Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 701: Phát hiện

"Mặc Môn quá hại người!"

Lý Như Lệnh uống một hớp linh tửu rồi kể lại chuyện năm đó: "... Sau đó ta cũng thừa dịp Cơ Quan Thành vỡ, may mắn chạy thoát, thế mới biết được Mặc Môn lại hung tàn trực tiếp giết đến sơn môn của Ngự Long Tông... Nhưng bởi vì lúc trước ở lâu trong Cơ Quan Thành, chẳng hiểu sao lại thành đồng lõa, bị Ngự Long Tông truy nã, thật sự quá oan mà!"

Cũng may y thật sự không phải đệ tử của Mặc Môn mà người ở cửa hàng của y đều chết sạch nên không có ai nhớ đến y, bởi vậy y mới có thể mai danh ẩn tích trốn đi.

Sau đó cơ duyên xảo hợp, ngưng kết một viên Phù Đan thì là câu chuyện khác.

Phương Tịch nghe xong cũng có chút cảm khái.

'Trong tu tiên giới, chuyện mà bất kỳ tu tiên giả nào trải qua cũng đều là câu chuyện trầm bổng chập trùng... Lý Như Lệnh cũng xem như nhân vật chính nhỏ.'.

"Đúng rồi, trước đó hiền chất đến bái phỏng lão phu chắc cũng không chỉ để ôn chuyện cũ đúng không?"

Sau khi qua ba tuần rượu, Phương Tịch cầm chén rượu, cười như không cười hỏi.

"Thật không giấu gì..."

Lý Như Lệnh chợt giật mình, y nghe Phương Tịch gọi hiền chất nên trên xưng hô cũng thuận theo dòng nước: "Sau khi tiểu chất ngưng kết Kim Đan thì đã cảm nhận rõ vấn đề tài nguyên tu hành thiếu thốn nên đã cùng với mấy vị hảo hữu kết giao vào Huyền Minh Uyên, định thành nghiệp đánh cá... Bây giờ mấy hải vực xung quanh Quỷ Môn Tiều ở trong Huyền Minh Uyên đều bị Đảo Cơ Quan chiếm nên tu sĩ cấp thấp như chúng ta khó mà cạnh tranh nổi với những khôi lỗi kia, chỉ đành mạo hiểm xâm nhập sâu hơn... Nguy hiểm trùng điệp mà..."

Y bắt đầu khinh thường Thanh Hòa Tử tranh lợi với dân... Phương Tịch nghe vậy cũng chỉ cười mà không nói, im lặng nhìn Lý Như Lệnh trang bức.

Hiệu suất của bình đài làm việc trên biển loại cực lớn rất cao, ép những tu sĩ 'ngư dân' này không thể không xâm nhập Huyền Minh Uyên sâu hơn, chuyện này vốn là một trong những tính toán của hắn.

Không ép bọn họ vào sâu hơn thì làm sao có nhân thủ đi tìm kiếm lối vào bí cảnh chứ?

Đương nhiên ngoại trừ những tu sĩ này ra thì Phương Tịch cũng phái ra một số khôi lỗi mô phỏng sinh vật quanh quẩn ở góc đông nam của hải vực Mê Vụ, chỉ là vẫn luôn không thu hoạch được gì.

"Mà lần trước đó, mấy người chúng ta không may gặp phải Vô Định Phong, đã có một tu sĩ Kết Đan chết tại chỗ, sau đó chúng ta còn bị cuốn đi đến một nơi không có đánh dấu trong địa đồ..."

Ánh mắt Lý Như Lệnh có chút ngỡ ngàng: "Ở chỗ đó, tiểu chất và một đồng bạn khác không cẩn thận bị rơi vào trong Huyền Minh Trọng Thủy nhưng lại cơ duyên xảo hợp mà phát hiện một bí cảnh! Mặc dù ở lối vào bí cảnh có cấm chế rất cường đại nhưng có thể xác nhận chỗ đó thật sự là bí cảnh... Kết quả tên đồng bạn kia ác chiến với tiểu chất một trận, cuối cùng tiểu chất vẫn sống sót."

Phương Tịch nhìn Lý Như Lệnh, cảm thấy có chút kỳ lạ: "Giữa các tu tiên giả vì ăn chia không đồng đều mà động thủ đấu pháp thật sự rất phổ biến... Hiền chất gặp được bí cảnh này cũng là cơ duyên trời ban."

"Tiểu chất hiểu rõ bản thân... Chỉ với pháp lực Kết Đan e là bất kỳ cạm bẫy nào trong bí cảnh đều có thể trí mạng."

Lý Như Lệnh gượng cười: "Nhưng thế thúc pháp lực cao cường, e là đã trở thành Nguyên Anh từ lâu rồi phải không? Tiểu chất nguyện ý dâng lên vị trí bí cảnh để cùng thế thúc thăm dò..."

Y tìm Phương Tịch thì đương nhiên đã suy đi nghĩ lại rất kỹ.

Dù sao thực lực của y cũng quá thấp, tiến vào Huyền Minh Uyên cũng đã liều nguy hiểm tính mạng rồi.

Mà bí cảnh kia còn ở sâu trong Huyền Minh Uyên.

Phương Nguyên lại là người thân thiết nhất trong những tu sĩ cấp cao mà y biết.

"Vị trí của bí cảnh đó chẳng lẽ nằm ở góc đông nam của hải vực Mê Vụ chứ?"

Sau khi trầm mặc một phen thì Phương Tịch mở miệng trước.

"Sau thế thúc lại biết được?"

Lý Như Lệnh chợt ngẩng đầu, hỏi Phương Tịch với vẻ khó tin.

'Vận khí của người này cũng không khác gì Hắc Miểu Tôn Giả...'.

Phương Tịch cũng cạn lời.

Mình tìm bí cảnh cả trăm năm, cuối cùng lại do tiểu chất nhi mang đến cho mình, đây chắc là... Người tốt có hồi báo ở trong truyền thuyết sao? !

Tiếc là tu vi của người này quá thấp, biết được tin tức quan trọng như vậy lại là họa không phải phúc.

"Ai... Ngươi có biết sư phụ của thế thúc là ai không?"

Phương Tịch nghiêm túc hỏi.

"Không biết..."

Lý Như Lệnh thành thật trả lời, năm đó Lý gia chỉ biết Phương Nguyên được một vị cao nhân xem trọng mang đi, thật sự không biết thân phận cụ thể.

Đồng thời chuyện này có liên quan gì với chuyện đối phương biết được phương vị đại khái của bí cảnh chứ?

"Đạo hiệu của sư phụ ta trên Thanh dưới Hòa!"

Phương Tịch mỉm cười nói.

"Thanh Hòa Tử?" Lý Như Lệnh giật mình nói: "Không ngờ sư phụ của thế thúc lại là chủ nhân của Phường Thị Không Tang? Đại năng Hóa Thần! Thảo nào thế thúc vẫn luôn tu luyện ở Phường Thị Không Tang mà tiến độ tu vi cũng tăng nhanh như gió..."

"Ha ha, năm đó sư tôn gặp ta một lần đã vừa ý..."

Phương Tịch giải thích đơn giản vài câu, sau đó thần sắc chuyển thành nghiêm túc: "Nhưng hiền chất có biết vì sao sư tôn ta không tranh quyền thế nhưng vẫn luôn giữ Huyền Minh Uyên không?"

Không chờ Lý Như Lệnh trả lời thì hắn đã giải thích: "Đây đương nhiên là vị sư tôn lão nhân gia người đã biết trong Huyền Minh Uyên có tồn tại một bí cảnh từ lâu rồi..."

Lời vừa nói ra thì sắc mặt của Lý Như Lệnh lập tức trắng bệch.

Thật lâu sau, y mới đứng dậy hành lễ: "Đa tạ thế thúc đã nhắc nhở nếu không thì e là tiểu chất sắp tan xương nát thịt..."

Cướp bí cảnh với một vị Hóa Thần Tôn Giả sao? Y vẫn chưa có lá gan này.

E là bất cứ lúc nào cũng có thể mất cái mạng nhỏ này.

"Ừm."

Phương Tịch gật đầu, hắn cảm thấy người này xem như rất thông minh: "Nhưng lối vào bí cảnh cũng rất khó tìm, dù sao cũng là hiền chất phát hiện, ta có thể cho hiền chất hai lựa chọn... Cái thứ nhất là hiền chất tự đi thăm dò, chỉ cần hiền chất phát hiện trước người khác, bất kể lấy được thứ gì đều là của hiền chất."

Đây thật ra là tử lộ, dù sao tu sĩ Phản Hư còn chết trong đó mà.

"Lựa chọn thứ hai là hiền chất giao lối vào bí cảnh cho ta, ta có thể thưởng cho hiền chất một viên Ngưng Anh Đan và rất nhiều đan dược tăng tiến pháp lực cho tu sĩ Kết Đan..."

Lý Như Lệnh lập tức rơi vào trầm ngâm, một hồi lâu sau mới mở miệng: "Tiểu chất chọn cái thứ hai."

"Tốt!"

Phương Tịch cảm thấy người này vẫn rất thức thời, lúc này hắn kháp quyết, một đạo hắc quang xuất hiện rồi chui vào trong cơ thể của Lý Như Lệnh.

"Đây là tiêu ký linh khí, một khoảng thời gian sau này hiền chất nên ở phường thị tu hành... Ta sẽ cung cấp động phủ."

Hắn phẩy tay áo, mấy chục bình đan dược đã xuất hiện trên bàn, một cái Không Thanh Bình trong đó chứa chính là Ngưng Anh Đan.

"Như vậy thì... Xin đa tạ thế thúc."

Sau khi kiểm tra từng cái xong trên mặt Lý Như Lệnh hiện ra vẻ vui mừng: "Chất nhi sẽ lập tức trở về bế quan, không đến Nguyên Anh tuyệt đối sẽ không xuất quan..."

Y rất thông minh mà lấy ra một ngọc giản trống rồi đặt lên trán lạc ấn thần thức vào, sau đó giao cho Phương Tịch: "Địa đồ lối vào bí cảnh ở đây."

"Ừm."

Phương Tịch nhận lấy, nhìn Lý Như Lệnh thật sâu, hắn càng ngày càng cảm thấy đây là một tài liệu có thể đào tạo được.

Huyền Minh Uyên.

Một con yêu cầm có sảy cánh gần vài chục trượng đang bay lướt qua không trung.

Nó lại mọc hai đầu, một cái như chim ưng, cái còn lại là đầu hổ.

Bất kể đầu ưng hay là đầu hồ thì đôi mắt đều đờ đẫn, thì ra nó là một bộ khôi lỗi.

Con khôi lỗi này phi hành tuyệt tích, trên lưng của nó còn có một người đang đứng, chính là Mặc Ngân Thu.

Tâm trạng của vị đại môn chủ Mặc Môn này cũng không quá tốt.

Dù sao cũng đã giao dịch với vị Thanh Hòa Tử kia đã trăm năm rồi nhưng vẫn chưa tìm được lối vào bí cảnh.

Lúc trước nếu đối phương không giết Hắc Miểu Tôn Giả thì sao đến mức này?

Mặc dù hắn cũng theo lời hứa mà che chở cho đệ tử Mặc Môn, cũng phái khôi lỗi ra thăm dò Huyền Minh Uyên nhưng đến bây giờ vẫn không thu hoạch được gì!

"Thu!"

Con khôi lỗi yêu cầm hai đầu này chợt hạ độn quang xuống, dừng trên một bãi đá ngầm lớn.

Ở một góc của bãi đá ngầm thì có một người đang ngồi, chính là Phương Tịch!

"Mặc môn chủ..."

Phương Tịch mỉm cười.

"Đạo hữu gửi tin hẹn lão phu gặp mặt không biết có chuyện gì?" Mặc Ngân Thu hỏi thẳng.

Lão thấy tên Thanh Hòa Tử này tám thành là đến thúc truyền thừa thuật khôi lỗi.

"Thật không giấu gì... Cuối cùng bản nhân cũng đã tìm được lối vào bí cảnh kia rồi."

Phương Tịch mở miệng nói.

"Hả? Tìm được rồi sao?"

Mặc Ngân Thu trợn tròn mắt, sau đó vẻ kinh hỉ hiện ra: "Ở đâu? Chúng ta đi nhanh đi..."

Lão nhìn thấy dáng vẻ của Phương Tịch vẫn bình chân như vại thì chợt hiểu ra, cái mặt mo cũng nặng ra một nụ cười: "Lúc trước lão phu vẫn chưa sắp xếp truyền thừa thuật khôi lỗi cấp năm xong, vừa khéo mấy ngày gần đây mới xong... Còn thêm vào mấy bí thuật khôi lỗi."

Trong tay của Mặc Ngân Thu hiện ra một ngọc giản màu vàng, ngọc giản này rời tay lão bay lên, bị một đạo quang mang màu vàng bao phủ bay về phía Phương Tịch.

Song phương đã ký kết Tiên Linh Văn Thư nên lão không sợ Phương Tịch chơi xấu.

"Ừm, đa tạ môn chủ đã dốc túi truyền thụ..."

Phương Tịch bắt lấy ngọc giản rồi đưa thần thức vào bên trong, rất nhanh hắn đã nhìn thấy phần quan trọng: "Chú linh khôi lỗi... Trận linh cấp năm? Ý tưởng cũng độc đáo... Khoang đã, loại thủ đoạn này hình như cũng có thể vận dụng lên thông linh chi bảo... Bắt một số yêu thú cường đại lấy tinh phách làm khí linh của thông linh chi bảo cấp năm hoặc dứt khoát dùng trận linh làm khí linh?"

Hắn bây giờ cũng xem như một đại sư khôi lỗi, chỉ nhìn lướt qua đã xác nhận truyền thừa mà Mặc Ngân Thu đưa không có gì giả.

"Đây... Đạo hữu..."

Mặc Ngân Thu thấy Phương Tịch chỉ trầm mê trong thuật khôi lỗi thì không khỏi mở miệng thúc giục.

Đây chính là hi vọng của lịch đại sư môn! Vì chuyện này mà Mặc Môn còn bỏ vào không ít tính mạng của tu sĩ Hóa Thần nên lão không thể không xem trọng.

"Bí cảnh đó... Ta sẽ không đi."

Phương Tịch khoát tay: "Dù sao thì bí cảnh như vậy chắc chắn rất nguy hiểm, bản nhân vẫn rất quý cái mạng nhỏ... Nhưng ta vẫn sẽ nói lối vào bí cảnh cho đạo hữu biết, bởi vậy... Chúng ta có nên ký kết thêm một phần Tiên Linh Văn Thư để xác nhận vấn đề phân phối thu hoạch trong bí cảnh hay không?"

"Phân phối? !"

Trong lòng của Mặc Ngân Thu nổi lên cơn lửa giận, tên Thanh Hòa Tử thật sự quá vô sỉ, đã muốn không bốc lên phong hiểm mà còn muốn lấy được lợi ích!

Dường như Phương Tịch cũng nhìn ra Mặc Ngân Thu nổi nóng, hắn chợt mở miệng: "Đương nhiên bản nhân chỉ hi vọng đạo hữu không che giấu, bất kể ở trong bí cảnh thu hoạch được gì thì bản nhân đều phải có quyền biết... Sau đó nếu gặp được vật có nhu cầu thì cũng có thể được ưu tiên chọn mấy món hoặc dùng đan dược, linh thạch mua."

Bây giờ hắn không có động lực gì để thăm dò bí cảnh.

Dù sao hắn cũng chỉ cần tu luyện từng bước thì tương lai ít nhất cũng có thể đến cấp độ Phản Hư, sao phải đi mạo hiểm làm gì chứ?

Luận cơ duyên, còn có thứ gì có thể vượt qua được Kim Thủ Chỉ trên người hắn?

Nên đương nhiên là thành thành thật thật cẩu đến Phản Hư, thậm chí Hợp Thể Đại Thừa rồi mới ra ngoài trang bức sẽ không tốt hơn sao?

"Vậy thì số lượng đã giao ước phải sửa lại, lão phu và Mặc Môn nhất định phải chiếm phần lớn... Hơn nữa cũng không thể mặc cho ngươi chọn trước, nếu gặp được vật có tác dụng lớn với lão phu thì không thể nào tặng cho ngươi."

Thái độ của Mặc Ngân Thu hình như đã mềm hơn.

"Chuyện này là đương nhiên..."

Phương Tịch rất kiên nhẫn mà lấy kỹ xảo đàm phán trong kinh doanh của Cửu Châu giới ra tinh tế thảo luận từng điểm một với Mặc Ngân Thu...

Song phương đều là tu sĩ cấp cao, minh tâm kiến tính nên trên lợi ích thì một bước cũng không nhường nhưng cuối cùng vẫn có thể bàn ra được một kết quả mà hai bên đều có thể tiếp nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận