Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 752: Phi thăng

Tu Tiên Giới Bắc Nguyên.
Cuồng phong như đao, cuốn lên ngàn đống tuyết.
Ngoại Đạo Hóa Thân Phương Tịch dẫn đầu rất nhiều độn quang cùng bay đến trên một băng xuyên.
Hai mắt hắn khẽ động rồi nhìn nơi nào đó cũng không nói chuyện.
Vân Hi Tiên Tử ở phía sau chợt cười khẽ, chậm rãi đưa một tay lên rồi ép xuống.
Rầm rầm!
Trong hư không truyền đến tiếng sóng vỗ đá ngầm, phảng phất như có một cỗ lực lượng vô hình, mạnh mẽ đập vào nơi nào đó.
Băng xuyên nứt ra, chỗ vốn không có bóng người chợt xuất hiện một mảnh sương trắng.
Làn sương trắng này vô cùng lạnh lẽo trong đó có phù văn đủ mọi màu sắc du tẩu bất định, hiển nhiên là một trận pháp cường đại.
Nhưng lúc này, trận pháp này lại ầm ầm vỡ vụn, một cái động lớn hiện ra.
Có mấy đạo độn quang từ trong động lớn bay ra, vậy mà đều là tu sĩ mặc bạch y của Băng Thần Cung, họ nhìn thấy Vân Hi Tiên Tử thì thần sắc chợt biến.
Chờ đến khi họ nhìn thấy Phương Tịch thì càng cả kinh thất sắc: "Thì ra là các vị Tôn Giả tới đây... Băng Thần Cung không đón tiếp từ xa, xin chư vị Tôn Giả thứ tội."
Đối mặt với vị đệ nhất nhân Nhân Gian giới Phương Tịch này thì cử chỉ của bọn họ vô cùng cung kính, không có chút ngạo khí của đệ nhất tông phái Bắc Nguyên nào.
"Hừ... Lão tổ Bạch gia ở đâu?"
Phương Tịch hừ lạnh một tiếng: "Đã biết bản tọa sẽ đến sao lại không đích thân ra nghênh tiếp?"
Mấy tên Nguyên Anh của Băng Thần Cung đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng có một lão giả Nguyên Anh hậu kỳ tiến lên một bước rồi khom người nói: "Không phải Thái Thượng trưởng lão không muốn đến mà thật ra là ngài ấy mạo hiểm tu luyện một bí pháp đã thất bại, bây giờ nguyên khí trọng thương... Đang bế quan tu dưỡng, không thể nào ra ngoài."
Chuyện này chính là bí mật lớn nhất của Băng Thần Cung.
Dù thế nào thì Phương Tịch cũng đã đích thân đến nên lão muốn giấu cũng không được.
"Thì ra là vậy..."
Phương Tịch gật đầu.
Sau khi đánh một trận Địa Tiên Linh Cảnh xong thì thu hoạch của các vị Hóa Thần đều tương đối khá, Vân Hi Tiên Tử mang phần lớn tài nguyên ra để bồi dưỡng đệ tử, cuối cùng đã bồi dưỡng Thủy Linh Tâm đến cảnh giới Hóa Thần nên bản thân có thể yên tâm phi thăng.
Lão tổ Bạch gia thì khác!
Người này lại dùng đa phần linh vật cho bản thân, lão còn muốn tu luyện một môn bí pháp để nắm giữ thần thông hư không, chuẩn bị để sau này phi thăng thượng giới.
Bởi vì lão muốn đi Phi Thăng Đài thì sẽ gặp được một số nguy hiểm trong hư không nên tu vi Hóa Thần trung kỳ vẫn chưa đủ.
Nếu đến Hóa Thần hậu kỳ thì sẽ tương đối ổn hơn.
Nếu tu vi không đủ vậy thì chí bảo hư không và một số thần thông hư không cũng có thể bù được một chút.
Người này rất xem trọng đạo đồ của bản thân, lại không ngờ rằng dù linh khí ở Nhân Gian giới đã dồi dào hơn nhưng tấn thăng Hóa Thần hậu kỳ hoặc tu luyện một số bí thuật có uy lực lớn vẫn rất khó khăn.
Kết quả lại té ngã như vậy...
Phương Tịch mặt không biểu tình.
Hắn từng âm thầm đến Băng Thần Cung nên biết thương thế của lão tổ Bạch gia thật sự nguy hiểm chứ không phải giả vờ.
Nhưng mà chuyện này cũng không cần nói rõ.
"Đã như vậy còn không nhanh chóng mở Phi Thăng Đài ra!"
Liễu Nhứ quát.
"Dạ!"
Mấy vị tu sĩ Nguyên Anh kia vội tránh đường, để bọn hắn đi đến một đài cao bằng bạch ngọc.
Trên đài cao kia còn khắc mấy loại hoa văn phức tạp huyền ảo.
Nhìn tổng thể thì chỉ bình thường không có gì lạ, cũng không có gì đặc biệt.
Chỉ có trong mấy vết lõm còn lưu lại chút bột phấn của linh thạch, khiến Phương Tịch có chút ghen tị.
'Vụn linh thạch cực phẩm... Nguồn năng lượng cường đại như vậy lại chỉ trong nháy mắt hút khô linh khí trong linh thạch cực phẩm, quả nhiên không tầm thường.'.
'E là kỹ thuật kiến tạo Phi Thăng Đài chỉ có Địa Tiên giới mới có...'.
Phương Tịch mở bàn tay ra, từng khối linh thạch cực phẩm xuất hiện rồi lần lượt rơi vào trong lỗ khảm.
Ong ong!
Nương theo từng hoa văn trên ngọc đài sáng lên thì khí tức của ngọc đài cũng trở nên càng sâu sắc mà cổ xưa hơn.
"Nhanh!"
Phương Tịch kết quyết hai tay, rót pháp lực Hóa Thần hậu kỳ vào trong Phi Thăng Đài.
Hư không phía trên ngọc đài không ngừng vặn vẹo, có ngũ thải quang đoàn xuất hiện, liễm diễm rực rỡ, rất mỹ lệ.
Bất chợt!
Một ánh bạc lóe lên.
Xoẹt xẹt!
Hư không như bị cắt đứt mà hiện ra một khe hở hư không!
"Đây..."
Đây là lần đầu tiên Vân Hi Tiên Tử thấy được cảnh tượng như vậy nên lập tức ngẩn ra.
"Chẳng lẽ cái gọi là thông đạo phi thăng chính là một khe hở hư không sao?"
Đây có khác gì tu sĩ Hóa Thần tiến vào khe hở hư không đánh cược tính mạng chứ?
"Đúng là khe hở hư không, nhưng thông đạo hư không trong đó sẽ ổn định hơn những khe hở khác một chút, cũng ít gặp nguy hiểm hơn."
Phương Tịch nói.
Hắn đảo mắt qua nhìn về phía Vân Hi Tiên Tử, Liễu Nhứ, còn có Tiểu Thanh.
Ở trên người hắn vẫn còn một bảo vật động thiên Cửu Châu giới có thể mang theo chút linh thực và linh sủng.
Đại Thanh đã tấn thăng cấp bốn thượng phẩm cũng ở trong đó.
Dựa theo pháp tắc thiên địa thì ngoại trừ cỏ cây, khoáng thạch không mở linh trí ra thì bất kể sinh linh nào nếu không đạt đến tu vi Hóa Thần mà tiến vào thông đạo phi thăng, ngay khi bước vào Địa Tiên giới sẽ lập tức bị lực lượng giao diện này nghiền nát dễ dàng...
Trừ phi là linh thú đã ký kết khế ước thần hồn như Đại Thanh mới có thể được che chở.
Lúc này Lục Sơn Quy ở trong bảo vật động thiên đầy kích động: "Không ngờ... Đã lâu như vậy rồi mà lão gia vẫn còn nhớ đến thuộc hạ..."
Lão cùng là linh sủng của Phương Tịch, hơn nữa trước đó lão vẫn luôn trông coi Phỉ Thúy Đảo, không có công lao thì cũng có khổ lao nên lần này lão cũng được Ngoại Đạo Hóa Thân thuận tay mang theo.
Lão đang đầy cảm động thì có một con Giao Long xanh to lớn hạ xuống, đặt một trảo lên mai của lão.
"Thanh đại ca..."
Lục Sơn Quy đổi thành vẻ nịnh nọt.
Con Thanh Giao này đi theo chủ nhân lâu nhất, nghe nói lúc Luyện Khí kỳ đã chủ động đi theo, sau này ở trên Phỉ Thúy Đảo cũng sinh ra không ít huyết mạch Giao Long.
Bây giờ cùng theo phi thăng, tính cách rất lấn yếu sợ mạnh!
Cũng chỉ ỷ vào tu vi cấp bốn thượng phẩm mới dám ức hiếp tiểu ô quy như lão.
Lục Sơn Quy giận mà không dám nói gì, dứt khoát làm rùa đen rút đầu, rút cả bốn chi vào mai, mặc cho Đại Thanh chà đạp mai rùa...
Cách đó không xa, Xích Luyện Ma Tôn uể oải ngáp một cái ngồi nhìn Đại Thanh diễu võ giương oai.
Bên ngoài động phủ.
Tiểu Thanh cười hì hì: "Chủ nhân, ta trời sinh am hiểu khống chế lực lượng hư không, chắc chắn là một sự giúp đỡ lớn đó!"
"Cũng được, nếu ngươi không muốn thoải mái ở trong động phủ phi thăng thì cứ làm vậy đi..."
Phương Tịch thở dài.
Nếu hắn nhét tu sĩ khác vào trong động phủ thì chắc chắn vừa phi thăng đến Địa Tiên giới sẽ lập tức bị lực lượng giao diện nghiền nát.
Trừ phi... Linh sủng có khế ước của hắn hoặc là bản thân có tu vi Hóa Thần!
Bởi vậy trên lý luận thì cả ba đều có thể vào trong động phủ để một mình Phương Tịch đối kháng với hư không phong bạo, sau đó yên yên bình bình phi thăng đến Địa Tiên giới.
Chỗ xấu chính là nếu Phương Tịch không xong thì các nàng ở trong động phủ cũng có thể bị hư không phong bạo cuốn đi, không biết thổi đến đâu hoặc trực tiếp thịt nát xương tan...
Xích Luyện Ma Tôn chính là ma tộc nếu đi thông đạo phi thăng của nhân tộc thì sau khi đến e là sẽ bị đánh chết tươi.
Bởi vậy nàng chỉ dám trốn trong bảo vật động thiên, chờ Phương Tịch lén lút thả nàng ra.
"Được rồi!"
Phương Tịch kết quyết hai tay, một món thông linh chi bảo có cán cờ vàng nhạt, mặt cờ đen nhánh xuất hiện.
Huyền Minh Kỳ không ngừng biến lớn như một chiếc thuyền nhỏ đen nhánh, chở hắn và ba nữ, sắp xông vào khe hở hư không.
Lúc hắn rời đi, Vân Hi Tiên Tử như tâm hữu linh tê với hắn mà cùng nhìn về phía nào đó trong hư không bên ngoài băng xuyên.
"Sư tôn... Đảo Chủ... Lên đường bình an!"
Thủy Linh Tâm mặc một bộ thanh y như một đóa Thanh Liên, yên lặng thi lễ.
Nhìn thấy cảnh này, Phương Tịch không cố kỵ nữa, trong tiếng hét của hắn, quang thân Huyền Minh Kỳ bừng sáng xông vào khe hở hư không như một con hắc long.
Ong ong!
Phi Thăng Đài oanh minh, từng khối linh thạch cực phẩm nổ tung, cứ như vậy mà hóa thành bột mịn.
Khe hở hư không chậm rãi biến mất.
"Long Ngư Đảo Chủ và rất nhiều tu sĩ Hóa Thần đã đi rồi..."
Đại tu sĩ Nguyên Anh dẫn đầu đầy vui mừng: "Nhân Gian giới này, cuối cùng đã là thiên hạ của Băng Thần Cung ta rồi!"
Tên tu sĩ Nguyên Anh này còn chưa nói xong thì chợt cảm thấy đất trời chợt lạnh đi.
Sưu sưu!
Từng đạo Thủy hành thần quang xuất hiện hóa thành một thanh tam xoa kích xanh thẳm.
"Không!"
Sắc mặt gã đại biến, há mồm phun ra một tấm thuẫn tròng óng ánh kim quang.
Món linh bảo này cũng xem như uy danh hiển hách trong tu sĩ Nguyên Anh, lực phòng ngự rất kinh người.
Nhưng ở trước mặt tam xoa kích thì nó lãi dễ dàng bị phá chỉ với một kích, một cỗ lực lượng cực hàn đã phong tỏa nhục thân của vị đại tu sĩ này, Nguyên Anh cũng bị đóng băng ở trong nhục khiếu!
Mấy tu sĩ Nguyên Anh ở bên cạnh tên đại tu sĩ này cũng hoảng sợ nhưng vẫn biến thành tượng băng!
Lam quang lóe lên, Thủy Linh Tâm xuất hiện ở xung quanh mấy người kia, nhẹ nhàng thổi một hơi.
Rầm rầm!
Những tượng băng này đều hóa thành vụn băng, ầm ầm tiêu tán.
Sau khi làm xong những chuyện này, thần sắc Thủy Linh Tâm không thay đổi, nàng điểu khiển thiên địa linh lực, độn quang nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi mà bay đến Băng Thần Cung ở Đại Tuyết Sơn!
Vù vù!
Dưới chân Đại Tuyết Sơn, vô số phàm nhân và tu sĩ vừa ngẩng đầu thì đã nhìn thấy một cự nhân màu lam đỉnh thiên lập địa, cự nhân giơ tam xoa kích lên cao rồi hung hăng đánh xuống.
Trận pháp hộ sơn trên Đại Tuyết Sơn rên rỉ một tiếng, trực tiếp tầng tầng sụp đổ.
Trong một động phủ truyền đến tiếng tức hổn hển của lão tổ Bạch gia: "Thủy Linh Tâm... Ngươi muốn không chết không thôi với Băng Thần Cung ta sao?"
"Băng Thần Cung làm việc luôn bá đạo, bây giờ Long Ngư Đảo Chủ đã phi thăng, chờ đến khi đạo hữu khôi phục thương thế thì bước kế tiếp chắc chắn sẽ thống nhất Nhân Gian giới... Tiểu nữ chẳng qua chỉ tiên hạ thủ vi cường mà thôi."
Thủy Linh Tâm ôn nhu trả lời.
Hiển nhiên lão tổ Bạch gia tức hổn hển, món thông linh chi bảo kia lập tức bay ra hóa thành từng màn sáng: "Ngươi giao thủ với ta mà không sợ thọ nguyên hao tổn kịch liệt, cuối cùng lưỡng bại câu thương sao? Lão phu nguyện ý thề độc, ký kết khế ước... Tuyệt đối không nhòm ngó Đông Hải!"
"Đã muộn rồi!"
Hai tay Thủy Linh Tâm kết quyết hai tay, từng con thủy long xuất hiện, vắt ngang thiên khung.
Vạn long gầm thét, băng tuyết giáng lâm!
Vô số tu sĩ ngẩng đầu nhìn cảnh như trận chiến thần thoại, cảm nhận được linh áp thâm bất khả trắc thì rối rít chạy trốn tứ tán...
'Đây cũng là chuyện duy nhất ta có thể làm giúp người... Đại thúc!'.
Tố thủ của Thủy Linh Tâm như gảy dây đàn, khiến từng con thủy long dữ tợn gầm thét, đập lên màn sáng rồi tự nói trong lòng.
Nàng rất thông minh, đã nhìn ra lão tổ Bạch gia không cam tâm ở dưới người khác từ lâu.
Thậm chí lão dã tâm bừng bừng, còn có thể có liên lạc với thượng giới.
Nên chưa chắc lão không có cách lách khỏi khế ước Tiên Linh Văn Thư.
Về để phòng vạn nhất, thì người này chết sẽ tốt hơn!
Dù sao, sư tôn của nàng cũng phi thăng cùng với đại thúc nên vẫn có khả năng bị tai bay vạ gió.
Tiện thể nàng cũng có thể giải quyết một đại địch cho Bồng Lai Tiên Đảo!
Nơi rất cao trên bầu trời.
Bản tôn Phương Tịch mặt không biểu tình yên lặng nhìn chăm chú tất cả những chuyện này: 'Thủy Linh Tâm... Quả thật là tri kỷ, đã làm hết những chuyện mệt nhọc rồi...'.
Bạn cần đăng nhập để bình luận