Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 356: Bảo khố

Thế Giới Mảnh Vỡ.

Trong bảo khố.

Cửa đá nặng nề đã đóng, từng đạo hào quang cấm chế tự động xuất hiện.

Bóng tối giáng lâm, bốn phía hoàn toàn tĩnh lặng...

Thời gian không biết đã qua bao lâu.

Bất chợt trên mảnh vỡ thanh đồng nhấp nháy từng đạo quang hoa rồi tỏa ra ánh sáng lung linh, hội tụ thành - từng đạo phù văn huyền ảo khó hiểu.

Phù văn không ngừng khuếch tán ra bên ngoài hóa thành một cánh cửa ánh sáng.

Bóng dáng của Phương Tịch từ trong cánh cửa ánh sáng bước ra, đánh giá bốn phía bảo khố.

Ở trong bảo khố, ngoại trừ mảnh vỡ thanh đồng ra thì còn rất nhiều bảo vật khác.

Rất nhiều bạch quanh lấp lánh trên bệ đá có cấm chế hơi mờ tọa thành viên tráo.

Xuyên qua cấm chế có thể thấy được da thú, linh mộc cao giai trong đó, thậm chí là...

Ha ha... Huyền Thủy Tinh Anh và Thiên Hỏa Lưu Ly!

Phương Tịch nhìn qua bệ đá màu trắng, trên mặt lập tức vui mừng.

'Hai món linh vật Kết Đan dù ta không dùng đến nhưng bất kể mang đi giao dịch hoặc bồi dưỡng thủ hạ đều rất tốt...'.

'Vu Dân vốn không biết trận pháp và cấm chế... Những cấm chế phòng ngự này vẫn là ta dạy mà.'.

Bây giờ, tốt xấu gì Phương Tịch cũng là Trận Pháp Sư cấp ba, muốn âm thầm không tiếng động phá cấm chế vẫn không có vấn đề gì.

Thần thức của hắn đảo qua, đã biết được mấy món bảo vật có giá trị nhất trong bảo khố.

Thứ nhất đương nhiên là mảnh vỡ thanh đồng.

Thứ hai chính là linh vật Kết Đan Thủy, Hỏa này.

Thứ ba chính là một đống Chu Quả mấy trăm năm tuổi.

Chu Quả Thụ chính là thiên địa linh căn, Chu Quả mà nó kết ra dù ăn sống cũng có kỳ hiệu giúp tu sĩ tăng tiến pháp lực.

Đống Chu Quả này của Đan Nhã rõ ràng đều là năm sáu trăm năm, đặt ở tu tiên giới không biết sẽ khiến bao nhiêu tu sĩ đỏ mắt.

"Nếu luyện thành đan dược thì cũng có tác dụng giúp tu sĩ Kết Đan tinh tiến pháp lực."

"Đáng tiếc lại không có Thiên Niên Chu Quả!"

"Mặc dù trong thánh địa có Thiên Niên Chu Quả Thụ nhưng đều bị hạ cấm chế cường đại, Thiên Niên Chu Quả mỗi trăm năm mới có thể hái một lần, đồng thời cũng có hạn chế số lượng... Số Thiên Niên Chu Quả lần trước của Thành Hắc Niết đều bị đám thiên ma cướp đi.

Cuối cùng Phương Tịch còn nhìn trúng một linh mộc cấp ba, nhìn linh quang của nó có thể đã đạt đến cấp ba thượng phẩm.

'Đáng tiếc cũng không có thủy tinh chứa Bảo Văn! Đan Nhã biết tấm kính như ta cần Bảo Văn nên không thể nào để cả hai cùng một chỗ.'.

Phương Tịch thở dài, xoa nhẫn trữ vật, lấy ra mấy cây tiểu kỳ đủ màu sắc.

Phốc phốc!

Mấy cây tiểu kỳ cắm trực tiếp vào bên trong bảo khố, hắn bố trí một pháp trận nho nhỏ cách âm và cấm tiệt.

Hắn lại lấy một cái trận bàn ra, khảm lên đó mấy khối linh thạch trung phẩm, quay về trước mặt quang tráo cấm chế phong ấn linh vật Kết Đan, trong miệng bắt đầu lẩm bẩm.

"Muốn mạnh mẽ công phá cấm chế rất dễ, muốn im lặng không tiếng động che giấu tất cả Vu Dân động thủ thì có chút khó..."

"May mà những thứ này đều do ta dạy bọn họ, biến hóa bao nhiêu cũng không rời khỏi bản chất..."

Thanh sắc quang mang nhấp nháy trong mắt của Phương Tịch, hắn chợt kháp quyết nhanh: "Mở!"

Một cây trận kỳ bay vào trong cấm chế trên bệ đá, vậy mà nó lại tạo ra được một lỗ tròn nhỏ.

Ánh sáng màu xanh nhấp nháy trên tay của Phương Tịch, hắn thọt tay vào trong cấm chế, đã thành công lấy mảnh kính thanh đồng ra.

Mảnh vỡ này vừa tiếp xúc với tay hắn thì như hư ảo, hóa thành một đạo quang mang chui thẳng vào trong cơ thể của hắn.

Sâu trong thức hải, Chư Thiên Bảo Giám oanh minh, một lỗ hổng đã được lắp lại.

Cùng lúc đó, còn có một đoạn tin tức xuất hiện.

Phương Tịch cũng biết được, thế giới thứ ba cuối cùng đã mở ra!

Chuyện quan trọng nhất đã xong, trong lòng Phương Tịch lập tức thả lỏng.

Sau khi hoàn thành những chuyện này xong, hắn lập tức thu hồi lệnh kỳ phá trận, cảnh giác nhìn động tĩnh của cấm chế và bảo khố.

Chỉ thấy mặc dù trên bệ đá đã trống rỗng nhưng cấm chế vẫn đang chập chờn, sau đó vẫn ổn định lại như trước.

Cấm chế bên ngoài của bảo khố cũng không bị kinh động, Đại Vu trông chừng cũng không phát hiện dị thường.

"Rất tốt... Như vậy có thể lấy thêm một chút."

"Dù cường công cấm chế thì trong thời gian ngắn ta cũng không phá được bao nhiêu bệ đá..."

"Tốt xấu gì ta cũng xem như lão sư của Đan Nhã... Lão sư thu chút học phí của đệ tử thì cũng không tính quá phận đi..."

Phương Tịch tiếp tục khu động trận bàn, mở cấm chế ra, lấy Huyền Thủy Tinh Anh và Thiên Hùng Hỏa Lưu Ly ra ngoài.

Cấm chế bốn phía của bảo khố bắt đầu run rẩy nhưng vẫn chưa bộc phát cảnh báo.

Chuyện này khiến Phương Tịch biết được, thời gian của hắn đã không còn nhiều.

Hắn lập tức chuyển qua mục tiêu kế tiếp là Chu Quả!

Làm lại một lần như vậy - Chu Quả to như quả táo đã bị hắn bỏ vào trong hộp ngọc, hắn không khỏi vui mừng.

"Tốt... Tiếp theo chính là đoạn linh mộc cấp ba kia."

Thấy cấm chế của bảo khố vẫn duy trì như bình thường thì Phương Tịch lập tức đi đến chỗ bệ đá thứ tư.

Nhưng vào lúc này, hắn liên tục phá cấm, cuối cùng đã dẫn phát phản ứng dây chuyền.

Từng đạo cấm chế không hiểu sao lại oanh minh, bắt đầu cưỡng ép đột phá.

Phương Tịch bố trí pháp trận che giấu đã cảnh báo.

"Thật sự là phiền phức!"

Hắn nhíu mày, Thanh Hòa Kiếm xuất hiện trong tay, chém xuống một kiếm!

Xùy!

Tru Tiên kiếm khí xuất hiện, một đạo kiếm khí xanh trong đó có điểm điểm kim quang chém lên cấm chế trên bệ đá, khiến ngũ sắc quang hoa cuồng thiểm nhưng vẫn ổn định như trước.

Phương Tịch thấy vậy thì nhíu mày, lại búng ngón tay, Ất Mộc Thần Kiếm bay ra.

Hai kiếm quang hợp lực, cuối cùng đả bổ ra được cấm chế trên bệ đá, bỏ đoạn linh mộc cấp ba kia vào túi.

Lúc này, trận pháp bên trong bảo khố đã khởi động, muốn vây tiện nhân lại trong bảo khố.

Thậm chí Đại Vu bên ngoài đã kêu thảm thiết, sai người thông tri cho Đan Nhã.

"Ai!"

Phương Tịch thở dài, quanh thân thể hắn xuất hiện sương mù, trong nháy mắt đã biến thành một Vu Vương diện mục âm lãnh, trên mặt khắc rõ Bảo Văn đen nhánh!

"Hám Địa Bảo Phù!"

Sau khi ngụy trang xong, Phương Tịch vẫy tay một tấm phù triện đã xuất hiện trong tay của hắn, bị hắn kích phát lập tức.

Hống hống!

Đất rung núi chuyển, trận pháp của bảo khố trực tiếp vỡ vụn, rất nhiều hòn đán rơi xuống, trong ngọn núi hiện ra một vết nứt rất dài.

Phương Tịch hóa thành cái bóng đen, từ trong khe nút xông ra.

Đại Vu còn định vây lại, sau khi cảm nhận được Phương Tịch khủng bố thì lập tức nhanh chóng lùi lại: "Là Vu Vương... Nhanh đi mời Thành chủ!"

Phương Tịch thoát khỏi vòng vây, xác nhận phương hướng rồi trong nháy mắt đã bay ra khỏi thành, thân ảnh hắn nhấp nháy vài cái đã biến mất trong không trung.

Mà ở phía sau hắn đã có một đạo đạo kim quang nhấp nháy!

Chính là Đan Nhã sau khi nghe tin thì vứt bỏ đại tế, đang thi triển Kim Quang Tung Địa Bảo Phù đuổi theo!

Phương Tịch chui thẳng vào trong lòng đất, phóng thần thức ra đến cực hạn. Xác nhận thần thức của Đan Nhã vẫn chưa khóa chặt hắn thì lập tức chọn xuyên không!

Hư không lóe lên, bóng dáng của hắn đã biến mất không thấy đâu nữa.

Một lúc sau, Đan Nhã mới đến khu vực này, từng đạo ma quang đỏ thẫm dài khoảng mười trượng, vừa đi vừa về cày tung mặt đất.

"Đáng chết, Vu Vương xa lạ kia rốt cuộc là ai?"

Thần sắc Đan Nhã lạnh lẽo, trở lại Thành Hắc Niết.

"Vu Vương tôn kính, ta trông chừng bảo khố bất lực, tự nguyện nhận trừng phạt!"

Đại Vu trông chừng bảo khố quỳ xuống trước mặt Đan Nhã, cái trán dính sát mặt đất.

"Ta xem bảo khố trước đã..."

Đan Nhã tiến vào trong bảo khố, từng đạo quang mang đen kịt vây quanh nàng như từng cánh tay dọn dẹp đá vụn.

Thần thức của nàng đảo qua bệ đế đặt Chu Quả thấy linh vật trong đó đã biến mất, nhưng nàng chỉ nhíu mày.

Nàng lại nhìn qua bệ đá đặt linh vật Kết Đan, phát hiện nó đã chia năm xẻ bảy, Huyền Thủy Tinh Anh và Thiên Hỏa Lưu Ly không thấy tăm hơi, trên mặt đã hiện lên một tia lửa giận.

Đây chính là sau khi nàng kết thành Ma Đan, tân tân khổ khổ mới tìm được, chuẩn bị để bồi dưỡng đời sau, kết quả lại không thấy tung tích đâu.

Không biết nghĩ đến chuyện gì, sắc mặt Đan Nhã chợt trặng bệch.

Nàng không xem tổn thất của những bệ đá kia nữa mà đi thẳng đến trước bệ đá đặt mảnh vỡ thanh đồng kính, thần sắc không khỏi thừ ra.

Chỗ này chỉ còn lại đá vụn.

Mảnh vỡ thanh đồng kính đã không thấy đâu!

"Mất... Mất rồi..."

Dù là Đan Nhã bây giờ trong lòng cũng không khỏi trống rỗng như đã mất đi vật gì đó rất quý giá.

Mảnh vỡ thanh đồng kính kia đã làm bạn với nàng hơn trăm năm!

Còn dạy cho nàng ma công, phù triện, trận pháp sao lại biến mất?

Sao có thể biến mất?

Đan Nhã dùng thần thức dò xét bảo khố mấy lần, cuối cùng không thể không chấp nhận hiện thực này.

Đại cơ duyên của nàng, không thấy nữa!

'Sao Vu Vương kia biết trong bảo khố của ta có mảnh vỡ? Sao biết nhất định phải lấy mảnh vỡ?"

Ánh mắt hoài nghi của Đan Nhã nhìn từng Đại Vu chạy đến, lại âm thầm lắc đầu.

Bí mật liên quan đến mảnh vỡ, nàng cũng không nhắc đến với bất kỳ ai.

Lúc này, nàng không khỏi lâm vào căm giận ngút trời: "Chẳng cần biết ngươi là ai... Đừng để ta tìm được ngươi, nếu không thì..."

Tu tiên giới Nam Hoang.

"Ha ha..."

Một tràng cười vui sướng từ trong động phủ truyền ra.

Phương Tịch ngồi xếp bằng, trên mặt không giấu được sự vui vẻ.

Ở trước mắt hắn là hộp Chu Quả, ngoài ra còn có một khối thủy tinh như được ngưng kết từ Huyền Thủy và khối lưu ly bên trong có ngọn lửa bập bùng...

Những linh vật này đều tỏa ra linh khí kinh người.

"Hai loại linh vật Thủy Hỏa Luyện Kim Đan... Giá trị của nó khó mà đánh giá, nếu để Lục Thanh lão quỷ thấy được, nói không chừng ngay cả vốn liếng của Thanh Mộc Tông cũng có thể vét sạch."

"Chu Quả năm trăm năm... Có thể giúp Thuật Luyện Đan của ta tăng lên, còn có linh mộc... Có thể luyện nó vào trong Thanh Hòa Kiếm để tăng phẩm cấp và uy năng của thanh kiếm này."

"Thậm chí... Còn có thế giới thứ ba."

Đôi mắt Phương Tịch khẽ nhúc nhích.

Sau khi lấp được một lỗ hổng thì bây giờ Chư Thiên Bảo Giám đã có năng lực mở ra thế giới thứ ba.

Nhưng mà bây giờ hắn lại không muốn mạo muội xuyên không.

Bởi vậy trước hết Phương Tịch chọn ổn định.

Ở trong truyền thừa luyện thi của Tư Đồ Cửu, phần cuối của Khống Thi Quyết có một bí thuật thần niệm, có thể khiến một phần thần hồn của tu sĩ phụ thân lên luyện thi, nhận được tất cả giác quan của nó.

Nghe nói có thể dựa vào bí thuật này đột phá được khôi lỗi, luyện thi bình thường chỉ có thể hoạt động trong phạm vi cực hạn thần thức của chủ nhân.

Mặc dù nó có hạn chế nhưng quả thật có mấy phần phong thái thân ngoại hóa thân của ma môn!

'Chờ sau khi luyện thành bí thuật này sẽ có thể điều động khôi lỗi hoặc là luyện thi tiến về thế giới thứ ba dò xét tin tức trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận