Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 154: Hậu thủ liên tục xuất hiện

Nữ tu họ Nguyễn kia chỉ là Luyện Khí trung kỳ, trúng ám toán của Nguyễn Tinh Linh, ngực bị phá ra một lỗ máu, trong nháy mắt đã tuyệt khí bỏ mình.

Lô Kính Thanh bất chợt ngẩng đầu, thần sắc băng lãnh: "Tiện nhân, ta muốn ngươi chết!"

"Không xong."

Hủ Mộc lão đạo mặt mũi tràn đầy ngưng trọng: "Lô gia lại mời thêm một vị cao thủ Luyện Khí hậu kỳ cao thủ, trận này không dễ đánh rồi..."

Phương Tịch mím chặt môi, mặt mũi đầy vẻ kiên nghị, nắm chặt Thanh Hòa Kiếm ở trong tay.

Nhìn như một dũng sĩ thất chết không sờn lòng.

Ở trong lòng hắn lại sinh ra một ý niệm khác: ' Nguyễn Tinh Linh này quả nhiên không phải loại thiên tài gia tộc chỉ biết tu luyện, tu đến ngốc không biết được lòng người quỷ dị mà có dũng có mưu. Nếu đã sớm biết nội gián này không đáng tin cậy thì đương nhiên nàng đã có sự an bài khác ở phía sau... Trận này có thể đánh!"

Quả nhiên!

Một khắc sau, một đạo độn quang màu trắng phi tốc chạy đến, một lão tu sĩ mặc trường bào hạc vũ, râu tóc bạc trắng hiện ra, khí tức trên người bất ngờ đã đạt đến Luyện Khí tầng chín.

"Gió tây thổi lão vạn hồ nước, một đêm tướng quân tóc trắng nhiều, ha ha, chư vị hữu lễ!"

Hạc Vũ lão đạo mặt mũi hiền lành, phong độ nhẹ nhàng, giữa trời hướng đám người thi lễ một cái.

Trên mặt Lô Kính Thanh lại hiện ra vẻ kiêng dè không thôi: "Bạch Vũ Đảo Phong Bạch Mộng? Bạch Vũ Đảo các người muốn nhúng tay vào chuyện của Đào Hoa Đảo chúng ta sao?"

Phong Bạch Mộng lắc đầu: "Thứ nhất, Đào Hoa Đảo này cũng không phải là của ngươi. Thứ hai Tinh Linh chính là tằng ngoại tôn nữ của lão phu cũng không phải ngoại nhân gì."

"Lão gia hỏa muốn chết, kể từ hôm nay, Đào Hoa Đảo ta và Bạch Vũ Đảo không chết không thôi!"

Lô Kính Thanh nổi giận gầm lên một tiếng, trên người bắt đầu mọc ra từng sợi lông vượn.

Pháp lực ba động của hắn cũng đang cấp tốc tăng cường, trong nháy mắt đã biến thành một con khỉ lớn lông đỏ, mắt đỏ.

Một màn này, khiến Phương Tịch cảm thấy nhìn hơi quen mắt: 'chẳng lẽ là Hóa Thú Bí Pháp của Vạn Thú Thân sao?'.

"Quả nhiên, người còn kiêm tu công pháp luyện thể."

Nguyễn Tinh Linh vỗ vỗ lẵng hoa dưới chân, một mùi đàn hương tản ra bốn phía.

"Ân huynh, tiện nhân kia giao cho ngươi, Phong Bạch Mộng ta sẽ ứng phó. Lão tử mới tu thành Xích Viên biến hóa, phối hợp với tu vi, địch nổi Luyện Khí đại viên mãn cũng không thành vấn đề."

Lô Kính Thanh dữ tợn quát, lại nhìn về ba tên thủ hạ Luyện Khí trung kỳ của mình: "Về phần những binh tôm tướng cua kia các ngươi đi chăm sóc đi."

Nói xong hóa thân Xích Viên dữ tợn của y định nhào đến trước thì chợt kêu thảm một tiếng: "Chuyện gì đã xảy ra? Pháp lực của ta?"

"Bình Xích Viên tinh huyết kia quả nhiên là ngươi mua." Nguyễn Tinh Linh cười nhẹ nhàng vuốt ve lẵng hoa.

"Tiện nhân, ngươi hạ độc? Ngươi biết ta khổ tu Luyện Thể Thuật tầng thứ ba không thành, vẫn luôn tìm kiếm vật này? Ngươi mua chuộc Chung gia sao?" Lô Kính Thanh kêu thảm một tiếng, dường như đã hiểu.

"Ngươi đúng là một tên ngu... Nếu Chung gia nguyện ý bỏ qua danh dự để phối hợp với ta ám hại ngươi thì ta cần gì phải động thủ? Chung gia nghiền chết ngươi chỉ như nghiền chết một con kiến, căn bản không cần tính toán... Xích Viên tinh huyết đương nhiên là hàng thật giá thật, nhưng ngươi cũng không biết được, mặc dù yêu thú Xích Viên vô cùng mạnh mẽ nhưng lại thiên sinh có chút thiếu sót, đó chính là nếu như ngửi được Thiên Tử Đàn Hương ở trong lẵng hoa của ta gân cốt lập tức sẽ bủn rủn, toàn thân bất lực..."

Nguyễn Tinh Linh cười ha hả nói: "Nếu ngươi đã luyện hóa tinh huyết, lại ngửi được Thiên Tử Đàn Hương này đương nhiên pháp lực của sẽ tiêu tán, ngủ mê mang mấy ngày... Thật ra quá trình này rất tốt với chuyện luyện hóa tinh huyết Xích Viên, đáng tiếc, ngươi không thể sống đến lúc đó."

"Tốt... Đào Hoa Đảo sau này có ngươi chủ trì đại cục, lão phu không lo."

Phong Bạch Mộng cười ha hả, tựa hồ đối với bố cục của Nguyễn Tinh Linh cực kỳ hài lòng.

Ngay cả vị Ân đạo hữu kia cũng vội vàng thôi động tiểu phiến xuất ra một đạo hắc quang, bao trùm bản thân, y đang cân nhắc vấn đề có nên lập tức chạy trốn hay không.

Bọn người Hủ Mộc nhìn thấy phong hồi lộ chuyển, trên mặt lại tràn đầy vui mừng.

Chỉ có Phương Tịch, mắng một câu trong lòng: 'Hóa ra Xích Viên tinh huyết trong hội đấu giá kia là Nguyễn Tinh Linh dùng để câu Lô Kính Thanh chứ không phải ta.'.

'Con mẹ nó, những thế gia tu tiên này không biết chôn bao nhiêu hố trong công pháp truyền thừa... Chuyên để bẫy tán tu.'.

Mặc dù bây giờ người xui xẻo là địch nhân, nhưng Phương Tịch cũng giống như Lô Kính Thanh đều ở tầng dưới chót, không có truyền thừa, đối với rất nhiều bí văn cũng không rõ ràng.

Đối mặt với những thế gia tu tiên nắm giữ thông tin bí ẩn lại không biết xấu hồ muốn phong tỏa độc quyền, nói không chừng sẽ không biết tại sao lại âm thầm bị thiệt thòi.

Mấu chốt là sau khi chịu thiệt thòi, những con cháu thế gia kia lại dương dương đắc ý giẫm lên một cước, mắng một câu đám dân quê còn muốn thượng thiên? Ta nhổ vào!

"Khụ khụ... Nguyễn Tinh Linh! ! !"

Lô Kính Thanh lấy ra một cây chùy thủ, mạnh mẽ cắm vào bắp đùi của y, mượn sự thanh tỉnh trong nháy mắt này, dữ tợn nói: "Tốt... Mối thù diệt môn thật sự đã khiến ngươi lịch luyện được sự đa mưu túc trí như quỷ phụ của ngươi, may mắn mà cuối cùng lão tử vẫn còn đề phòng ngươi một tay."

Ba!

Một đoàn pháo hoa bất chợt nổ giữa không trung, hóa thành một đồ án mặt quỷ dữ tợn nào đó.

Tiếp theo, lại có hai đạo độn quang bay tới, lộ ra hai huynh đệ có hình dáng giống nhau như đúc.

Sau khi Phương Tịch nhìn thấy cũng cảm thấy hơi quen quen, cẩn thận nhớ lại thì hắn đã biết là ai.

Hủ Mộc Đạo Nhân nhanh hơn hắn, gọi ra danh hiệu của hai huynh đệ này: "Khấu Thị Song Hung? Lô Kính Thanh... Vậy mà ngươi lại cấu kết với cướp tu sao? Chỉ cần chuyện này truyền đi, sau này Tam Thập Lục Đảo, không, toàn bộ Hồ Vạn Đảo đều không có chỗ cho ngươi dung thân."

"Đại ca, bọn chúng phiền quá! Giết hết đi!"

Nhị đệ trong Khấu Thị Song Hung nhàm chán ngáp một cái.

"Đúng vậy... Lão Lô không cần lo lắng, giết sạch hết thì không ai biết."

Lão đại Khấu gia cười ha ha, trong lời nói mang theo sát khí tản ra bốn phía.

"Lại là hai tên này, thật sự hơi khó xử lý."

Hai tay Phong Bạch Mộng kháp quyết, ném ra một túi linh thú, từ trong túi bay ra từng con hồ điệp màu lam đang nhảy múa.

Những con hồ điệp này vừa nhảy múa vừa rải ra bột huỳnh quang màu lam, khiến bốn phía như ảo như mộng.

"Mộng Điệp Cổ? Lão nhân này là một trùng tu!"

Lão đại Khấu gia nhướng mày, nói với Lô Kính Thanh: "Lão Lô, lão bất tử Bạch gia giao cho Ân đạo hữu, cô nàng này giao cho huynh đệ chúng ta."

Lão nhị Khấu gia nhìn qua Nguyễn Tinh Linh, lắc đầu khá là đáng tiếc: "Pháp khí của cô nàng này đẹp vô cùng, nhưng người thì không đẹp..."

Lúc trước ba huynh đệ bọn chúng liên thủ có thể chiến với Luyện Khí viên mãn.

Nhưng từ khi lão tam chết không minh bạch trong trận chiến ở phường thị Thanh Trúc Sơn, thiếu một người không thể tạo thành chiến trận, cuộc sống đã không dễ dàng - dù sao cừu gia cũng quá nhiều.

Thế là hai huynh đệ hợp lại tính toán, dứt khoát trốn xa mấy ngàn dặm đi đến Hồ Vạn Đảo lăn lộn, sau đó xen lẫn với Lô gia.

Về phần vấn đề có liên quan đến cướp sao? Lô Kính Thanh cũng không quan tâm.

Dù sao rất nhiều gia tộc tu chân kia cũng âm thầm có lực lượng không minh bạch chuyên làm chuyện mờ ám.

Nếu không phải danh tiếng của Khấu thị huynh đệ quả thật quá thúi thì y cũng trực tiếp thuê làm khách khanh.

Bây giờ hỗ trợ đấu pháp cũng chọn quả hồng mềm để bóp.

Lô Kính Thanh nhướng mày, lập tức nói với Ân đạo hữu: "Đạo hữu xin mời hỗ trợ ngăn lão bất tử Phong gia lại, thù lao đã đáp ứng trước đó ta sẽ tăng gấp đôi."

Nói xong, y lập tức đánh lên người một tấm Kim Cương Phù, cả người được một tầng hộ tráo màu vàng có phù văn lưu chuyển bao phủ, y ngồi xếp bằng trên mặt hồ, dùng đan dược không ngừng, dường như đang vận công trừ độc.

"Đáng chết, nhất định phải thêm tiền!"

Ân đạo hữu nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay kháp quyết, từng đạo pháp lực đánh vào trong tiểu phiến.

Khặc khặc!

Nương theo âm thanh cười nham hiểm, từng con quỷ vật hơ mờ xuất hiện hóa thành từng đám mây đen, quấy lấy Mộng Điệp Cổ của Phong Bạch Mộng.

"Ha ha, hai huynh đệ chúng ta liên thủ chẳng lẽ không bắt được một Luyện Khí tầng bảy sao? Đại ca, giết... Cô nàng này nhớ để lại cho ta!"

Ánh mắt lão nhị Khấu gia quét qua, chỉ vào đạo lữ Hoa Thiền Quyên của Vi Nhất Tâm, trên mặt gã lộ ra sự vui mừng.

Biểu lộ vợ chồng Vi Nhất Tâm chợt trở nên vô cùng khó coi.

Tinh thế bây giờ rõ ràng là bất lợi với bọn họ.

"Lên!"

Nhìn thấy các cao thủ Luyện Khí hậu kỳ chiến thành một đoàn, ngay cả Nguyễn Tinh Linh cũng khống chế một thanh phi kiếm quấn lấy huynh đệ Khấu gia, ba tên Luyện Khí trung kỳ của Lô gia cũng nổi giận gầm lên một tiếng, nhao nhao móc pháp khí ra, đánh thẳng đến bốn người Phương Tịch.

"Liều thôi!"

Vợ chồng Vi Nhất Tâm thả ra hai thanh phi đao pháp khí trung phẩm, cuốn lấy một tên Luyện Khí trung kỳ, song phương vừa đánh vừa chạy, đều tận lực tránh xa trung tâm khu vực giao chiến.

Không chỉ có một!

Hủ Mộc lão đạo vung phất trần, ngàn vạn tơ bạc như ngàn hoa nở rộ, quấn chặt pháp khí của một tên tu sĩ Lô gia khác, bay ra một phương hướng khác.

'Mẹ nó, đều là người thông minh mà... Mặc kệ bên nào cũng muốn rơi xa Luyện Khí hậu kỳ sau đó xem kết quả như thế nào... Thua thì cũng có cơ hội đào tẩu.'.

Khóe miệng Phương Tịch giật giật, hắn nhìn tu sĩ bay về phía mình trên mặt lão phảng phất như trúng thưởng lớn.

Đối phương là một lão tu mặc trường bào màu xám khoảng năm, sáu mươi tuổi, lúc này vẻ mặt của lão trung can nghĩa đảm: "Tặc tử, lão phu liều mạng với người!"

Lão phóng ra một kiện pháp khí Hoàng Bì Hồ Lô, từ trong hồ lô phóng ra từng viên thủy cầu màu đen, đánh qua Phương Tịch.

Phương Tịch tế lên Thanh Quy Thuẫn, một mai rùa màu xanh biến lớn như một tấm thuẫn ngăn trước người.

Ba ba!

Từng đoàn từng đoàn hắc thủy nổ tung trên mai rùa, dường như cũng không mạnh mẽ như trong tưởng tượng.

'Được rồi, tên này cũng đang nhường!'.

'Không đúng, hắn đang đuổi ta rời xa chiến trường, để tránh đầu gió.'.

'Vẻ mặt này rất thật, cho ngươi một like!'.

Phương Tịch thầm khen, hắn phóng Thanh Hòa Kiếm ra quấy nhiễu, rồi khống chế Hắc Vân Đâu trốn về phương xa.

"Tặc tử chạy đâu!"

Quả nhiên ánh mắt của lão tu sáng lên. Tùy ý lấy ra một cái Đào Mộc Thuẫn để ngăn trở Thanh Hòa Kiếm rồi đuổi theo Phương Tịch.

Hai người một đuổi một chạy, trong nháy mắt đã bay ra hơn mười dặm, khó mà nhìn thấy linh quang trong chiến trường hạch tâm.

"Hắc hắc... Tiểu tử ngươi cũng thú vị, phóng ra phi kiếm không chịu nổi như thế, diễn kịch phải học lão nhân gia ta nhiều một chút."

Lão tu khống chế độn quang trong nháy mắt đã nhanh hơn mấy phần, chặn Phương Tịch lại, không chút kiêng kị mà phóng ra phóng ra pháp lực Luyện Khí tầng năm 'cường đại' của mình: "Nhưng mà, dù sao lão hũ cũng là tu sĩ Lô gia vẫn phải vì gia chủ mà chém giết ngươi..."

Lão định vì Lô gia mà chém giết Phương Tịch, cũng xem như xứng với đãi ngộ của mình.

Sau đó là nhìn ngọn gió, nếu như gia chủ đại thắng, đương nhiên sẽ thừa thắng truy kích, nếu như gia chủ bại... Vậy thì lão cũng không vì gia chủ mà dâng mạng nhỏ lên.

Dù sao Lô Kính Thanh soán vị cũng không được bao lâu, không kịp bồi dưỡng cho bản thân một đám tử trung.

Người ngoài mà làm đến bước này đã không tệ rồi.

"Nói nhảm nhiều quá!"

Sau một khắc, lão tu lại nhìn thấy tên tu sĩ Luyện Khí tầng bốn kia từ trong túi trữ vật lấy ra một thanh cự kiếm màu đen to như ván cửa, không lùi mà tiến tới.

Ầm!

Phương Tịch tay cầm Huyền Thiết Kiếm hung hăng đập lên Đào Mộc Thuẫn.

Ầm!

Mộc thuẫn trực tiếp nổ thành mảnh vỡ, thế đi của Huyền Thiết Kiếm không giảm, trực tiếp lướt qua eo của lão giả.

Lực sát thương kinh khủng trong nháy mắt đã làm lồng ngực của lão giả nổ tung, có thể thấy được nữa đoạn xương sống và mảnh vỡ nội tạng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận