Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 576: Xem bói

Huyết hà trong lòng đất.

Sắc mặt Phương Tịch ngưng trọng, Quy Bối Cổ hóa thành một tấm thuẫn đen nhánh, bảo vệ ở trước người hắn.

Trên mặt nước của huyết hà ở phía trước hắn hiện ra một lớp đen, nhìn kỹ lại mới phát hiện đó là từng đàn kiến đen, lít nha lít nhít.

Khí tức của những con kiến này rất kỳ dị, hiển nhiên chúng đều là cổ trùng, còn mọc ra một đôi huyết dực hơi mờ.

Ong ong!

Giữa không trung có một đám mây đen, trong đó đều là Huyết Văn Cổ số lượng khó mà đếm được, cho dù tu sĩ Kết Đan bị chúng bao vây thì trong khoảnh khắc cũng sẽ hóa thành thây khô.

"Ộp ộp!"

Bạch Ngọc Thiềm Thử hưng phấn, kêu to ộp ộp, cái lưỡi đỏ tươi của nó không ngừng bắn ra rồi cuốn lại, mỗi lần cuốn về đều có thể cuốn theo rất nhiều Huyết Nghĩ Cổ và Huyết Văn Cổ, cái miệng rộng của nó không ngừng nhót nhép, ăn vô cùng vui sướng.

Dù như vậy, đối với bầy cổ trùng khổng lồ này vẫn chỉ là hạt cát trong sa mạc.

"Con cóc lớn... Không được ăn nữa, nếu lại không ra sức thì coi chừng ta luyện ngươi."

Phương Tịch hừ lạnh, Huyền Nguyên Bát Cảnh Châu thu nhỏ xuất hiện trong tay hắn.

Hắn kháp quyết, bên trong Huyền Nguyên Bát Cảnh Châu lại hiện ra một cung điện huyết sắc cỡ nhỏ, sau đó viên châu ầm ầm nổ tung.

Khắp nơi trong hư không đều là người máy Phi Mễ, lít nha lít nhít, chúng chui vào bầy cổ trùng ở đối diện như một cơn gió nhẹ.

Rất nhanh, từng con Huyết Nghĩ Cổ và Huyết Văn Cổ như bị trúng tà vậy, bên ngoài chúng hiện lên đường vân ngân sắc rồi quay người hạ thủ với đồng loại ở bên cạnh, ngay cả khí tức cũng trở nên rất hung hãn.

Bầy cổ trùng có hoa văn ngân sắc vốn chỉ chiếm gần một nữa, sau đó càng ngày càng nhiều, gần như chiếm nửa giang sơn.

"Ộp ộp!"

Lúc này, Bạch Ngọc Thiềm Thử cũng mở cái miệng rộng phun ra một đoàn huyết sắc hỏa diễm.

Đoàn hỏa diễm này đỏ như máu, mang theo từng tia khí tức quỷ dị rồi chợt nổ tung hóa thành từng điểm lưu tinh, rơi vào trong bầy cổ trùng không có hoa văn kia.

Hùng!

Hóa Cốt Huyết Diễm đỏ tươi, gặp máu tan xương, trong khoảnh khắc đã nhanh chóng lan ra, đốt từng con cổ trùng kia thành tro tàn...

Trong thời gian ngắn ngủi, bầy cổ trùng như vô cùng vô tạn kia đã tiêu tán hơn phân nửa, chỉ còn lại cổ trùng có hoa văn bạc trắng bị Phương Tịch khống chế.

"Đi! Tìm Huyết Hà Thạch đến đây cho ta!"

Phương Tịch lấy Thái Nhất Kinh ra, thông qua Huyền Nguyên Bát Cảnh Châu mà ra lệnh.

Vô số ngân văn cổ trùng lập tức tản ra, trên đến cùng trời, dưới đến hoàng tuyền, chúng đi tìm tung tích của tinh linh do Huyết Hà Thạch hóa hình.

Nửa canh giờ sau...

"Chủ nhân, đã phát hiện tung tích của Huyết Hà Thạch Linh!"

Giọng nói ngọt ngào của Thái Nhất vang lên.

"Quá tốt rồi, đi thôi!"

Phương Tịch lập tức cưỡi lên Bạch Ngọc Thiềm Thử, khống chế tứ sắc diễm quang, nhanh chóng lướt qua dòng huyết hà trong lòng đất.

Phốc!

Bạch Ngọc Thiềm Thử phun ra một đoàn hỏa diễm, ách động ở phía trước trong nháy mắt bị hòa tan ra, tạo thành một cái động lớn.

Bạch Ngọc Thiềm Thử nhảy lên đã rơi vào trong một huyết trì to lớn.

Ở trên không của huyết trì có một con xích hồng biên bức to lớn, bụng nó có một khối tinh thạch kỳ lạ đang đấu pháp với từng bầy Huyết Văn Cổ, Huyết Nghĩ Cổ.

Mỗi lần xích hồng biên bức này vỗ cánh đều có từng đạo hào quang xích hồng xuất hiện, sau khi hào quang xích hồng bao phủ những Huyết Văn Cổ kia thì trong nháy mắt đã luyện hóa hoàn toàn...

Nhìn thấy cảnh này, trên mặt của Phương Tịch lại hiện ra nụ cười quái dị.

"Nhanh!"

Hai tay của hắn kháp quyết, bên ngoài thân của xích hồng biên bức lập tức xuất hiện rất nhiều đường vân ngân sắc.

Cho dù nó luyện hóa rất nhiều Huyết Văn, Huyết Nghĩ Cổ nhưng lại không thể nào luyện hóa được Huyền Nguyên Bát Cảnh Châu trong cơ thể chúng.

Lúc này, vô số người máy Phi Mễ đã thuận theo hào quang xích hồng mà tiến vào trong cơ thể của huyết bức.

Ong!

Một khắc sau, Huyết Hà Thạch ở bụng của xích hồng biên bức chợt bộc phát, một tầng huyền quang quỷ dị chợt xuất hiện, bao phủ quanh thân của xích hồng biên bức.

"Cảnh báo... Một phần của Huyền Nguyên Bát Cảnh Châu bị hỏng..."

Thái Nhất phát ra tiếng cảnh báo.

"Ma khí hủy diệt thuần túy... Huyết Hà Thạch không hổ là chí bảo của ma đạo."

Phương Tịch cảm khái, hai tay kháp quyết, Diêm La Thiên Tử ba mắt sáu tay xuất hiện ở sau lưng hắn, sáu đại thủ chụp qua xích hồng biên bức.

Xích hồng biên bức nhanh chóng lui về phía sau, thậm chí không biết nó đã dùng cách gì mà khiến trong động truyền ra rất nhiều tiếng vỗ cánh.

Đó là từng con huyết sắc biên bức, từ trong khe hở trên vách động xung quanh chui ra, hội tụ thành từng đám huyết vân, có vô số huyết sắc đao nhận từ huyết vân bay ra, bắn về phía Phương Tịch đang cưỡi Ngũ Hỏa Cổ.

"Chỉ là điêu trùng tiểu kỹ."

Phương Tịch cười lạnh, hắn đang định thi triển ma công thì thần thức khẽ động, hắn nhìn qua phương hướng nào đó.

Oanh!

Động quật vỡ vụn, bầu trời hiện ra.

Trong kinh biến chỉ thấy một đạo hào quang ngũ thải từ trên trời giáng xuống.

Vô số cổ trùng huyết sắc biên bức lại không dám chống lại, chúng rối rít rơi xuống huyết hà.

Chí tôn vừa xuất, vạn cổ thần phục!

Xích hồng biên bức do Huyết Hà Thạch biến thành còn muốn giãy giụa nhưng lại bị đạo ngũ sắc kỳ quang kia đụng một cái, vô số huyết quang phiêu tán, rốt cuộc nó không duy trì nổi hình thái xích hồng biên bức nữa mà hóa thành một khối tinh thạch đỏ thẫm, từ giữa không trung rơi xuống.

"Thu!"

Sáu cánh tay của pháp tướng Diêm La Thiên Tử ở sau lưng Phương Tịch duỗi ra, tóm gọn Huyết Hà Thạch rồi lập tức bỏ vào một hộp ngọc, dán thêm mấy tấm phù lục lên.

Lúc này hắn mới nhìn qua đạo hào quang ngủ thải kia, trong đó dường như có một con Bạch Ngọc Tri Chu cổ trùng, nó hạ xuống đỉnh đầu của hắn, vô cùng thoải mái đung đưa qua lại, dáng vẻ như rất thỏa mãn.

"Đây là... Thứ gì?"

Hắn vươn tay ra, một phát đã túm lấy con Bạch Ngọc Tri Chu này rồi luyện hóa dễ như trở bàn tay.

"Chẳng biết tại sao..."

Nhìn thấy cảnh này, trên mặt Phương Tịch không có bao nhiêu vui mừng mà lại hiện ra sự cảnh giác.

Hắn rất tán đồng quan điểm thiên hạ không có cơm trưa miễn phí, không muốn bị lừa gạt thì tiền rơi trên đường cũng không được nhìn.

Bây giờ lại có một con cổ trùng lợi hại từ trên trời rơi xuống thì trong lòng của hắn chỉ xuất hiện sự hoài nghi.

Tiếp theo...

"Thái Nhất!"

Phương Tịch quát khẽ, Huyền Nguyên Bát Cảnh Châu bất chợt xuất hiện, hóa thành một đám sương trắng bao phủ con cổ trùng như tri chu kia lại.

Vô số người máy Phi Mễ thâm nhập vào chỗ sâu nhất trong thân thể cổ trùng khiến bên ngoài Bạch Ngọc Tri Chu xuất hiện từng đường vân ngân sắc.

Toàn thân Bạch Ngọc Tri Chu nở rộ ngũ thải quang huy, dường như nó muốn chạy trốn nhưng bây giờ đã quá trễ rồi.

Dù sao nó đã cho Phương Tịch luyện hóa lại bị Huyền Nguyên Bát Cảnh Châu chế trụ.

"Quả nhiên có quỷ."

Phương Tịch cười lạnh rồi kháp một thủ quyết.

Sương trắng hội tụ lần nữa rồi hóa thành Huyền Nguyên Bát Cảnh Châu, ở trong đó đông cứng một con tri chu bạc trắng giống như tiểu trùng trong hổ phách vậy.

Trong quá trình này, Thái Nhất vẫn luôn vận chuyển.

Ở trên quyển sách da thú có từng chữ xuất hiện:

'Đã phân tích thông tin cổ trùng, tên là Khí Vận Cổ, nương tựa vào người có đại khí vận, có năng lực che giấu thiên cơ, xem bói cát hung!'.

"Ồ? Thì ra là nó nhìn trúng khí vận của ta sao?"

Phương Tịch sờ cằm.

Hắn cảm thấy cơ duyên của mình cũng không kém, dù sao hắn cũng có thể xuyên không trùng sinh, lại được Chư Thiên Bảo Giám nhận chủ, phải là khí vận lớn bao nhiêu đây?

Lúc này hắn cẩn thận xem lại các tin tức thì trên mặt không khỏi hiện ra chút vui mừng: "Che giấu thiên cơ sao?"

Mặc dù hắn có Chư Thiên Bảo Giám nhưng hắn không có cách nào để sử dụng món chí bảo này, nhiều nhất chỉ có thể nhờ vị cách của nó che chở, thật ra điểm này cũng bất lợi với xem bói.

Tỉ như lúc Phương Tiên Đạo Chủ xem bói hắn thì chính là một mảnh hỗn độn, cũng đại biểu hắn có vấn đề.

Nhưng Khí Vận Cổ thì khác, nó là cổ trung đã bị hắn luyện hóa hoàn toàn nên có thể có cảm ứng khi người khác xem bói, thậm chí tiến hành phản chế... Tỉ như tạo ra một thân phận giả, thậm chí cạm bẫy khiến người xem bói tự nhận ác quả.

Thật ra chuyện này Chư Thiên Bảo Giám cũng có thể làm được, thậm chí còn tốt hơn, thế nhưng bây giờ Phương Tịch không khu sử được vị đại gia này...

"Ngoài ra còn có thể bói cát hung... Mỗi khi dùng công năng này một lần thì Khí Vận Cổ sẽ ngủ say mười năm, chính là một kỹ năng tiêu hao khá lớn... Hơn nữa chỉ có thể tiến hành bói với chuyện cụ thể, sẽ hiện ra năm màu đen, đỏ, trắng, vàng, xanh làm kết quả..."

"Màu đen, đại biểu tử kiếp, cơ bản là thập tử vô sinh!"

"Màu đỏ chính là họa sát thân, rất dễ gặp phải đại nạn..."

"Màu trắng đại biểu trung bình, không có tai họa cũng không có lợi gì..."

"Màu vàng thì đại biểu có lợi, sẽ phát triển theo hướng tốt."

"Cuối cùng là màu xanh, đại biểu đại cát!"

"Dự đoán này cũng chưa chắc đúng, tỉ như gặp phải người tu luyện thiên cơ thuật xem bói có cấp độ cao hơn Khí Vận Cổ thì sẽ bất lực..."

"Dù như vậy thì cũng có thể dùng để xu cát tị hung."

Ánh mắt Phương Tịch tỏa sáng: "Chẳng lẽ đây thật sự là bảo vật từ trên trời rơi xuống sao?"

Nhưng mà ngay một khắc sau đó, trên Thái Nhất Kinh lại hiện ra một dòng tin tức:

"Thông tin phân tích cổ trùng bí ẩn - Khí Vận Cổ dùng khí vận của kí chủ làm thức ăn, chờ sau khi hút khô khí vận của túc chủ thì sẽ tự động bay đi, tìm kiếm ký chủ đời tiếp theo."

"Đờ mờ!"

Khóe mắt Phương Tịch giật giật, xém chút đã đập chết Khí Vận Cổ trong tay.

"Lấy khí vận làm thức ăn, đại biểu sau khi có cổ trùng này thì vận khí của ta sẽ càng ngày càng kém sao? Chẳng phải là cuối cùng sẽ gặp phải tử kiếp... Còn con cổ trùng này ăn xong lau sạch sẽ bay đi? Sao cặn bã vậy!"

"Ta không cần con cổ cặn bã này..."

Hắn định vứt bỏ Khí Vận Cổ nhưng lại không nỡ.

Dù sau hắn cũng đã luyện hóa đến cấp độ này, đã có thể khống chế hoàn toàn Khí Vận Cổ, để nó ăn ít một chút.

"Thứ kỳ dị như vậy vẫn nên ném cho Cửu Châu giới đi, cũng không biết bọn họ có thể nghiêm cứu ra được thứ gì không..."

Phương Tịch sờ cằm.

Ma đạo xem trọng thiệt người lợi mình, bởi vậy trong lòng của hắn trong nháy mắt hiện ra mấy suy nghĩ.

Khí vận của mình không thể cho Khí Vận Cổ ăn nhưng có thể cho nó đi ăn của người khác mà.

Như vậy cũng tương đương với có thêm một thần thông gọt vận kỳ dị.

"Lúc nào đó lại thu được thủ đoạn chữ Lộc đại biểu cắt giảm đạo hạnh thì ta chính là tam tinh Phúc Lộc Thọ chi chủ đời mới."

Phương Tịch suy nghĩ có chút buồn cười.

Đối với tu tiên giả thì Phúc chính là cơ duyên khí vận, Lộc đương nhiên là đạo hành, còn Thọ thì là thọ nguyên.

Bây giờ hắn có thể nắm giữa hai loại thủ đoạn cắt giảm Phúc Lộc Thọ thì cũng thật sự là một chuyện lạ.

"Có lẽ trân pháp đến cao thâm mà có được uy năng của Cửu Khúc Hoàng Hà Trận trong Phong Thần thì sao..."

"Đến lúc đó, chỗ nào trong thiên hạ cũng có thể tung hoành. Còn phải lấy một đạo hiệu, gọi là Trường Sinh Đại Đế..."

Phương Tịch vô cùng đắc y, cưỡi cóc nhảy khỏi huyết hà, đi lên đến mặt đất.

Một khắc sau, hắn đã nhìn thấy một lớp xương mù do quang huy xanh biếc hóa thành, bao phủ gần nửa bí cảnh...
Bạn cần đăng nhập để bình luận