Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1457: Đạo Quân ra tay (2)

“Thật ra Đạo Quân thấy Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp này của ta chỉ là một chuyện cười...”
“Nhưng không sao, ở dưới Đạo Quân chính là vô địch tàn bạo.”
Trong lòng Phương Tịch tự nhắc lại một câu và nói tiếp:
- Cầu Long Tam thái tử, ngươi có phục không?
- Ta phục... Ta phục...
Cầu Long Tam thái tử nhìn trong đại dương mơ hồ hiện ra hài cốt của mấy con Cầu Long, trong lòng quả thật đang rỉ máu.
Những người này đều là yêu tiên trong thành viên tổ chức do hắn tốn bao tâm tư mới lôi kéo được, có thể tu luyện tới Tiên Nhân viên mãn, thậm chí đi qua hợp đạo bước thứ hai, bước thứ ba, phải hiếm thấy tới mức nào?
Cho dù phụ vương hắn biết được, tất nhiên sẽ trách phạt hắn.
- Làm ra loại chuyện này, ngươi còn muốn ta phục à?
Vẻ mặt Giao Vô Tâm bỗng nhiên trở nên dữ tợn, bóp nát trong tay một miếng vảy ngược màu ngọc tím.
Mảnh vảy này có màu tím thuần, hơi trong suốt, hình như được chế tạo bằng ngọc thượng đẳng nhất.
Phương Tịch cảm giác được một khí tức Man Hoang hung tàn đáng sợ.
Đó là Cầu Long cấp mười vượt rất xa Tiên Nhân!
- Long Quân à?
- Đạo Tử có thế lực Đạo Quân chống lưng phía sau như vậy quả nhiên khó giết, trên thân thường có nội tình cấp Đạo Quân.
- Nhưng thoạt nhìn, Giao Vô Tâm này không được sủng ái lắm. Ta vốn cho rằng nó mang theo hóa thân của một vị Đạo Quân bên người, không ngờ chỉ là vảy ngược phong ấn lực lượng một đòn của Giao Long cấp mười... Ồ, còn có một tia thần niệm ở trong đó?
Trong lòng Phương Tịch khẽ cười, chỉ thấy xung quanh chẳng biết đã bị vô số sương mù dày đặc bao phủ từ lúc nào.
Ở trong sương mù lại có vô số băng tinh lập lòe.
Số lượng lớn băng tinh dung hợp, hóa thành một bóng đen khủng khiếp khó có thể hình dung, ở trong sương băng ẩn hiện Vân Long, bỗng nhiên lộ ra một long trảo đáng sợ!
Lực pháp tắc dao động, long trảo này giống như được hành thành từ lực pháp tắc sương băng, dẫn theo tất cả thần quang cô đọng, hạ xuống giống như che trời lấp đất.
Ở dưới một trảo của con rồng này, cho dù là Tiên Nhân cấp Đạo Tử cũng giống như con kiến hôi vậy!
Uy lực của Tiên Nhân vốn không thể bằng được Đạo Quân!
- May là ta đã sớm không phải là cấp chín...
Phương Tịch mỉm cười, hư không sau đầu mở ra.
Trong ánh sáng màu trắng bạc, bỗng nhiên giơ một bàn tay như ngọc ra.
Bàn tay này vừa hiện ra đã câu dẫn lực pháp tắc thiên địa ngang với long trảo kia.
Xung quanh có tướng sinh mờ ảo và thật sự lùi lại, chỉ có hư vọng bảo tồn.
- Sinh Tử Huyễn Diệt giống như bọt nước, giống như sương cũng sáng như điện...
Phương Tịch khẽ ngâm, bàn tay hạ xuống.
Trong sương băng đầy trời kia, long trảo... không ngờ hóa thành hư ảnh, dường như tất cả những chuyện vừa xảy ra chỉ là ảo giác!
- Huyễn Diệt Đạo Quân?!
Từ trong vảy rồng Tử Ngọc bị vỡ nát bỗng nhiên vang lên một tiếng rồng ngâm già nua, có thần niệm nhộn nhạo ra:
- Không ngờ nghịch tử kia của lão phu lại đắc tội một vị đồng đạo...
Bọn họ đều là cấp Đạo Quân, thật ra lúc ra tay chắc hẳn không khác nhau nhiều lắm.
Thế nhưng lão Long này chỉ là một tia thần niệm phong ấn lực lượng một đòn, Phương Tịch lại do Thân Ngoại Hóa Thân đích thân thao túng, lại có Chư Thiên Bảo Giám không để ý tới mọi khoảng cách, vượt giới chuyển vận tu vi pháp lực, tất nhiên sẽ thắng.
- Ngươi... Ngươi không ngờ là một vị Đạo Quân?!
Giao Vô Tâm hét thảm, gương mặt cũng bắt đầu vặn vẹo.
Trong lòng hắn vô cùng hối hận.
Ở trong các vực nhỏ như Hải Hãn, Bắc Thần, tồn tại cấp Đạo Quân rất ít.
Làm sao hắn có thể xui xẻo tới mức vừa ra cửa đã đụng phải một vị Đạo Quân xa lạ?
Thậm chí, đối phương còn che giấu tu vi, trêu đùa hắn.
Nhưng trong phút chốc, hắn lại hoảng sợ phát hiện ra thân hình của mình cũng bắt đầu trở nên mờ ảo.
Hình như tất cả mọi chuyện hắn trải qua từ khi sinh ra, tu luyện đến nay đủ để viết thành một bộ truyền kỳ sử thi dài chỉ là lời nói dối và hư cấu.
Pháp tắc huyễn diệt có thể chôn vùi vật chất tồn tại căn cơ “thật sự”.
Nếu căn cơ đã tiêu vong, vậy người và vật dựa vào căn cơ tồn tại tất nhiên đều biến mất...
Vút!
Thân hình Giao Vô Tâm tan biến giống như bong bóng xà phòng, tiếp theo hoàn toàn biến mất không thấy bóng dáng. Trên đời này đã không còn bất kỳ tung tích nào của yêu này nữa...
- Giết con yêu của ta, đạo hữu có dám để lại danh hiệu không?
Tia thần niệm Long Quân kia đối mặt với Phương Tịch, căn bản hoàn toàn không có sức đánh trả.
Trong hư không xung quanh bỗng nhiên hiện ra từng bong bóng xà phòng lập lòe ánh sáng bảy màu.
Ở trong bọt biển, một tia thần niệm Long Quân hiện ra và hóa thành một con Cầu Long Tử Ngọc, bỗng nhiên quát lớn.
- Tu tiên giới hiểm ác đáng sợ, ta chưa bao giờ để lại danh hiệu của mình.
Phương Tịch cười lạnh, năm ngón tay khép lại và bóp nhẹ.
Bốp!
Dưới pháp tắc huyễn diệt, từng bong bóng xà phòng tan biến. Tia thần niệm Long Quân kia tất nhiên cũng hoàn toàn tiêu vong, không nhìn thấy hình bóng nữa...
Không chỉ có vậy, còn xóa đi vết tích đấu pháp gần đó, không lưu lại chút khí tức nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận