Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 343: Khánh điển Kết Đan

"U Nguyệt Môn đương đại U Nguyệt Tử, đến!"

"Long gia Long Phong, đến!"

"Kim Quy Đảo Lưu đảo chủ, đến!"

"Linh Không Đảo Ngôn gia chủ, đến!"

Tiếng của lễ tân liên tục vang lên ngoài Trường Thanh Các, sau đó còn có rất nhiều lễ vật được báo lên.

Những tông môn và gia tộc ở Việt Quốc nhận được tin tức, vì lấy lòng Phương Tịch, có thể nói đã bỏ hết tiền vốn.

Từng linh vật, linh tài có thể khiến tu sĩ Luyện Khí điên cuồng... Chất thành núi nhỏ như không đáng tiền.

Dù sao vị này không chỉ là Kết Đan Chân Nhân, còn nghe dồn rất hẹp hòi và thù dai.

Lúc tu tiên giới ba nước đại chiến năm đó còn từng cự tuyệt tu sĩ của hai đại gia tộc Trúc Cơ là Từ gia và Kỳ gia đến tị nạn.

Đến bây giờ, Kỳ gia tất cả trong đại chiến, mà Từ gia tất cả lão tổ Trúc Cơ đã chiến tử, chỉ còn lại mấy tu sĩ Luyện Khí khổ sở chèo chống, nhìn như nến tàn trong gió, sắp tắt rồi.

Thậm chí không cần Phương Tịch động thủ hay ám chỉ, tu sĩ phía dưới vì làm hắn vui lòng đã làm những chuyện này rất thỏa đáng.

Phương Tịch thì mặc kệ, cũng không đón khác, dù sao tu vi, địa vị hắn cũng còn ở đó.

Chỉ cần hắn ngồi vững ở đài cao, thỉnh thoảng qua loa vài câu với Trương Trúc Thịnh là được.

"Xem ra đạo hữu không thích đạo hiệu Long Ngư, Thanh Long Chân Nhân... Vậy không bằng... Mộc Chân Nhân thì sao?"

Trương Trúc Thịnh cười như không cười nói.

Trong lòng Phương Tịch run lên, nhưng cũng không giật mình, chỉ than thở: 'Ta đã mất bí danh...'.

Từ sau khi Du Côn giết đến tận cửa, tự chôn mình trong trận pháp cấp ba thì hắn đã biết bí danh Mộc đạo nhân mình đã không gánh nổi.

Dù sao trong tu tiên giới ba nước, tạo nghệ trận pháp cao chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, đạt tới cấp ba cũng gần như không có.

Một vị duy nhất, còn là thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, phù dung sớm nở tối tàn Mộc đạo nhân.

Liên tưởng như vậy thì chắc chắn sẽ biết hắn chính là Mộc đạo nhân hoặc có liên quan.

"Mộc Chân Nhân? Đạo hiệu này cũng không tệ..."

Phương Tịch khẽ vuốt cằm, xem như thừa nhận suy đoán của Trương lão tổ.

Dù sao hắn cũng đã Kết Đan, không còn sợ bị bại lộ thân phận nữa.

"Thì ra là vậy..." Trương Trúc Thịnh lại kính Phương Tịch một chén rượu: "Năm đó đạo hữu tương trợ Huyền Thiên Tông ta diệt trừ khối u ác tích Tống gia... Xem như lão phu mang ơn, lại uống một chén."

Huyền Huyền Tử đứng sau lưng Trương Trúc Thịnh thì không ngừng lau mồi hôi lạnh trên trán.

Sau khi Phương Tịch Kết Đan, đương nhiên y đã nghiên cứu tư liệu mấy lần, biết được ân oán của đối phương với Tống gia năm đó ở Bạch Trạch Tiên Thành.

'Vị Kết Đan lão tổ tân tấn này, không những tinh thông trận pháp và phù lục, còn lòng dạ hẹp hòi, tính toán chi li nữa...'.

Huyền Huyền Tử đã quyết định, sau khi trở về lập tức cảnh cáo tông môn và người thân cận, tuyệt đối không được đắc tội vị Mộc Chân Nhân này, nếu không thì hậu hoạn vô cùng.

Không thấy Tống gia Kỳ gia sao... Phàm là đắc tội người ta, toàn bộ đều chết không yên lành, diệt tộc diệt môn sao?

"Tu sĩ Trúc Cơ Hải Đại Ngưu, đến!"

Nương theo lê tân bên ngoài gọi tên, một tu sĩ ngũ quan chất phác, phát ra ba động pháp lực Trúc Cơ tiến vào Trường Thanh Các.

Y thấy Phương Tịch thì lập tức đại lễ bái hạ: "Cung chúc lão gia đại hỉ Kết Đan..."

Sau khi bái ba bái, lại quỳ xuống: "Bái tạ lão gia ban cho sát khí, giúp tiểu nhân Trúc Cơ... Tiểu nhân đời đời kiếp kiếp đều làm tá điền cho lão gia..."

"Có thể đoạt giải nhất, thu được Hắc Phong Sát Khí là do bản thân ngươi cố gắng tu hành và cơ duyên đến... Không có liên quan gì đến ta."

Phương Tịch vỗ trán: "Nhanh chóng vào chỗ đi."

Mặc dù nhớ đến phàm nhân Hải Đại Phú, tu tiên giả Hải Đại Quý, mấy đời người từ phàm chuyển tiên, thậm chí sự tích Trúc Cơ thành công cũng xem như tương đối dốc lòng.

Nhưng quần tiên thịnh hội tốt như vậy, sau khi có tên khờ gia nhập, trong nháy mắt lại cảm thấy lưu lạc đến cấp bậc chúc thọ cho lão thái gia hồi hương, thật không đúng vị...

Phương Tịch buồn bực uống một ngụm Đào Hoa Nhưỡng, mặc dù thần thức của hắn đã sớm bao phủ phương viên hai mươi dặm gần đây nhưng vẫn vô ý thức nhìn lướt qua cổng.

"Ồ? Chẳng lẽ Phương đạo hữu đang chờ ai sao?"

Trương Trúc Thịnh hiếu kỳ hỏi.

"Không có... Chỉ tùy tiện nhìn một chút thôi."

Phương Tịch nâng chén ra hiệu.

Mà Lưu Tam Thất ở dưới nhìn Phương Tịch thành tựu Kết Đan, biểu lộ trên mặt cũng rất phức tạp.

Không ngờ, Tiên thành Trúc Cơ năm đó, Long Ngư đảo chủ... Vậy mà có thể thật sự đi đến bước này.

Lúc y bùi ngùi trong lòng hắn mãi thôi thì thân thể bất chợt run lên nhìn ra bên ngoài Trường Thanh Các.

Một đạo thanh sắc lưu quang, tản ra uy thế khủng bố vượt xa Trúc Cơ, từ bên ngoài không ngừng tiếp cận Long Ngư Đảo, gạt đám mây ra hai bên.

"Là Kết Đan!"

"Lại một vị Kết Đan lão tổ!"

"Hồ Vạn Đảo ta có tài đức gì?"

Rất nhiều Trúc Cơ nhao nhao đứng dậy, tu sĩ Luyện Khí càng không biết đứng ở đâu.

"Trương đạo hữu, xem ra ta được ra ngoài nghênh đón đồng đạo rồi."

Phương Tịch đứng dậy, hóa thành một đạo thanh sắc lưu quang, thoáng cái đã đến bên ngoài Trường Thanh Các.

Lúc này, độn quang kia cũng vừa đến trước Trường Thanh Các, thanh sắc độn quang chậm rãi thu lại, hóa thành một vị lão giả thanh bào ngũ quan bình thường, mặt mày hồng hào, lớn giọng: "Thanh Mộc Tông Lục Thanh, đến chúc mừng đạo hữu! Chúc mừng Phương đạo hữu đại thành Kim Đan, tương lai tiên đồ vĩnh thuận!"

"Thì ra là Lục đạo hữu, đạo hữu vạn dặm đến đây, túc cảm thịnh tình, mời!"

Phương Tịch vội vàng hoàn lễ mời Lục Thanh vào Trường Thanh Các.

Vị này đã là tu sĩ Kết Đan trung kỳ, một thân pháp lực thật sự không thể khinh thường.

Chỉ là nghe đồn, trước đó trọng thương, lúc này nhìn khí sắc của y dường như cũng không tệ lắm?

Hắn suy nghĩ một lúc, âm thầm vận khởi một bí thuật trong Khô Vinh Quyết, cảm ứng từ xa.

Trong nháy mắt, sâu trong đôi mắt của Phương Tịch có hai màu xanh vàng luân phiên hiện lên, cảm thấy giữa thiên địa bao phủ một tầng hôi vụ mông lung.

Mà trên người tu sĩ bốn phía đầu có sinh cơ màu xanh tỏa ra.

Ở trong đó, thậm chí lấy Trương Trúc Thịnh là mạnh nhất...

Chỉ có thể nói dù người ta tiêu hao chút thọ nguyên tì vẫn có thể sống tốt hai trăm năm nữa... Sinh cơ tràn đầy như Trúc Cơ!

Nhưng Lục Thanh...

'Sinh cơ yếu ớt như ngọn lửa, thoáng qua sẽ mất... Có lẽ thọ nguyên của người này đã không còn lại mấy năm, trạng thái như vậy mà còn dám ra ngoài sao?'.

'Không đúng, chính là trạng thái như vậy mới cần phải gióng trống khua chiêng, xuất hiện trước mặt người khác?'.

Phương Tịch thầm thở dài, trên mặt lại không chút thay đổi, cười giới thiệu từng người cho Lục Thanh.

"Thanh lão tổ, ngươi cũng đến sao?"

Trương Trúc Thịnh nhìn Lục Thanh vào chỗ, biểu lộ rất kinh ngạc.

"Hừ... Lão phu nghe nói Việt Quốc có thanh niên tài tuấn, đương nhiên chờ không được mà đến chúc mừng một phen... Dù người trong tông đến chậm một chút nhưng với tốc độ của tu sĩ Kết Đan chúng ta, vượt qua muôn sông nghìn núi chỉ là chuyện dễ dàng..."

Lục Thanh hừ lạnh, dù ký minh ước với Huyền Thiên Tông, cũng hơi âm dương quái khí.

Mà trong lòng Trương Trúc Thịnh thì kinh nghi bất định.

Liên tưởng đến hành động vừa rồi Phương Tịch liên tục nhìn ra ngoài lầu các, chẳng lẽ đã sớm hẹn ngầm với Thanh Mộc Tông sao?

Như vậy, chẳng phải là đại sự không ổn?

Bây giờ ba nước tranh bá, vị Kết Đan mới này, có khả năng rất lớn có thể quyết định hướng đi tương lai của tu tiên giới ba nước, không thể không thận trọng!

"Lục lão tổ... Mời, Tiểu Thanh Long Thang này chính là đặc sản của bản đảo, mùi vị rất ngon."

Phương Tịch cười chào hỏi, chỉ thấy Lục Thanh tùy ý sờ sờ trong tay áo trái rồi sờ sờ tay phải, cuối cùng nói: "Lão phu đi gấp lại chưa kịp chuẩn bị quà mừng..."

"Vốn chỉ là tiểu yến, cũng không cần..." Nụ cười của Phương Tịch không thay đổi, đang định khách khí vài câu thì nghe Lục Thanh cười ha ha, ném qua một cái ngọc giản: "Đương nhiên lão phu đã chuẩn bị kỳ từ lâu rồi."

'Nghe đồn đa phần Kết Đan lão tổ có tính cách cổ quái, sống càng lâu thì càng như vậy, quả nhiên không sai...'.

Phương Tịch oán thầm, cầm ngọc giản lên, đưa thần thức vào trong, sắc mặt không khỏi hơi đổi.

"Phương đạo hữu, quà của lão phu thế nào?"

Lục Thanh cười ha ha, cầm bầu rượu lên, cũng không cần chén mà rót trực tiếp vào trong miệng.

"Quà của đạo hữu, quả nhiên rất quý giá..."

Phương Tịch thở dài, ngón tay gõ gõ trên ngọc giản: "Quý giá như vậy... Quả thật khiến tại hạ phải cân nhắc thật tốt. Nào... Thử loại linh tửu này đi, Đào Hoa Nhưỡng này là năm đó ta tự tay chôn xuống, bây giờ đã gần trăm năm."

"Ồ? Linh nhưỡng trăm năm sao?"

Ánh mắt Lục Thanh sáng lên, dường như không thèm để ý phản ứng của Phương Tịch: "Vậy phải thưởng thức thử..."

Một bữa yến hội, ăn đến nước Trương lão tổ tâm sự đầy bụng.

Cũng may y chú ý được, vị Mộc Chân Nhân này dường như cũng không phải cố ý chờ Thanh Mộc Tông Lục Thanh mà là người khác.

Mãi cho đến cuối yến hội, lễ tân bên ngoài lại tiến đến, sau lưng còn có một người đi theo, là một nữ tu trẻ.

"Phong Diệp Đảo, sứ giả Nguyễn gia - Nguyễn Tú Tú đến chúc, chúc mừng lão tổ Kết Đan!

Nữ tu này có gương mặt như vẽ, quan trọng là khí chất rất cao, khiến rất nhiều nữ tu ở đây đều mặc cảm tự ti.

Tu tiên giả muốn sửa dung nhan một chút cũng chỉ là chuyện nhỏ, bởi vậy bình thường nữ tu đều rất xinh đẹp.

Nàng này càng xuất sắc hơn, là khí chất riêng của mình.

Khí chất nàng này như hoa lan trong cốc vắng, hơi tương tự với Nguyễn Tinh Linh.

"Tú Tú..."

Phương Tịch thở dài, hỏi: "Đảo chủ của ngươi đâu?"

"Khởi bẩm lão tổ, mấy năm trước Nguyễn đảo chủ đã ra ngoài dạo chơi, tìm kiếm cơ duyên Kết Đan rồi..."

Nguyễn Tú Tú không kiêu ngạo, không siểm nịnh trả lời: "Trước khi đi, đảo chủ phân phó, nàng thấy lão tổ nhất định có thể đại thành Kim Đan, bởi vậy đã sớm chuẩn bị quà mừng, lệnh ta mang đến đây!"

Phương Tịch sai người mang đến, tự mở hộp quà.

Trong hộp là một vò linh tửu đã sản xuất nhiều năm.

Hắn gỡ bùn phong ra, đã ngửi được mùi rượu nồng đậm mang theo chút cảm giác quan thuộc.

"Là Thanh Trúc Tửu!"

Phương Tịch rót cho mình một chén, lại nhìn vào trong hợp quà, còn một cái ngọc giản.

Thần thức tiến vào bên trong, đã thấy một tửu phương.

Tửu phương Thanh Trúc Tửu, chính là năm đó Phương Tịch ở phường thị vô cùng nghèo khó, ngay cả một cái tửu phương cũng mua không nổi, tự mình mày mò ra được.

Không những không có công hiệu gì mà uống vào còn có vị đắng chát.

Không biết vì điều gì, mà Nguyễn Tinh Linh lại rất thích uống, sau đó còn đòi tửu phương của hắn.

Lúc này ở trong ngọc giản lại là tửu phương cấp hai, tên là Thanh Trúc Tửu!

Phương Tịch liếc mắt cái đã biết, chính là trên cơ sở tửu phương của mình, trải qua cải tiến mà thành, cũng không biết nàng đã tốn bao nhiêu tâm huyết.

Mà ở phần cuối tửu phương, còn một câu - 'đừng đánh mất, đừng quên, đừng nhớ, đừng đau'.

"Đừng đánh mất, đừng quên, đừng nhớ, đừng đau sao?"

Phương Tịch gượng cười, bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, tự lẩm bẩm: "Rượu này... Vẫn rất đắng chát như xưa..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận