Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1442: Con hồ ly già đào mộ (2)

“Chờ qua một thời gian nữa, ta bồi dưỡng đủ khí huyết, nhất định có thể tiến sâu thêm một bậc...”
Về phần có thể dùng được võ đạo vào siêu phàm, thật ra không tiện nói.
Nhưng hắn muốn tự bảo vệ mình ở trong thành trì người phàm, chắc hẳn không phải là vấn đề lớn.
Hắn kiểm tra lại thiên phú của bản thân, không khỏi lắc đầu:
- Hình như sau khi Chân Linh thức tỉnh, chỉ có một phần năng lực được mang đến, đó chính là thọ nguyên vô tận của Chân Tiên... Tuy trường thọ nhưng vẫn có kiếp binh đao, bệnh đói quấy nhiễu... Chẳng qua có thể giữ mãi vẻ thanh xuân, thật ra không tệ.
Vị trí của thân thể này đang ở là Hắc Trạch Thành.
Ở gần đó một con sông chảy qua, nước sông tối đen, bởi vậy được gọi là Hắc Trạch Hà.
Lúc Phương Tịch đi ngang qua Hắc Trạch Hà, không khỏi day giữa chân mày. Hắn bị ký ức đã chết công kích.
Lần này, cảm giác nghẹt thở và áp lực nặng nề trong lúc khi sắp chết căn bản không có cách nào khiến hắn xúc động.
Nhưng hắn mơ hồ nhớ được càng nhiều thứ hơn.
- Cho dù ta trượt chân rơi xuống nước, thật ra kỹ năng bơi tạm được... Mặc dù ta suýt nữa bị chết đuối, nhưng nguyên nhân là do có quái vật tập kích!?
- Ở trong nước, lực lượng của quái vật kia gấp mấy lần người bình thường... May nó muốn biểu hiện giả là ta chết chìm, bằng không nó trực tiếp tập kích, ta sẽ thật sự xong đời...
Phương Tịch nhớ lại thân hình quái vật kia, chỉ cảm thấy nó như người lại như cá mập, vô cùng huyền dị.
Thậm chí, nó có thể là Thủy Hầu Tử trong truyền thuyết.
- Tiền thân còn tìm kiếm truyền kỳ chí quái, không ngờ được mình thiếu chút nữa chết ở trong tay của chí quái... Các loại sinh vật thần kỳ lại ở ngay bên cạnh. Chẳng lẽ đây cũng là Diệp Công thích rồng trong truyền thuyết?
Không chỉ có vậy, Phương Tịch phát hiện mình càng nhớ lại sinh vật trong nước giống khỉ lại giống người, vừa giống như Giao Nhân kia, trong lòng mình không ngờ dần dần thấy khủng hoảng và cuồng loạn.
Hình như bộ lông màu đen và hoa văn mơ hồ trên vảy giáp của đối phương cũng hóa thành từng cái vân triện kỳ lạ của Đạo gia được giải thích với các ý khác nhau.
Mặt trăng treo cao trên bầu trời đêm, mặt sông Hắc Trạch Hà lấp lánh, trong đó hình như có hàng nghìn hàng vạn con Xà Giao đang ẩn nấp.
Trên mặt sông hiện ra từng sóng lớn đều là phản quang trên vô số mảnh vải của Xà Giao.
“Có chút khác thường... Nhưng căn bản khó có thể dao động của tâm thần của ta.”
Hắn cảm giác được một vài khí tức nguy hiểm nên không tới gần, mà tránh từ phía xa, tìm một nơi ẩn nấp ở ngoài vùng hoang dã.
Cúc cù cu cu!
Gà trống vừa gáy, phía đông sáng lên!
Theo tiếng gà trống gáy lớn, ánh bình minh lờ mờ hiện ra. Trong những căn nhà cách đó không xa, khói bếp bay lên Sương sớm dày đặc, nhưng khí tức nguy hiểm trong Hắc Trạch Hà ngược lại tiêu tan đi rất nhiều.
Phương Tịch nhìn thấy đã có người xếp hàng ở cổng thành, chờ vào thành, hắn cũng lập tức đi qua chờ.
Sau nửa canh giờ, cổng thành mở ra. Rất nhiều nông phu gánh đòn gánh. Trong đòn gánh là rau dưa và trái cây tươi ngon. Tất cả lần lượt vào thành, thật ra cũng không bị thu chi phí gì.
Phương Tịch xen lẫn ở trong đó, đi vào cổng lớn của Hắc Trạch Thành.
Trong tầm mắt hắn có thể nhìn thấy là một con đường được lát đá xanh.
Đường không rộng, tối đa chỉ có thể đủ cho hai chiếc xe ngựa chạy song song.
Có thể nhìn thấy rác rưởi ở khắp nơi bên đường, còn thoang thoảng mùi hôi thối.
Cùng lúc đó, lác đác vài cửa hàng bên đường được tiểu nhị mở cửa ra, quét dọn trước cửa và tháo cửa.
Có vài cửa hàng ăn sáng đã sớm dựng lều, còn có mấy cái ghế cập kênh đặt ở ven đường mời chào khách.
- Bán bánh bao đây, một đồng lớn một cái bánh bao đây!
- Mài dao mài kéo đây. Mài dao làm bếp, sửa nồi bát bầu chậu đây...
- Bán nước sôi, nước vừa đun sôi đây...
Trên đường phố bắt đầu xuất hiện đám người tốp năm tốp ba, kẻ bán điểm tâm, người bán hàng rong đi khắp hang cùng ngõ hẻm. Cảnh tượng dân chúng bận rộn giống như tập trung thành một bức tranh phố phường.
Phương Tịch hít sâu một hơi, cảm giác đã lâu không nhìn thấy cảnh tượng đầy hơi thở cuộc sống như vậy.
“Dù sao ta là tu tiên, vừa bế quan đã mấy chục tới trăm năm, bình thường sẽ không gặp được nhiều người phàm thổi hơi lại chết cả đám như vậy...”
Trong lòng hắn cười thầm và lắc đầu, cảm giác tâm trạng đã bình tĩnh hơn rất nhiều, thậm chí bụng còn bắt đầu kêu rột rột.
“Đạo Quân một đời lại chết đói tha hương... Thật sự thảm làm sao chứ?”
Trong lòng Phương Tịch thầm phỉ nhổ, đi về phía căn nhà trong trí nhớ của mình.
Hắn rẽ qua góc đường, một đại viện xây bằng gạch xanh đá ngói hiện ra, ở giữa một đám nhà dân gần đó chẳng khác nào hạc giữa bầy gà, đất đai cực kỳ rộng lớn.
Ở cửa chính có một bảng hiệu viết ba chữ lớn mạ vàng Võ Tổ Miếu.
Đây là một miếu thờ Võ Tổ.
Nhưng Võ Tổ là ai, thật ra không ai có thể nói rõ được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận