Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 709: Chạy trốn và áp bức (2)

Phương Tịch nghe từng tin tức long trời lở đất này thì thần sắc dần dần rạn nứt...
Loại tin tức nặng cân này chỉ cần xuất hiện một thôi đã đủ khiến Huyền Minh Uyên long trời lở đất.
Bây giờ lại tiên tục xuất hiện mấy cái?
"Ta..."
Thần sắc Phương Tịch khôi phục vẻ ung dung, hắn thầm nghĩ: 'Ta chọn chạy trốn...'.
Hắn nhìn đám người Vương gia đang mong ngóng, thần sắc chậm rãi bình tĩnh lại: "Chuyện này trọng đại, lão tổ đã suy nghĩ kỹ... Vương gia ta không tham dự chuyện này, nên áp dụng kế hoạch 'chia rổ'..."
"Vương Linh Ứng dẫn theo một nhóm tộc nhân Vương gia chọn một thế lực đầu nhập..."
"Nhị phòng, tam phong, tứ phòng... Cửu phòng cũng giống vậy, nếu không muốn tham dự đại sự lần này vậy thì cũng có thể trốn xa vạn dặm, mai danh ẩn tích... Chờ chiếu lệnh của gia tộc mới xuất hiện, rồi tụ lại tái hiện uy danh của Vương gia!"
Hắn vừa đưa ra phương án này thì Vương Linh Ứng giật mình trước hết: "Vậy còn... Lão tổ?"
"Bản lão tổ... Tự có chuyện quan trọng!"
Phương Tịch trừng mắt: "Ngươi phải biết bản lão tổ còn thì Vương gia vẫn còn... Nếu bản lão tổ không còn thì Vương gia cũng... Không còn!"
Vương Linh Ứng không biết nói gì nữa, y lập tức hỏi: "Vậy Quy Linh Tôn thì sao?"
Dù lão tổ tông muốn chạy cũng nên để con Huyền Quy cấp năm này lại chứ!
"Quy Linh Tôn? !"
Phương Tịch cười ha ha: "Nó là bản mạng linh thú của lão phu nên đương nhiên sẽ theo lão phu... Không nói nhiều nữa, bây giờ lập tức hành động!"
Dù sao trong Vương gia thế nào cũng có thám tử khắp nơi, bây giờ e là đã thủng trăm ngàn lỗ từ lâu rồi.
Chỉ có thừa cơ hội như vậy mà chạy trốn trước.
Người Vương gia nhìn thấy cảnh này thì không khỏi thật sự cạn lời.
Như vậy thì Vương gia bọn họ có gì khác với những gia tộc không có lão tổ Hóa Thần tọa trấn chứ?
Phương Tịch cũng không quan tâm đến vận mệnh của người Vương gia.
Hắn chỉ thay thế thân phận của lão tổ Vương gia nên không có nghĩa là hắn sẽ vì Vương gia mà đánh sống đánh chết.
Lúc này hắn liên tục gửi tin đi, cũng mặc kệ có trả lời hay không, sau đó hắn vào Phi Vân Động mở từng cấm chế ra, ôm chậu cây Yêu Ma Thụ, ném nó và Tiểu Huyền Quy vào trong Sơn Hải Châu, ngân quang vừa lóe lên thì hắn đã biến mất không thấy đâu nữa.
Nhân Gian giới.
Ma Thụ Lĩnh.
Phương Tịch kháp quyết, Sơn Hải Châu hóa thành một hình xăm, chui vào cánh tay của hắn.
Hắn đã quyết định rồi, trước khi hắn trở lại Địa Tiên giới sẽ không thả Tiểu Huyền Quy và Thủy Tổ Yêu Ma Thụ ra.
Yêu Ma Thụ còn dễ nói nhưng Tiểu Huyền Quy đã mở linh trí.
Bất kể thứ gì có khả năng khiến bản thân bại lộ thì hắn đều phải cố gắng tránh, dù bản thân hắn có thể nắm giữ sinh tử của Tiểu Huyền Quy chỉ trong một ý niệm thì cũng như vậy!
Hắn hóa thành một đạo độn quang bay lên đỉnh Ma Thụ Lĩnh.
Ở đây đã xây dựng cung điện huy hoàng khắp nơi từ lâu, chờ đến khi Phương Tịch trở về, lập tức có hai đạo độn quang một đen một xanh đến nghênh đón.
Hắc sắc quang mang trong đó đương nhiên là Ngoại Đạo Hóa Thân đã xuống tị nạn từ trước.
Mà thanh sắc quang mang còn mang theo từng tua rua hỏa diễm, từ trong đó truyền ra một tiếng hót trong vắt, chính là một con Thanh Hỏa Loan vô cùng thần tuấn!
Thanh Hỏa Loan khổng lồ hót dài một tiếng rồi hóa thành một thiếu nữ tóc trái đào mặc thanh y, mi tâm có một mảnh Khổng Tước Linh, dung nhan có thể xưng tuyệt thế.
Khí tức trên thân lại mơ hồ đạt đến cấp năm!
"Tiểu Thanh... Quả nhiên ngươi không khiến ta thất vọng."
Mặt Phương Tịch hiện ra vẻ hài lòng.
Trải qua nhiều năm như vậy, rốt cục Thanh Hỏa Loan cấp bốn thượng phẩm đã đột phá thành công, tấn thăng thành đại yêu Hóa Thần cấp năm!
Gần như nó đã có thể ở Nhân Gian giới, thậm chí ba ngàn tiểu thế giới hoành hành.
"Chủ nhân? !"
Mặt Tiểu Thanh ửng đỏ, chui vào lòng Phương Tịch như con én nhỏ, ngẩng đẩu, một đôi mắt long lanh to, sáng như sao: "Người ta đã trưởng thành rồi đó!"
Phương Tịch mỉm cười, cưng chiều sờ mũi của Tiểu Thanh: "Không sai, đã trở thành đại cô nương rồi. Đúng lúc... Bản nhân cũng có nhiệm vụ muốn giao cho ngươi."
"Chủ nhân yên tâm, Tiểu Thanh chắc chắn có thể làm được."
Tiểu Thanh cười hì hì trả lời.
Phương Tịch không nói thêm gì nữa, hắn vẫy tay thu hồi Ngoại Đạo Hóa Thân rồi rơi xuống cung điện.
Một bộ hồng y nhanh nhẹn bước đến, nhìn thấy Phương Tịch thì trong đôi mắt đẹp lưu chuyển quang mang, cuối cùng hóa thành một lễ: "Hồng Ngọc... Bái kiến công tử!"
Bây giờ tu vi của Chung Hồng Ngọc chỉ mới Nguyên Anh trung kỳ, sau khi Phương Tịch thấy thì cũng không khỏi hơi buồn.
Mặc dù như vậy nhưng trên mặt hắn lại mỉm cười: "Đã lâu không gặp, gần đây có khỏe không?"
Mấy ngày sau, Phương Tịch mới rời khỏi ôn nhu hương, bắt đầu sắp xếp tình hình Nhân Gian giới.
Dựa theo lời nói của Chung Hồng Ngọc, từ sau khi hắn diệt sát Cốc Thần Yêu Tôn thì tình hình ở Tu Tiên Giới Tây Mạc đã tốt hơn.
Mà ở Nam Hoang thì Thiên Đố Ma Quân đã đến cực hạn thọ nguyên nên đã tọa hóa, chuyện này cũng khiến Phương Tịch bùi ngùi không thôi.
Hắn lại mất đi một lão bằng hữu ở Nhân Gian giới rồi.
Ngoài ra cũng có không ít tin tốt.
Tỉ như mấy vị hồng nhan tri kỷ và đồ đệ nhưng không phải đồ đệ của hắn.
Trong đó, Linh Thù và Thủy Linh Tâm đều đã đột phá đến Nguyên Anh hậu kỳ, có thể xưng đại tu sĩ ở Nhân Gian giới, trở thành tồn tại gần như có thể tung hoành vô địch.
Mà độ đệ tiện nghi Liễu Nhứ của hắn thì cơ duyên hơi bình thường, bây giờ nàng vẫn bồi hồi ở cảnh giới đỉnh phong Nguyên Anh trung kỳ.
Ba nữ tu này đều có hi vọng Hóa Thần.
Nhưng Phương Tịch cũng không định dốc sức đầu tư gì cả, chỉ thoáng kết giao một phen mà thôi.
"Tiểu Thanh!"
Phương Tịch suy nghĩ một lúc rồi gọi.
Một đoàn thanh sắc hỏa diễn hạ xuống hóa thành thân hình Tiểu Thanh: "Chủ nhân... Có gì phân phó sao?"
"Tiểu Thanh, ta muốn ngươi đến Bắc Nguyên, bảo lão tổ Bạch gia đến Tu Tiên Giới Đông Hải... Nói là..."
Khóe miệng của Phương Tịch hơi cong lên: "Thờ cơ giải quyết họa Thái Tuế đã chín muồi!"
Chờ sau khi Tiểu Thanh đi rồi, hắn bước vào phòng bế quan, ngồi khoanh chân, hai tay kháp thành một pháp quyết kỳ dị.
Ma Thụ Lĩnh cũng có một linh mạch cấp năm, xem như miễn cưỡng thỏa mãn nhu cầu tu luyện của hắn.
Lần này hạ giới, dường như hắn đã dọn sạch được chướng ngại trong lòng nào đó nên tu vi tiến bộ ngày đi ngàn dăm.
Đến hôm nay, hắn dùng một viên Chân Huyết Đan, pháp lực lập tức sôi trào, quanh thân hiện ra hư ảnh tứ đại chân linh, long ngâm phượng xướng, yêu khí từ từ kéo lên, tu luyện một tia pháp lực Hóa Thần trung kỳ cuối cùng đến viên mãn!
"Rốt cục... Đã Hóa Thần trung kỳ đỉnh phong!"
Thậm chí Phương Tịch còn có xúc động muốn lập tức trùng kích Hóa Thần hậu kỳ nhưng hắn đã lập tức cưỡng ép đè xuống.
Dù sao trung kỳ trùng kích bình cảnh hậu kỳ cũng xem như một cửa ải không nhỏ.
Mà ở Địa Tiên giới, loại đan dược phá cấp này cũng rất hiếm.
Nếu có một viên Minh Tâm Tịnh Niết Đan trong tay thì hắn nắm chắc đột phá mười phần mười.
Nhưng bây giờ không nói đan dược phá cấp gì mà ngay cả chuẩn bị bình thường cũng rất ít.
"Nhưng... Tu vi Hóa Thần trung kỳ cũng không sao."
Phương Tịch mỉm cười, thân hình nhoáng lên một cái đã biến mất không thấy đâu nữa.
Trong Cửu Châu giới.
Quỷ Phủ Tôn Giả vui mừng bước đến: "Khởi bẩm Đạo Chủ... Cửu Châu Cơ Quan Thành... Rốt cục... Đã hoàn thành rồi!"
"Rất tốt."
Phương Tịch gật đầu rồi cổ vũ: "Bây giờ Cửu Châu giới đã hoàn thành trùng kiến từ lâu, rất nhiều tu sĩ khổ vì tài nguyên mà không thể nào tấn thăng, thậm chí phải thúc đẩy dự luật tấn thăng cực kỳ khắc nghiệt... Bản đạo chủ quyết định... Vì hòa bình của Cửu Châu giới, vì vinh quang chư giới, mở lại Vạn Giới Chi Môn!"
Nghe được lời này, trong mắt của Quỷ Phủ Tôn Giả chợt tuôn ra tinh mang.
Lúc Vạn Giới Chi Môn chưa gọi là Thiên Ma Chi Môn thì nó chính là chỗ dựa lớn nhất và động lực phát triển mạnh mẽ của Cửu Châu giới.
Vô số công pháp, tài nguyên... Của các giới diện đặc thù, thậm chí còn có thứ ở Địa Tiên giới cũng xem như quý hiếm.
Các nguyên nhân như vậy tụ lại, mới tạo thành cục diện Cửu Châu giới bây giờ.
Mà nghe Phương Tiên Đạo Chủ nói, cuối cùng Vạn Giới Chi Môn đã sắp mở lại!
Quỷ Phủ Tôn Giả nghe vậy thì trong mắt dường như cũng có chút nước...
Mấy tháng sau.
Tu Tiên Giới Đông Hải.
Bên ngoài bí cảnh Hãn Hải.
Từng chiếc linh chu xuất hiện, trên một chiếc lâu thuyền rực rỡ mơ hồ có tiếng đàn truyền ra.
Vân Hi Tiên Tử ngồi đánh đàn, Thủy Linh Tâm thì ở bên cạnh yên lặng bưng lư hương.
Không lâu sau, một đạo bạch quang hạ xuống, mang theo khí tức rét lạnh, dường như đã dẫn động lực lượng băng phách giữa thiên địa rơi xuống sàn thuyền, chính là lão tổ Bạch gia mặc bạch bào.
"Bạch đạo hữu... Đã lâu không gặp, chúc mừng tu vi đã nâng cao một bước nữa."
Tiếng đàn của Vân Hi Tiên Tử dừng lại, nàng hơi kinh ngạc nói.
Đối với tu sĩ Hóa Thần thời gian mấy trăm năm có thể tiến thêm một tầng công pháp, đặc biệt là ở Nhân Gian giới thì thật sự không chỉ cần có thiên tư mà còn cần vận khí đầy đủ hơn!
Mà tu sĩ Hóa Thần ở Nhân Gian nếu vẫn còn hi vọng công pháp có thể tiến bộ, thậm chí luyện chế chí bảo phòng ngự thì tuyệt đối sẽ không mạo hiểm xâm nhập Phi Thăng Đài.
Lão tổ Bạch gia đảo mắt một vòng, không khỏi hừ lạnh: "Người kia đâu? Dù tu vi mạnh mẽ cũng không nên đối xử với chúng ta như gọi thì đến đuổi thì đi chứ?"
Thật ra nếu không phải lần này đối phương phá ra một yêu cầm Hóa Thần đi thông báo thì lão cũng địch từ chối.
Dù sao trợ giúp Đông Hải phá giải tai ương Hắc Thái Tuế nếu thành là công lao của người khác mà bại thì tốn công lại không có kết quả.
Càng quan trọng hơn là... Long Ngư Đảo Chủ lại có thái độ để bọn họ chờ ở đây như vậy!
"Bạch đạo hữu đừng vội, hay là cùng thưởng thức Ngũ Hải Vân Trà mới của thiếp thân đi, thế nào?"
Vân Hi Tiên Tử mỉm cười khuyên nhủ, cuối cùng mới khiến thần sắc của lão tổ Bạch gia dịu đi mấy phần nhưng sau ba tháng nghe đàn thưởng trà như vậy, cuối cùng vẫn không nhịn được mà bộc phát: "Long Ngư Đảo Chủ ức hiếp ta quá đáng!"
Dường như là trùng hợp, ngay sau khi lão tổ Bạch gia nói ra câu này thì vô số thiên địa nguyên khí ở trên bầu trời chợt tách ra, phóng xuống bóng tối áp bách chúng sinh...
Bạn cần đăng nhập để bình luận