc trước y thụ thương quả nhiên chỉ là giả vờ.

Không chỉ như vậy, nương theo tiếng hét dài của hắn lại bất chợt có một đạo độn quang ẩn nấp hiện ra, hóa thành một tu sĩ mặc hắc bào có gương mặt hung ác, nham hiểm, tu vị lại đã đạt đến Luyện Khí bảy tầng.

Tu sĩ hắc bào khống chế một cây quạt nhỏ màu đen, khí túc không giống chính nhân, nói với Lô Kính Thanh đang ôm Đào nhi gào khóc: "Nên làm theo lời lão phu nói, trực tiếp giết chết ả ta, cần gì phải gây phiền phức như vậy, lại còn bồi phu nhân..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận