Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 706: Ứng đối

Trong Cửu U Huyền Sa Minh Hà Đại Trận.
Trận này phong cấm trong ngoài, có thể ngăn cản con Giao Long này liều mạng truyền đi tin tức gì đó.
Ào ào ào!
Cửu U Minh Hà Vạn Lý Sa, Phương Tịch đứng trên một khối Huyền Minh Thần Sa vô cùng to lớn, nhìn một con hắc giao thê thảm ở dưới.
Vô số Huyền Minh Tinh Sa, Huyền Minh Thần Sa cùng rơi xuống, đập ầm ầm lên thân con Giao Long đen nhánh này.
Mỗi một hạt Huyền Minh Thần Sa đều trải qua Phương Tịch luyện chế đặc biệt, lúc này chúng ầm ầm bộc phát, đập con hắc giao này rơi không ít lân phiến, ngay cả sừng cũng đã mất một đoạn.
Mà nhân cơ hội này, vô số độc Huyền Minh Trọng Thủy thấm vào thần rồng, không ngừng áp chế pháp lực của nó...
Nếu không phải thể phách của con Giao Long cấp năm này cường hoành thì chỉ với chiêu này, tu sĩ Hóa Thần bình thường đã lập tức biến thành một bãi thịt nhão.
"Thanh Hòa Tử... Ngươi thật sự muốn làm địch với Ngự Long Tông ta sao?"
Hắc giao cấp năm gào thét, trong mắt đầy vẻ oán độc.
"Bản nhân cũng không ngờ ngươi lại ép người quá đáng! Thì còn cách nào?"
Phương Tịch lạnh lùng trả lời, lay động Huyền Minh Kỳ trong tay, lại dẫn phát một tầng biến hóa của trận pháp nữa.
Trong không gian trận pháp, bầu trời ép xuống từng tấc một, hóa thành vô số tơ mỏng đen nhánh.
Những sợi tơ mỏng kia như một lớp màn sa mỏng, nhẹ nhàng rơi xuống.
Nhưng hắc giao cũng không dám khinh thường mà phun ra một quang trụ đen nhánh.
Ở trong quang trụ còn có vô số phù văn nhỏ, du tẩu bất định.
Ầm ầm!
Quang trụ đen nhánh đụng vào hắc sa, lại bị xoắn nát từng tầng, liên tục tiêu tán.
Một lúc sau, quang trụ đã biến mất không còn tăm tích.
Nhìn thấy cảnh này, hắc giao cảm thấy lòng nặng trĩu, nó lại mở miệng ra, một thanh trường kích đen nhánh hiện ra, lưỡi kích có hình dạng cổ xưa, khắc mấy phù văn kỳ dị.'.
"Thông linh chi bảo?"
Phương Tịch kinh hô, sau đó hắn cảm thấy Ngự Long Tông thật sự đã sắp xong đời rồi.
Ngay cả tu sĩ Hóa Thần cũng chưa chắc có thông linh chi bảo mà con Giao Long cấp năm này lại có, thật sự là đầu đuôi lẫn lộn.
Nhưng nếu là Long Ngự Tông thì lại là chuyện bình thường.
Giao Long dùng trảo cầm trường kích, hình thể không ngừng biến lớn hóa thành dài hơn trăm trượng, nó hung hăng vạch về phía thiên khung một cái.
Từng đạo quang huy cung nguyệt đen xuất hiện, lít nha lít nhít, phóng lên tận trời.
Phốc!
Từng sợi tơ đen nhánh và cung nguyệt cắt qua nhau, vậy mà cùng chôn vùi vào hư vô.
Thu thu!
Một con Ngũ Ngục Khổng Tước từ trong hắc thủy xông ra, lông đuôi rực rỡ của nó quét một cái.
Một đạo ngũ sắc huyền quang xuất hiện, phát ra một cỗ hấp lực, quấn lấy trường kích đen nhánh.
Ào ào ào!
Cửu U Minh Hà cuộn trào, từng con Giao Long do Huyền Minh Trọng Thủy biến thành xuất hiện như từng sợi xiềng xích thon dài trói hắc giao lại!
Cảm nhận được pháp lực trong cơ thể đang từ từ tiêu tán, trên đầu Giao Long dữ tợn của hắc giao chợt hiện ra vẻ tàn nhẫn.
Nó há miệng ra một khối ngọc phù xanh bay ra.
Sau đó gần nữa thân thể của nó cũng lập tức nổ tung hóa thành một đoàn huyết quang sáng chói.
"Tự bạo yêu thân?"
Ngũ Ngục Khổng Tước đang dây dưa với trường kích đen nhanh kinh hô, chợt triệt thoái ngũ sắc huyền quang hộ thể.
Từng đoàn Huyền Minh Trọng Thủy xuất hiện hóa thành quang mạc đen nhánh.
Ngay sau đó, huyết nhục Giao Long cấp năm kinh khủng xem lẫn hỏa diễm trong nháy mắt cuốn đến.
Trên không Huyền Minh Uyên.
Một dòng Cửu U Minh Hà chợt nổ tung, một con Giao Long đen nhánh chỉ còn một nửa cơ thể bay ra, quanh người nó còn có một thanh trường kích đen bay theo, trong trao nắm chặt một khối ngọc phù.
Lúc này nó nhìn nửa thân thể chỉ còn lại xương trắng thì chợt gầm lên rồi phun một ngụm tinh huyết lên ngọc phù xanh biếc.
Trong nháy mắt ngọc phù nổ tung, hóa thành một đạo lục quang, bao phủ toàn thân Giao Long cấp năm.
Nó gầm lên một tiếng sảng khoái, huyết nhục nhanh chóng phục sinh trên xương trắng, vậy mà như thức tỉnh thiên phú Bất Diệt Chi Thể vậy.
Thông thường thì đa phần yêu tộc có thể thức tỉnh thiên phú Thông thường mà nói đều thiên về phòng ngự, khiên thịt, tỉ như Hắc Thái Tuế và Huyền Quy, Giao Long căn bản không nằm trong danh sách.
Khối ngọc phù kia tên là Mệnh Nguyên Phù, nó có thể giúp người sử dụng có được năng lực có thể so với Bất Diệt Chi Thể một lần, chính là bảo vật giữ mạng của hắc giao.
Nó bị nhốt vào trong trận pháp cấp năm, nó biết nếu không kịp thời phá trận thì chắc chắn sẽ cửu tử nhất sinh, bởi vậy đã lập tức thi triển bí pháp, không tiếc tự bạo gần nửa yêu thân, chính là để có thể khôi phục lại!
Nhưng ngay trong nháy mắt, trong tay Phương Tịch chợt lóe tử quang, một phù lục kì dị xuất hiện, một đạo tử sắc lưu quang đánh trúng Giao Long.
Nó phun ra yêu khí cấp năm và trường kích đen nhánh, vậy mà dường như không thể nào cản được đạo tử sắc lưu quang này, bởi vì nó vô hình vô chất, bởi vậy cũng không thể nào cản được.
Ở trong tử quang còn có mấy Long Chương Văn du tẩu như long xà!
- Hồi Quang Phản Chiếu Bí Phù!
Hắc giao cảm thấy cơ thể đau nhức kịch liệt, thần thức vừa đảo qua thì nó hoảng sợ phát hiện nửa thân thể của nó vẫn là xương trắng.
Mà khối Mệnh Nguyên Phù kia đã biến mất không thấy đâu nữa.
"Sao lại như vậy?"
Khí tức của nó nhanh chóng rơi xuống, trong mắt đầy vẻ khó tin.
"Đây chính là số mệnh của ngươi đã như vậy!"
Phương Tịch cười to, Huyền Minh Kỳ hóa thành một cây hắc phiên, cán phiên vàng nhạt trực tiếp đụng vào trường kích đen nhánh.
Hắn chà hai tay, từng đoàn Lục Đạo Ma Diễm từ trên trời giáng xuống, bao phủ hắc giao cấp năm đã trọng thương vào trong.
Phốc!
Một lát sau, Lục Đạo Ma Diễm run lên, một viên nội đan đen nhánh hoảng hốt chạy trốn, trong nháy mắt đã bay đi mấy chục dặm.
Trong nháy mắt tiếp theo.
Ô oa!
Một tiếng kiếm minh như hài nhi khóc xuất hiện, vô số hồng tuyết xuyên thấu hư không trói hồn phách một con Giao Long ở trong nội đan lại rồi chém xuống một kiếm!
Phương Tịch yên lặng đứng trên Huyền Minh Uyên, bắt đầu quét dọn chiến trường.
Bất kể tài liệu trên thân của Giao Long cấp năm hoặc là nội đan, tinh hồn... Đều là đồ rất tốt.
Huống chi... Còn có một thanh trường kích cấp năm nữa!
"Ai... Ta thật sự không muốn giết ngươi, sao lại ép ta chứ?"
Cầm viên nội đan cấp năm đen nhánh ngắm nghía một phen rồi Phương tịch thở dài, cất đi, sau đó báo tin cho Thái Nhất để đảo cơ quan chạy trốn...
Hắn đã dự đoán tình huống này từ lâu nên đã chuẩn bị sẵn các phương án rút lui, mỗi người đều nhận được tin báo, bất kể Mặc Ngân Thu hay là mấy tên đệ tử được hắn che chở và những thủ hạ của hắn, thậm chí cả Lý Như Lệnh...
'Tiểu tử kia vẫn còn đang bế quan ngưng kết Nguyên Anh, về phần chuyện Phương Nguyên là đệ tử của Thanh Hòa Tử thì hắn cũng không nói với người ngoài... Đầy đủ thủ tục thuê động phủ, hoàn toàn có thể mặc kệ...'.
'Dù sao chém giết một con Giao Long cấp năm rồi thì nói không chừng lão long Phản Hư kia sẽ có bí pháp truy tung gì đó... Có lẽ phải về Nhân Gian giới tránh gió.'.
Đôi mắt Phương Tịch thâm thẩm, hắn hóa thành một đạo lưu quang rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Gửi hi vọng địch nhân sẽ không phát hiện là ngu xuẩn.
Đã làm vậy thì sẽ phải gánh hậu quả, suy nghĩ vấn đề từ góc độ xấu nhất thì sẽ không đến mực bị đánh trở tay không kịp...
Vương gia.
Phi Vân Động.
Phương Tịch vẫn bài dáng vẻ lão nhân gia mà lười biếng nằm trên chõng.
Trong hồ nước bên cạnh, Tiểu Huyền Quy đội lá sen, có mùi hoa sen tỏa ra bốn phía.
Không lâu sau, hai đạo độn quang cùng nhau đến rồi hạ xuống bên cạnh Phương Tịch, chính là Vương Linh Đạo và Vương Linh Ứng!
"Lão tổ tông..."
Hai người này hành lễ, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng: "Chẳng biết tại sao tên Thanh Hòa Tử kia đã chạy rồi... Bây giờ Ngự Long Tông đã truy nã hắn, còn tuyên bố hắn đã diệt sát Cầm Long Tử và một con Giao Long cấp năm... Người này lại càn rỡ như vậy sao?"
Thần sắc của Vương Linh Đạo có chút hoảng hốt, y từng có qua lại với Thanh Hòa Tử, cảm thấy đối phương không phải người như vậy.
Nhưng trong tu tiên giới, mọi chuyện đều có thể xảy ra.
Nghĩ đến sự bá đạo của Ngự Long Tông thì người này không khỏi trầm mặc.
Còn Vương Linh Ứng thì lại mặt mày hớn hở: "Bây giờ Phường Thị Không Tang trống rỗng, có thể lập tức tiếp nhận và suy trì sự vận chuyển của phường thị, ngoại trừ Vương gia ta ra thì còn ai nữa? Lão tổ... Nhanh liên hệ với thượng tông để nắm lấy cục thịt mỡ này đi!"
"Hừ!"
Phương Tịch lười biếng hừ lạnh, không nhanh không chậm uống một ngụm linh trà: "Trước đó bản lão tổ chủ trương nghỉ ngơi lấy lại sức... Không ít người bên dưới đều nói ta già rồi nên sợ chết..."
Trên mặt của Vương Linh Ứng lập tức hiện ra vẻ xấu hổ.
Mấy năm nay thật sự lão tổ Vương gia rất ít khi xuất thủ khiến tộc nhân nghị luận ầm ĩ.
Mấu chốt nhất là sau khi mất Phường Thị Không Tang thì không muốn phát triển nữa, cũng không tích cực giúp gia tộc khai phá tài nguyên mới.
Dù bản thân y thì chưa chắc trong tận đáy lòng không có oán khí.
Nhưng lúc này y vội vã lắc đầu: "Lão tổ tông mưu tính sâu xa, chúng ta không dám đoán bừa..."
"Hừ..."
Phương Tịch hừ lạnh, bắt chước giọng âm tàn của lão tổ Vương gia, hắn nhìn chằm chằm đến khi hai đại tu sĩ Nguyên Anh viên mãn đều đổ mồ hôi lạnh trên trán mới cười hắc hắc: "Thanh Hòa Tử kia ma công ngoan độc... Lão phu không muốn liều mạng với hắn chính là tránh mũi nhọn, lão phu đã nhìn ra tính tình người này kiêu ngạo từ lâu, chắc chắn sẽ không dung thân ở Ngự Long Tông được... Bây giờ hắn tự tìm đường chết, lại khiến ta đỡ tốn nhiều sức, Phường Thị Không Tang đương nhiên phải lấy lại... Chuyện này bản lão tổ cũng không cần ra tay, giao cho hai người các ngươi toàn quyền là được rồi."
"Dạ!"
Vương Linh Ứng và Vương Linh Quân mừng rỡ rời đi.
Phương Tịch nhìn bóng lưng của hai người này thì lắc đầu, chắp tay sau lưng, chậm rãi thong thả trở về Phi Vân Động.
Ong!
Một tầng cấm chế lập tức mở ra, mặc hắn bước vào.
Mà trên bồ đoàn trong động phủ lại có một người đang ngồi xếp bằng, chính là Thanh Hòa Tử!
Cũng không biết nếu hai người Vương Linh Ứng và Vương Linh Đạo nhìn thấy cảm này sẽ nghĩ gì?
Phương Tịch cũng không nhiều lời, sau khi đồng hóa lần nữa thì lập tức vung tay một cái.
Một đạo ngân quang hiện lên, Ngoại Đạo Hóa Thân lập tức biến mất không thấy đâu nữa.
Hắn lại bước đến bồ đoàn, ngồi xuống khoanh chân lại, trong tay chợt lóe quang mang, một khối ngọc thạch như dương chi bạch ngọc nhưng lại óng ánh hơn bất kỳ loại bạch ngọc nào, chính là khối tiên ngọc kia!
"Chư Thiên Bảo Giám cũng là tiên phủ kỳ trân... Có lẽ sẽ bị tiên ngọc dẫn động?"
Trước đó Phương Tịch chính là nghĩ đến điểm này mới chọn tiên ngọc.
Về phần cầm linh dược vạn năm rồi tìm tu sĩ Phản Hư giao dịch sao?
Không nói trong đó sẽ có phiền phức mà phong hiểm còn lớn hơn, chỉ vì có thêm một hai khối tiên ngọc, thật sự không đáng.
Thần sắc hắn bình tĩnh, một tấm gương cổ thanh đồng xuất hiện trong tay, hình dạng nó đã cơ bản hoàn chỉnh, tản ra khí tức khó hiểu.
Mà lúc này cuối cùng Phương Tịch đã cảm nhận được thanh đồng giám vạn năm bất biến này lại có phản ứng với tiên ngọc.
Sắc mặt hắn bất động, đưa tiên ngọc đến gần Chư Thiên Bảo Giám.
Ngân quang chợt lóe, tiên ngọc đã biến mất không thấy đâu nữa.
Chư Thiên Bảo Giám oanh minh, từng dòng tin tức tự động xuất hiện trong thức hải của Phương Tịch khiến thần sắc của hắn biến đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận