Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 72: Hội trao đổi (2)

"Hừ!"

Lục Chi thấy vậy, bất mãn hừ lạnh.

Nhưng nàng đã tỉnh táo lại, rồi lấy ra một cái khăn gấm Tố Vân lau mắt: "Tên tử quỷ kia chết thì đã xong rồi, một nữ tử yếu đuối như ta cũng không chống nổi gia nghiệp này, ta sẽ bán hết để về quê... Sẵn dịp chư vị đến đây, vậy thì thiếp thân sẽ mở một hội trao đổi ở đây luôn!"

Nghe đến đó, ánh mắt của nhiều người sáng lên.

Kể cả Phương Tịch!

Đáng tiếc, nhớ lại hầu bao của mình rỗng tuếch, Phương Tịch lắc đầu cười khổ: 'Ai... Ngay cả thực lực để làm kền kền ta cũng không có...'.

Đấu giá hội ở Tu tiên giới là việc trọng đại!

Mà giữa rất nhiều đạo hữu ngẫu nhiên cũng sẽ cử hành hội trao đổi cỡ nhỏ, phần lớn hình thức đều là dùng vật đổi vật, bù đắp lẫn nhau.

Lần này Tông phù sư ngã xuống, đồng đạo đến viếng cũng không ít, chỉ sợ là bọn họ cũng đã nghe được phong thanh!

Sau một khắc, giọng nói yếu ớt của Lục Chi vang lên: "Nơi này là động phủ số tám chữ Huyền của Thanh Trúc Sơn, khế ước thuê mướn còn thời hạn năm năm, giá quy định năm mươi linh thạch..."

"Ta muốn!"

"Ta ra giá năm mươi mốt khối linh thạch."

Rất nhanh, khế ước thuê mướn này đã bị một lão đạo mặc hoàng bào bỏ ra năm mươi lăm khối linh thạch đoạt được.

Tiếp theo Lục Chi lại lấy ra một cây phù bút: "Phù bút nhất giai thượng phẩm, lông bút là dùng lông của Ngân Nguyệt Lang chế thành..."

Lần này, lại dẫn tới sự tranh đoạt của rất nhiều phù sư.

Phương Tịch nhìn thấy sắc mặt Trần Bình đỏ lên, y lén lút trao đổi với Thẩm Hạo Nhiên và Vân Mộng tiên tử, nhưng không động thủ đấu giá.

' Chẳng lẽ là đàm phán không thành sao?'.

Ngay khi hắn âm thầm nghĩ ngợi, thì nhìn thấy Lục Chi lấy ra một khối ngọc giản ố vàng cổ xưa: "Đây là bút ký chế phù của tên tử quỷ nhà ta, ở trong đây ghi lại phương pháp chế tạo rất nhiều loại linh phù..."

"Một trăm linh thạch!" Hai mắt của một người phù sư học đồ trước đó đã cạnh tranh phù bút tỏa ánh sáng.

"Một trăm năm mươi linh thạch. Đây chính là Tông phù sư truyền thừa một thân phù đạo, tiểu tử ngươi nằm mơ à!" Một lão phù sư khác quát lớn.

Một phen ngươi tranh ta đoạt xong, giá cả lên đến một trăm bảy mươi sáu khối linh thạch thì không lên nữa.

Dù sao Tu tiên giả đều là nhân tinh, không đến mức chỉ vì một truyền thừa phù đạo mà đánh mất lý trí.

"Hai... Hai trăm linh thạch!"

Đột nhiên lại có một giọng nói vang lên.

Phương Tịch nhìn sang chính là Trần Bình!

Chỉ thấy vẻ mặt Trần Bình tái nhợt, bờ môi của y đang nhúc nhích, nhưng thần sắc của y lại vô cùng kiên định.

"Tốt!" Lục Chi hơi ngoài ý muốn, những nàng vẫn sảng khoái đáp ứng: "Hai trăm linh thạch, truyền thừa phù đạo của tiên phu liền giao cho Trần đạo hữu."

"Ân ân, đa tạ."

Trần Bình cười ha ha ngây ngô, Phương Tịch lại cảm thấy có chút không đúng.

Dù vị Trần đạo hữu này có chút tích lũy, nhưng cũng chỉ khoảng vài khối linh thạch, y cũng tán tài ở chỗ Hồng Phong tiên tử không sai biệt lắm, làm sao y lại còn nhiều linh thạch như vậy?

Trừ phi... Là Thẩm Hạo Nhiên cùng Vân Mộng tiên tử cho y mượn.

Mà hai người này cũng không phải người tốt lành gì, bọn họ cho Trần Bình mượn nhiều linh thạch như vậy tất nhiên sẽ có điều kiện rất hà khắc.

Đồng thời, trên người Trần Bình cũng có chỗ đáng giá để bọn họ mưu đồ.

Nếu không thì những tán tu nghèo đến mức phải treo cổ, cũng không thấy ai có thể mượn được một số lớn linh thạch.

Đang lúc Phương Tịch nghĩ ngợi, Lục Chi mang tất cả phù lục tồn kho của Tông phù sư đều thanh lý hết.

Thậm chí còn bán ra mấy tấm phù lục mà đối phương đã cất giấu.

Một tấm trong đó đã khiến hô hấp của Phương Tịch bị kiềm hãm.

"Nhất giai thượng phẩm Phá Cấm Phù, phù lục tinh phẩm hi hữu, đây là tử quỷ nhà ta đã bỏ ra giá cao mới mua về được, hắn muốn mua về để mô phỏng học tập... Ai... Nếu các vị đạo hữu coi trọng, chỉ cần ba mươi linh thạch là lấy được."

Lục Chi lấy ra một cái hộp gỗ, sau khi nàng mở ra, bên trong chỉ có một tấm phù lục, trên thân phù màu vàng rực, một nét phù mặc màu bạc tựa như thiết họa ngân câu, vô cùng phức tạp.

Thậm chí, ở giữa phù văn màu bạc, dường như còn có từng tia vặn vẹo phóng ra ngoài.

Đây chính là Phá Cấm Phù mà Phương Tịch đang cần gấp.

Đáng tiếc, sau khi hắn trả nợ xong, vẫn nghèo rớt mồng tơi.

'Đáng tiếc, đáng tiếc! Nếu như lại cho ta thêm một khoảng thời gian...' Hắn đang thầm hận, chợt nghe một vị phù sư vuốt râu mở lời: "Nhất giai Phá Cấm Phù, chỉ có thể bài trừ nhất giai cấm chế và đại trận, không có công dụng gì lớn... Nếu là nhị giai, thì giá trị có thể gấp mười lần trở lên."

Nhất giai trận pháp cũng không tính là gì, trận pháp bảo hộ phường thị Thanh Trúc Sơn của Tư Đồ gia cũng là nhị giai trận pháp.

Nếu để cho những tên cướp tu kia thu được một tấm nhị giai Phá Cấm Phù, nói không chừng toàn bộ phường thị Thanh Trúc Sơn đều phải gặp nạn.

Bất quá Phương Tịch cũng biết, nhất giai Phá Cấm Phù này vẫn rất hữu dụng, lão phù sư này chỉ đang ép giá mà thôi.

Quả nhiên sau một khắc, lại nghe giọng nói của phương tiếp tục truyền đến: "Trong Thiên Phù Điện, một tấm nhất giai thượng phẩm Phá Cấm Phù phẩm tướng hoàn hảo, giá bán khoảng ba mươi lăm khối linh thạch, giá này của đạo hữu cũng hơi cao..."

"Hừ, tấm Phá Cấm Phù này của lão nương không rò rỉ chút linh khí nào, lại bán rẻ cho ngươi đến năm khối linh thạch, thì sao có thể nói là cao?"

Mắt phượng của Lục Chi trừng lão phù sư, cỗ tinh thần mạnh mẽ kia lại trở về.

"Ai dà."

Nhìn một màn này, Phương Tịch chỉ có thể âm thầm cảm thán: 'Cũng không phải tất cả cơ duyên mà ta nhìn thấy đều là của ta...'.

Hắn không có linh thạch để ra tay lần này, chỉ có thể chờ đợi bán thịt yêu thú sau này, sau khi hắn tích lũy đầy đủ linh thạch lại đến Thiên Phù Điện thử thời vận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận