Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 226: Cố nhân

Xuân đi thu đến, nóng lạnh luân chuyển...

Trong lúc bất tri bất giác đã trôi qua mấy năm.

Đào Hoa Các.

Trong phòng luyện công.

Phương Tịch hành công chu thiên, cảm nhận được trong Khí hải đan điền lại ngưng tụ ra một giọt pháp lực thể lỏng không khỏi vui mừng.

"Bấm tay tính, năm nay sáu mươi sáu tuổi, pháp lực thể lỏng trong Khí hải đan điền đã tích lũy được hai mươi sáu giọt, trước trăm tuổi sẽ có cơ hội đột phá Trúc Cơ trung kỳ."

Tu vi tiến triển cấp tốc đương nhiên là kết quả mỗi ngày khổ tu không ngừng của Phương Tịch.

Mặc dù Thanh Mộc Trường Sinh Công không bằng pháp quyết đỉnh cấp nhưng cũng xem là tiểu tinh phẩm, trong cấp độ Trúc Cơ ít nhất cũng không có cản trở.

Trừ những đều đó ra thì là công của Thanh Mộc Linh Thể.

Bây giờ, Phương Tịch đã cảm nhận sâu sắc lúc trước bản thân đi trồng cây là quyết định anh minh đến cỡ nào.

Nếu không thì với tư chất linh căn hạ phẩm của hắn bây giờ tu luyện Trúc Cơ sơ kỳ chắc chắn mỗi bước đều khó khăn, sau có thể dễ như vậy được?

"Tốc độ này của ta, dường như đuổi kịp thậm chí vượt xa La Công tự hành Trúc Cơ... Người này có Bạch Phong Sơn hỗ trợ, thân mang pháp quyết đỉnh cấp, tu luyện trên linh mạch cấp hai thượng phẩm, thỉnh thoảng còn có đan dược tương trợ..."

"Ừm, Liễm Tức Thuật không thể bỏ xuống... Khổ tu mấy chục năm, chờ đến lúc ta đột phá Trúc Cơ trung kỳ, phối hợp với Yêu Ma Thụ che giấu pháp lực dù là tu sĩ Trúc Cơ viên mãn cũng chưa chắc có thể nhìn ra ta có đột phá..."

Về phần tu sĩ Kết Đan?

Ở ba nước cũng chỉ có mấy người, xác suất gặp chính diện quá thấp.

Phương Tịch xuất quan, cầm một nắm linh thực cho cá ăn.

Đúng lúc này, Kim Linh lại đến báo: "Công tử... Ngoài cửa có khách nhân đưa bái thiếp, tự xưng là người quen cũ ở Đào Hoa Đảo."

"Mau mau cho mời, được rồi... Ta đích thân ra nghênh đón."

Phương Tịch rời khỏi Đào Hoa Các đã thấy có mấy người chờ ngoài cửa.

Nguyễn Tinh Linh một cung quần màu hồng phấn, ngũ quan bình thường, Nguyễn Đan thần sắc thanh lãnh, còn có Vi Nhất Tịch thần tình phấn chấn...

Cuối cùng thì là hai người Lô Quá , Vương Tiểu Hổ bó tay bó chân, co đầu rụt cổ, đứng một bên như hạ nhân đồng hương vào thành.

"Đại thúc... Người thật sự Trúc Cơ thành công rồi sao?"

Vi Nhất Tịch tiến lên, định kéo tay áo của Phương Tịch, lại không dám: "Mấy năm trước con nhận được tin đã muốn lập tức đi tìm người, kết quả bị đảo chủ khuyên can, nói chờ đến đại hội đấu giá sẽ cùng đi, có thể chiếu cố lẫn nhau. . ".

"Ừm!"

Phương Tịch vẫn như bình thường, xoa đầu Vi Nhất Tịch, khiến người sau thích ý hiếp mắt lại.

"Bái kiến Phương tiền bối!"

Nguyễn Đan nhìn thấy Phương Tịch vẫn phong độ phiên phiên như công tử thiếu niên, dung nhan không chút thay đổi thậm chí dường như còn trẻ hơn, thần sắc nàng hơi động dung, chủ động hành lễ.

"Tu vi của ngươi không tệ, đã đến Luyện Khí tầng chín, chắc chắn mấy năm nay vẫy luôn chăm chỉ tu hành rồi... A? Tay của ngươi?"

Phương Tịch nhìn cánh tay phải của Nguyễn Đan, phát hiện ở đó đã không còn trống rỗng mà có một cánh tay trắng như ngó sen.

"Nhờ sư phụ tìm cho ta linh dược cấp hai, nên mới tái tạo cánh tay lại được..." Nguyễn Đan cảm kích nhìn sư phụ của mình.

"Linh đan cấp hai sinh trưởng thân thể, thật sự rất hiếm thấy... Làm khó Nguyễn đảo chủ rồi."

Phương Tịch cảm khái nói với Nguyễn Tinh Linh.

"So với đạo hữu nghịch thiên cải mệnh, trước sáu mươi đúc thành đạo cơ thì không đáng kể chút nào..."

Nguyễn Tinh Linh nhìn Phương Tịch, thần sắc hình như có chút hoảng hốt.

"Chư vị mời vào..."

Phương Tịch cười ha ha rồi nhìn hai người Lô Quá và Vương Tiểu Hổ.

"Bái kiến lão gia, chúc mừng lão gia Trúc Cơ thành công!" Lô Quá và Vương Tiểu Hổ vội hành lễ.

"Thôi, sau này cứ gọi ta là công tử đi."

Một đoàn người tiến vào Đào Hoa Các, nhao nhao cảm thán nơi này thanh tú đẹp đẽ.

Vi Nhất Tịch thì liếc liếc Kim Linh, lại nhìn Nguyễn Tinh Linh, như đã phát hiện được gì đó...

Dưới Đào Hoa thụ.

Phương Tịch bố trí bàn, rót cho Nguyễn Tinh Linh một chén Thanh Trúc Tửu, Nguyễn Đan đứng hầu ở một bên.

Nàng không ngồi thì đương nhiên những người khác cũng không có chỗ.

Vi Nhất Tịch thì lại ở bên hồ nước chào hỏi với Đại Thanh Ngư đã lâu không gặp, bị nó chọc cười khanh khách không ngừng.

"Từ biệt mấy năm, phong thái của đảo chủ vẫn như xưa!"

Phương Tịch rót rượu xong, cười ha hả nói.

"Tình cảnh này, giống như năm đó..." Nguyễn Tinh Linh cầm chén rượu, nhìn hoa đào đầy viện, có chút cảm khái: "Ai có thể ngờ, lão nông năm đó cung canh Phỉ Thúy Nhai, hôm nay lại trở thành đại tu Trúc Cơ ở Tiên thành chứ?"

"Ha ha... Ta cũng là sau khi làm ruộng mấy chục năm, ngẫu nhiên đột phá Luyện Khí hậu kỳ mới lần nữa dấy lên hi vọng Đạo đồ... Tiếp theo đến Bạch Trạch Tiên Thành, may mắn lắm mới trước sáu mươi tuổi tu luyện đến Luyện Khí viên mãn, lại gặp may mà đạt được một kiện linh vật Trúc Cơ nên vội vàng bế quan đột phá... Bây giờ nhớ lại cũng thật là may mắn!"

Phương Tịch tỏ vẻ vô cùng cảm khái, hắn đã chuẩn bị lời nói dối từ lâu.

"Ai... Tán tu Trúc Cơ cũng không dễ, đạo hữu có thể có hôm nay, tuyệt đối không phải may mắn."

Dường như Nguyễn Tinh Linh bị dẫn ra suy nghĩ gì đó, im lặng nhìn chén rượu.

Mười mấy năm trước nàng là Luyện Khí viên mãn, bây giờ vẫn là Luyện Khí viên mãn.

Thậm chí tuổi tác cũng không chênh lệch với Phương Tịch, nếu không phải đã dùng Trú Nhan Đan thì có lẽ bây giờ nàng đã như lão bà phàm nhân.

"Ta thấy tinh khí thần của đạo hữu vẫn hòa hợp như trước, lần này đến đây tham gia đại hội đấu giá chắc chắn có tính toán đúng không?"

Phương Tịch uống một chén Thanh Trúc Tửu, cảm nhận vị cay đắng trong rượu, chợt hỏi.

"Chỉ liều mạng một lần thôi..." Nguyễn Tinh Linh vuốt tóc ra sau tai, dưới gốc lại mơ hồ hơn bạc.

'Nàng cũng đã qua sáu mươi tuổi, bỏ lỡ tuổi Trúc Cơ tốt nhất... Vậy mà còn muốn Trúc Cơ sao? Có lẽ... Đã tu luyện bí thuật gì đó, có thể bảo trì tinh nguyên bất bại sao?'.

Phương Tịch chưa bao giờ xem thường tu tiên giới, trong giới này kỳ công bí pháp vô số, bí pháp có thể bảo trì khí huyết dồi dào, sau sáu mươi tuổi vẫn như cũ có lẽ cũng tồn tại.

Chỉ là khi trùng kích tuổi càng cao thì càng nguy hiểm, như Tô Liệt, xác suất thất bại tử vong rất cao.

Hắn nhìn Nguyễn Tinh Linh, cũng không mở miệng khuyên nhủ, chỉ nói: "Đúng lúc trên tay ta có thiệp mời khách quý của đại hội đấu giá, đảo chủ có muốn đi cùng ta không?"

Với thân phận tu sĩ Trúc Cơ của hắn, đương nhiên có thể loại bỏ rất nhiều phong hiểm.

"Không cần..."

Dường như Nguyễn Tinh Linh đã có dự định từ trước: "Đến lúc đó, xin ngươi chiếu cố đồ đệ của ta và bọn chúng là được..."

Nàng là một nữ nhân thông minh, lần này mượn thời cơ đại hội đấu giá, dẫn đồ đệ và mấy người quen đến, e là có ý định khác.

"Cũng tốt!"

Phương Tịch trầm ngâm một phen, rồi cười: "Kim Linh, ngươi dẫn mấy người Nhất Tịch đi chọn phòng đi... Chỗ này của ta rất trống trải đang cần người ở lại đây."

Hắn đoán Nguyễn Tinh Linh cũng đã sớm biết Hồ Vạn Đảo không phải là đất lành nên đã có ý định để thuộc hạ thoát ra.

Nhưng bản thân lại vì nguyên nhân này đó mà không thoát ra được...

'Có thể khiến Nguyễn Tinh Linh đạo tâm kiên định cũng như vậy, có lẽ chỉ có cơ duyên Trúc Cơ thôi?'.

Phương Tịch cảm khái trong lòng, cũng không khuyên nàng.

Nếu lại khuyên can chính là mối thù chăn đường, dù có quan hệ tốt cũng sẽ trở mặt.

Về phần viên Trúc Cơ Đan liệt phẩm trong túi trữ vật của hắn?

Phương Tịch định mang đến chợ đen bán, cho người bên cạnh không phải không được mà có phong hiểm bại lộ, bây giờ hắn vẫn còn chần chừ.

Nửa tháng sau.

Dưới Bạch Phong Sơn.

Đại hội đấu giá.

"Lý huynh... Đã lâu không gặp!"

Phương Tịch mặc trường bào canh, cất bước tiến vào trong hội trường, chào hỏi với các vị Trúc Cơ.

Toàn bộ Trúc Cơ sống ở Bạch Trạch Tiên Thành cũng chỉ hơn mười người, đều quen biết lẫn nhau, lại nói trường sinh có hi vọng nên cũng không dễ dàng kết thù, ít nhất khi gặp mặt đều tươi cười.

Phương Tịch cũng như vậy, một đường chào hỏi, sao đó đã gặp Hoàng Sa đạo nhân.

"Phương đạo hữu..."

Giọng nói của Hoàng Sa đạo nhân vẫn khàn khàn khó nghe như chiêng vỡ, sau khi gặp mặt lại nhắc đến chuyện khác: "Bản nhân có chút sinh ý ở ngoại thành, mấy ngày trước thủ hạ báo lên, nói là có một nữ tu mượn linh thạch không trả lại nói ra tục danh của các hạ..."

Đa phần Trúc Cơ ở Bạch Trạch Tiên Thành đều có thế lực, Hoàng Sa đạo nhân này có tổ kiến một phương thế lực ở ngoại thành làm chút linh thạch đổi linh tinh còn có cho vay.

Phương Tịch khẽ giật mình, chợt hỏi: "Nữ tu kia là ai?"

"Đằng La tiên tử... Đạo hữu có từng quen không?" Hoàng Sa đạo nhân nhìn chằm chằm mặt Phương Tịch.

"Chỉ là một hàng xóm ngày xưa thôi, đạo hữu xử trí thế nào bản nhân cũng không nhiều lời." Phương Tịch nghe nói là cô ta, chợt nhịn không được mà cười lên.

"Thì ra là vậy, lão phu đã hiểu..."

Giải quyết xong chút chuyện nhỏ này, Hoàng Sa đạo nhân lại an ủi Phương Tịch: "Tiểu nhân vật như vậy luôn thích mang cờ hiệu của chúng ta hành sự, đạo hữu cứ yên tâm, nếu cô ta chỉ nợ linh thạch thì thôi nhưng lại dám làm bẩn thanh danh của chúng ta, lão phu chắc chắn sẽ khiến cô ta đẹp mặt..."

Phương Tịch lại qua loa vài câu, rồi thấy một nhóm Trúc Cơ Bạch Phong Sơn xuất hiện.

Đi đầu vẫn là Âu Dương Chấn, Viên Phi Hồng và La Công ở hàng cuối cùng.

"Chào Âu Dương tiên sinh!"

"Âu Dương đạo hữu hữu lễ!"

Âu Dương Chấn vừa vào hội trường đã có rất nhiều Trúc Cơ nghênh đón.

Chỉ có rải rác mấy người, ỷ vào thân phận của bản thân vẫn ngồi ngay ngắn bất động.

Trong đó có hai người cũng là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ.

Ngoài ra còn có một đội nhân mã xa lạ, mặc pháp bào tím, linh văn lấp lóe, hóa thành từng đoàn từng đoàn mây mù tím, hiển nhiên là có mang theo pháp thuật hộ thân lợi hại.

"Bên kia... Là ai vậy?"

Phương Tịch đến gần Viên Phi Hồng và La Công, thuận miệng hỏi La Công.

"Đó là đệ tử Di Lăng Cốc của Võ Quốc, dẫn đầu là Tử Vân Kiếm Du Xung..." La Công nhìn lướt qua rồi dùng thân thức truyền âm.

"Hóa ra là đệ tử của Kim Đan đại tông, khó trách..."

Phương Tịch mỉm cười đáp lại.

"Ai... Di Lăng Cốc là Kim Đan tông môn có bối cảnh cứng rắn nhất ở ba nước, dù Âu Dương Đại chưởng sự cũng dặn dò chúng ta, không thể đắc tội đó..."

La Công chửi bậy một câu.

"A?"

Phương Tịch hơi kinh ngạc, hắn cũng biết truyền thừa Di Lăng Cốc có thứ tự, trật tự Võ Quốc rành mạch, không ngờ thực lực tông này không phải mạnh nhất nhưng lại có bối cảnh lớn nhất.

"Đó là đương nhiên... Lão tổ khai phái của Di Lăng Cốc lúc trước là đệ tử thân truyền của Nguyên Anh Chân Quân Hỗn Nguyên Tông ở Nguyên Quốc..."

La Công dùng thần thức truyền âm, tiết lộ ra một bí mật mà thượng tầng không xem là bí mật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận