Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 151: Hội đấu giá

Sau khi mua một trăm cân Xích Huyết Linh Mễ thượng hạng xong, Phương Tịch lại đi dạo vài quầy hàng pháp khí.

Thượng phẩm Pháp khí - Kim Giao Kiếm của hắn trong lúc giao đấu với Độc Cô Vô Vọng đã bị tổn thương nhỏ, tốt nhất vẫn nên tu bổ.

Thế nhưng với thân phận Phương Tịch này đúng là không thích hợp để lộ ra Thượng phẩm Pháp khí.

Huống chi... Khấu Thị Song Hung vẫn còn hoạt động ở phụ cần phường thị nữa.

Bởi vậy Phương Tịch đã bỏ ý nghĩ này đi.

"Nhưng mà sau khi Huyền Thiết Thuẫn hoàn toàn bị hư hỏng, vẫn phải mua một kiện pháp khí phòng ngự trung phẩm lại phối hợp với một kiện pháp khí công kích, à, Hắc Vân Đâu cũng phải đổi đi."

Làm một tu sĩ Luyện Khí trung kỳ, nắm giữ vài món Trung Phẩm Pháp Khí vẫn tương đối hợp lý.

Mà trong phường thị, Trung Phẩm Pháp Khí có giá vài chục khối linh thạch.

Pháp khí phòng ngự theo thường lệ sẽ đắt hơn pháp khí công kích một chút, pháp khí loại đặc thù lại vượt qua hai cái này.

Sau một phen tìm kiếm, Phương Tịch đã chọn kiện Thanh Quy Thuẫn ở trên một quày hàng.

"Tấm thuẫn này dùng mai của linh quy cấp một trung phẩm là tài liệu chính để luyện chế, lại bổ sung thêm một pháp thuật Thủy Nguyên Tráo, sáu mươi khối linh thạch thật sự không đắt."

Chủ quán là một tu sĩ có ria mép, trong đôi mắt của y lộ ra vè khôn khéo, đem món Trung Phẩm Pháp Khí này thổi phòng đến mức thiên hoa loạn trị, quả thật đều có thể so với pháp bảo trong truyền thuyết.

Phương Tịch thì dựa vào lí lẽ biện luận để trả giá: "Thủy Nguyên Tráo cũng chỉ là hàng thông thường, ngoại trừ mạnh hơn pháp thuật phòng ngự với hỏa hệ một chút ra thì có tác dụng gì? Bớt năm khống linh thạch ta sẽ mua."

Thật ra cũng không phải hắn quan tâm mấy khối linh thạch này nhưng mà nhân vật tiểu tu Luyện Khí mà hắn thiết lập thì phải làm tốt.

Đang lúc Phương Tịch nói khô cả họng, bên tai hắn chợt vang lên một chũi âm thanh linh đang thanh thúy.

Đinh linh linh...

"Phương đạo hữu!"

Giọng nó của Nguyễn Tinh Linh cũng thanh thúy như chuông bạc: "Đang tìm pháp khí sao?"

"Đúng vậy... Gần đây không phải... Cho nên phải chuẩn bị một kiện pháp khí tốt để hộ thân." Phương Tịch cố ý hàm hồ vài câu nhưng Nguyễn Tinh Linh lại hiểu được đối phương đang chuẩn bị cho đại chiến sắp tới.

"Chất lượng pháp khí trên quầy hàng ở đây cũng chỉ bình thường..."

Nguyễn Tinh Linh lắc đầu.

"Vị đồng đạo này, sao tự dưng lại làm ô uế người trong sạch vậy chứ?" Chủ quán có hai ria chuột phản bác.

"Mạch lạc của Thanh Quy Thuẫn có sơ sót... Lại nhìn chỗ này, có vết tích tu bổ... Nó đã qua sử dụng rồi đúng không?"

Nguyễn Tinh Linh chỉ vào vài chỗ, cười lạnh nói.

"Cái này... Nếu không thì ta bán rẻ một chút, bốn mươi linh thạch?" Tu sĩ ria chuột biết được đã gặp người trong nghề nên không khỏi đổi giọng.

"Mua!"

Lập tức hai mắt Phương Tịch tỏa sáng nói.

"Thành giao!"

Nhãn tình chủ quán sáng lên, không ngờ lại có thể làm thành một cuộc làm ăn.

Nguyễn Tinh Linh lẳng lặng nhìn hai người giao dịch xong mới nói: " Đạo hữu muốn tìm pháp khí tinh phẩm thì không bằng đến hội đấu giá, thiếp thân có một căn bao sương riêng..."

Mua bán trên hội đấu giá đương nhiên đều là tinh phẩm.

Phương Tịch lại liên tục cười khổ, cự tuyệt: "Một kiện pháp khí này cơ hồ đã hao hết thân gia của Phương mỗ, về phần hội đấu giá thì nhiều nhất cũng chỉ mở mang tầm mắt..."

Thật ra hắn đã che giấu tung tích, âm thầm đặt một ghế lô từ lâu rồi, nhưng chuyện này không cần nói với Nguyễn Tinh Linh.

Dù sao thì tiền tài cũng không nên để lọt ra ngoài dù nàng là cùng một bọn.

"Đã như vậy thì ta cũng không miễn cưỡng đạo hữu."

Nguyễn Tinh Linh chậm rãi rời đi, chuông bạc trên người thỉnh thoảng theo gió mà động.

Trực giác của nàng cảm thấy Phương Tịch có chút bí mật, dù sao thì một linh nông lại liên tục tiêu phí ở trà lâu còn muốn làm địa chủ cũng hơi siêu quy cách.

Nhưng tất cả mọi người đã từng phát lời thề, chỉ cần biết hiện tại là trợ lực đã đủ rồi.

Ngày hội đấu giá bắt đầu.

Linh quang của các loại pháp thuật lấp lóe trên bầu trời.

Từng chiếc linh chu hoành không mà đến, neo ở ngoài phường thị.

Còn có tu tiên giả khống chế linh thú, chân đạp phi kiếm, từng người tay áo bồng bềnh như tiên nhân.

"Khá lắm... Mau nhìn bên kia là phi thuyền của Lục Đảo, Thái Thúc, Uất Trì, Hạ Hầu gia ba gia tộc lớn nhất trong Tam Thập Lục Đảo đúng không?"

"Ngay cả cao thủ đại viên mãn trong tán tu - Ngư Linh Tử cũng đến."

"Sợ là buổi đấu giá này phải kinh động Chung gia lão tổ, không có tu sĩ Trúc Cơ thì không trấn áp nổi..."

Trong lúc đàm người nghị luận ầm ĩ, Phương Tịch hóa thân thành một đại hán mặt chữ quốc dũng cảm, sải bước đi đến Long Môn Các.

Khắp nơi trên đường đi đều có thể thấy được đệ tử Chung thị mặc Phi Ngư Pháp Bào màu đen đang duy trì trật tự.

"Xin chào khách quý, xin lấy ra thiệp mời."

Trước Long Môn Các, Chung Vạn Cốc nhìn thấy một đại hán thanh y đang long hành hồ bộ mà đến, tâm thầm cũng không khỏi đoạt lấy, y thầm nghĩ hán tử tốt, tên này nhất định là một thể tu lợi hại, nhưng mà y vẫn nói ra lời chào tiếp khách.

"Cho!"

Phương Tịch lấy ra thiệp mời mà bản thân đã mua bằng giá cao.

"Hóa ra là khách quý bao sương, mời theo ta đến phòng số mười sáu chữ Huyền."

Chung Vạn Cốc cầm thiệp mời, rồi dẫn Phương Tịch đến một hàng phòng bao.

Sau khi mở cửa có tiếng nước chảy ào ào truyền ra.

Trong gian bao sương, lại có một ao nước, liên thông với bên ngoài qua mương nước, từng con cá chép có vảy như thanh ngọc bơi trong đó.

"Vị khách quý này, đây là Thanh Ngọc Lý của nhà ta!" Chung Vạn Cốc cười rạng rỡ: "Mỗi vị khách quý bao sương, bản gia đều tặng một mâm cá lát..."

"Không tệ."

Phương Tịch ngồi xuống, hắn thầm nghĩ không hổ là Trúc Cơ gia tộc bán cá lập nghiệp, thật sự là thời thời khắc khắc đều không quên chào hàng linh ngư.

"Đây là linh ký báo giá, nếu quý khách muốn đấu giá vật nào thì có thể viết kim ngạch lên đây rồi giao cho linh ngư, linh ngư sẽ ngậm mang về tổng bộ... Tuyết đối không có nguy cơ tiết lộ."

Chung Vạn Cốc lại giải thích một câu.

Lúc này Phương Tịch mới biết được, buổi đấu giá này lại dùng hình thức ngầm đấu, người trả giá cao cuối cùng thì được.

'Cũng là... Công khai kêu giá thì quả thật quá mức trêu chọc cừu hận.'.

'Loại hình thức ngầm đấu này cho dù đến tay cũng không biết ai là người ai là quỷ...'.

'Bởi vậy có thể thấy được, mâu thuẫn giữa các đại thế lực tu tiên ở Hồ Vạn Đảo cũng không kịch liệt, Chung gia cũng không muốn khơi mào đại chiến... Đây là chuyện tốt!'.

Hồ Vạn Đảo này xem như hắn đã chọn đúng,

Phương Tịch rất hài lòng ngồi xếp bằng.

Chung Vạn Cốc hành lễ rời khỏi, không bao lâu sau, gương đồng trong gian bao sương đã hiện ra tràn cảnh bàn đấu giá.

Trên đài đấu giá có một vị trung niên phúc hậu đang cười rạng rỡ, nói vài câu xã giao hòa khí sinh tài.

"Tại hạ Chung gia Chung Vạn Quân! Bái kiến các vị đạo hữu, hội đấu giá lần này do bỉ nhân chủ trì, hi vọng chư vị đều có thể mua được vật trong lòng..."

Tuy rằng thoạt nhìn người này tay dài múa giỏi nhưng một thân linh lực tu vi tràn đầy thình lình đã đạt đến cảnh giới Luyện Khí tầng mười đại viên mãn.

Phương Tịch nhắm mắt dưỡng thần, chờ sau một nén nhang, đã nghe một tiếng chiêng đồng vang lên, hội đấu giá chính thức bắt đầu.

"Tiểu Phá Chướng Đan... Dùng để đột phá bình cảnh Luyện Khí trung kỳ đến Luyện Khí hậu kỳ, thích hợp với tu sĩ tu luyện tất cả các loại công pháp, giá quy định bốn trăm linh thạch!"

Chung Vạn Quân nói rõ tài liệu, lai lịch của Tiểu Phá Chướng Đan này... Xuất phát từ bàn tay của luyện đan đại sư nổi danh nào đó, vậy mà cũng ý vị tuyệt vời, không có chút vẻ xấu hổ.

Lúc này, Phương Tịch cũng nhìn thấy linh ký trong tay.

Nếu nhìn trúng Phá Chướng đan này thì có thể viết ra giá cả dự định giao cho Thanh Ngọc Lý.

Người trả giá cao cuối cùng sẽ nhận được vật đấu giá, sau khi rời khỏi sẽ đến kết toán phần của mình.

"Không tệ không tệ... Kể từ đó, ngoại trừ bản thân Chung gia ra thì khả năng tiết lộ rất nhỏ..."

"Có lẽ ta vẫn có thể mua nhiều đồ vật một chút?"

Phương Tịch kiểm lại túi trữ vật của mình phát hiện còn có ba trăm tám mươi bảy khối linh thạch.

'Được rồi... Hóa ra ta vẫn là một tên bị nghèo áp bức, ngay cả giá quy định cũng không trả nổi...'.

Hắn cười khổ một tiếng rồi lại tiếp tục xem kịch.

"Thanh Hỏa Kiếm... Pháp khí cấp một thượng phẩm, vừa ra lò, sắc bén vô cùng, bổ sung thêm một đạo Liệt Diễm Thuật, giá quy định một trăm năm mươi khối linh thạch..."

"Phù lục phòng ngự cấp một cực phẩm - Kim Cương Phù! có thể ngăn cản một kích toàn lực của tu sĩ Luyện Khí đại viên mãn, quả thật là thượng phẩm hộ thân bảo mệnh. Giá Giá quy định bốn mươi linh thạch..."

Quả nhiên vật nào trong hội đấu giá cũng là tinh phẩm, để Phương Tịch có cảm giác chuyến đi này không tệ.

Nhưng mà mặc dù những vật đấu giá này tốt nhưng rung động so với Tiểu Phá Chướng Đan ban đầu thì vẫn kém một bậc.

Đây cũng là thủ đoạn bình thường của thương gia, tiểu tinh phẩm bắt đầu sau đó là xuất lượng lớn hàng, thỉnh thoảng sẽ tạo ra chút kinh hỉ, vật đấu giá sau cùng chính là áp trục.

Phương Tịch cũng chỉ ngay lúc Kim Cương Phù xuất hiện, tùy ý ghi lên linh ký một trăm khối hạ phẩm linh thạch giao cho cá chép, xem như góp vui.

Con cá chép kia ngậm linh ký lại bơi lội rất nhanh.

Hắn vừa thưởng thức thịt linh ngư vừa thưởng thức đấu giá, xem như phong phú kiến thức bản thân.

Một lát sau, Chung Vạn Quân lại giới thiệu một vật đấu giá: "Trọng kiếm do Thiên Ngoại Vẫn Thiết chế tạo."

Y cố hết sức nâng lên thanh đại kiếm đen nhánh biểu diễn, kiếm này dài hai thước, rộng cỡ bàn tay người lớn, thoạt nhìn như một tấm ván cửa.

Mấu chốt nhất chính là, với tu vi của Chung Vạn Quân mặc dù không phải thể tu nhưng lực đạo hai tay của y cũng không nhỉ, thế mà y nâng thanh kiếm này lên lại có bộ dáng như phải cố hết sức.

"Hô hô... Kiếm này là dùng Thiên Ngoại Vẫn Thiết chế tạo, tính chất vẫn thạch này rất kỳ dị, không thể dung nạp pháp lực, cũng vô pháp lạc ấn pháp trận, nhưng vô cùng cứng rắn... Sau này có Luyện khí sư mở ra lối riêng, đem nó đúc thành thanh trọng kiếm này, nặng hai trăm ba mươi sáu cân, lưỡi kiếm vô cùng sắc bén, lại kiên cố vô cùng, cho dù là thượng phẩm pháp khí cũng khó có thể tổn thương được nó..."

Trải qua giám định, bản các cho rằng thanh kiếm này ít nhất cũng có thể so với pháp khí thượng phẩm, lại càng thích hợp cho thể tu sử dụng... Giá quy định hai trăm linh thạch!"

Nghe miêu ta, hai mắt của Phương Tịch lại tỏa sáng.

Hắn cũng là thể tu.

Chỉ dựa vào nắm đấm đánh người đúng là kém chút ý tứ, kiếm này cho hắn đúng là vừa đúng lúc.

Về phần trọng lượng sao?

Từ sau khi trở thành Tông Sư hai tay của hắn đã lực quán thiên quân, nâng nham thạch nặng mấy tấn cũng dễ như trở bàn tay.

"Cứ điền vào ba trăm đi... Hỏng bét, linh thạch còn lại không đủ dùng rồi, quên đi, đến lúc đó cùng lắm lại dùng tài liệu yêu thú để gán nợ."

Phương Tịch nhanh chóng điền giá cả rồi giao cho linh ngư.

Dựa vào kiến thức của hắn thì thể tu trong phường thị Bảo Thuyền không nhiều, chắc sẽ không có mấy người tranh đoạt.

Mà vào lúc này, Chung Vạn Quân ở trên đài lại cầm một bình ngọc giới thiệu: "Một bình tinh huyết Xích Viên, Xích Viên này chính là yêu thú cấp một thượng phẩm, đừng thấy chỉ có một bình nhỏ, thật ra nó đa được tinh luyện huyết dịch toàn thân... Giá quy định ba trăm năm mươi linh thạch."

"Đây là... Một trong các loại linh huyết được đề cử khi tu luyện Vạn Thú Thân đến tầng thứ ba sao?"

Phương Tịch đã mua ngọc giản công pháp có liên quan nên lập tức nhớ đến, ánh mắt của hắn trở nên hơi nguy hiểm: "Chung gia này... Chẳng lẽ đang câu cá? Thậm chí là đang câu ta sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận