Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 117: Lôi đài (1)

Mùng tám tháng tám, Thành Tam Nguyên.

Võ Minh cử hành đại hội rất nhiều Võ quán chủ tề tụ một đường.

"Chào Trương lão ca!"

"Mấy ngày trước đây Hồ lão lại nạp một cô tiểu thiếp, uy phong năm đó không giảm nha!"

"Đây không phải là Tây Môn lão gia tử của Liệt Phong võ quán sao? Vậy mà lão cũng đến."

Phương Tịch đứng ở một bên, hắn đứng xen lẫn cùng một chỗ với những Võ quán chủ âu sầu thất bại, chẳng muốn đi thổi thương nghiệp lẫn nhau.

Những Đại võ quán nắm giữ Võ Minh kia thành lập một cái quy củ, trên thực tế là để nâng cao cánh cửa, làm khó những kẻ đến sau như hắn.

Sinh ý lúc trước của Hữu Gian Võ Quán thảm đạm, cũng có liên quan rất lớn với chuyện này.

Mộ Thương Long cũng ở trong đám người, trên mặt sắc mặt lão vui mừng, đang bắt chuyện với một vị nữ quán chủ khoảng bốn mươi tuổi, lão vẫn chưa nhận ra Phương Tịch.

Dù sao, bây giờ Phương Tịch dùng gương mặt của Phương Lãnh.

Dùng dịch cân hoán cốt của Võ Sư bốn bước, công với tiểu thủ đoạn của tu tiên giả, cho dù là Tông Sư cũng không thể nhận ra hắn đang ngụy trang.

Chỗ bọn họ đang ở là Hồi Phong Lâu của Thành Tam Nguyên.

Lâu này, không chỉ xây rất tráng lệ mà kết cấu còn hiện ra hình chữ 'Hồi', bao sương vây quanh bốn phía, ở giữa là một sân khấu to lớn.

Trên đó có thể dùng để biểu diễn ca múa, cũng có thể dùng để... Luận võ."

Sau một phen khiêm tốn, tất cả Võ quán chủ ngồi xuống.

Thân ảnh lóe lên, một lão giả râu bạc, tóc trắng, trên trán còn mọc ra một bướu thịt màu xích hồng đã nhảy lên lôi đài, ôm quyền thi lễ với bốn phía: "Các vị... Hôm nay Võ Minh chúng ta tụ hội, chính là vì tuyển ra 'Bát Tuấn'... Chỉ cần là học đồ của võ quán dưới hai mươi tuổi có ý nguyện đều có thể báo danh để luận võ quyết thắng thua."

Bát Tuấn này không chỉ là danh hiệu êm tai, mà còn đại biểu có thể thu được Võ Minh dốc sức bồi dưỡng hỗ trợ, sau đó còn có thể tăng danh tiếng của võ quán, rất nhiều chỗ tốt.

Cũng vì vậy mà cạnh tranh vô cùng kịch liệt.

Thanh Mộc đại diện xuất chiến cho Hữu Gian Võ Quán đương nhiên đã ghi danh từ lâu, chỉ chờ lên lôi đài.

"Trận đầu, Thanh Huyền võ quán Dương Kiến đối Bảo Bình võ quán Phan Diệu Diệu!"

Phương Tịch bát phương bất động, ngồi ngay ngắn trên ghế bành, hắn vừa uống trà vừa xem trận mở màn luận võ trên lôi đài.

"Bảo Bình võ quán lại phái nữ nhân ra sân sao?"

Một Võ quán chủ tóc trắng xoá ở bên cạnh hắn sợ hãi thán phục.

"Triệu lão ca không biết, Phan Diệu Diệu này đã là Võ Đồ Khí huyết tam biến rồi."

một Võ quán chủ ở bên cạnh giới thiệu cho Triệu quán chủ: "Cô ta tu hành chính là Bảo Bình Ấn của Bảo Bình võ quán, môn võ công này ảo diệu tinh thâm, nghe nói đã vượt qua võ công tam lưu một mảng lớn, đã đạt đến tiêu chuẩn của võ học nhị lưu."

Quả nhiên, chưa đến ba chiêu, Phan Diệu Diệu đã đánh Dương Kiến rớt lôi đài, dứt khoát thắng trận đầu luận võ.

"Sư phụ, bọn họ đánh cũng rất nhanh."

Thanh Tang nhìn từng tổ người lên lôi đài, lại nhanh chóng phân ra thắng bại, không khỏi nói.

"Chuyện này là đương nhiên... Võ công cao nhất trong Khí huyết võ đạo thì trong thực chiến sẽ cao đến không có giới hạn. Dù sao những người tập võ như chúng ta đều chú ý một chiêu chế địch... Nếu lên đài đánh hơn ba mươi chiêu mà vẫn chưa phân thắng bại, thì chính là giả đánh."

Phương Tịch đặt chén trà xuống, giảng giải cho đệ tử.

"Một câu của Phương quán chủ đã trúng đích rồi." Triệu quán chủ ở bên cạnh nghe được, ánh mắt sáng lên: "Không biết quý võ quán thụ đồ ở chỗ nào?"

"Phương Lãnh bất tài, mở Hữu Gian Võ Quán." Phương Tịch mỉm cười.

"Hữu Gian Võ Quán sao?" Triệu quán chủ mặt mo đỏ ửng, dù lão tự xưng là kiến thức rất rộng, nhưng danh tự của võ quán này lão vẫn chưa từng nghe qua, chỉ có thể cười ha hả hàm hồ cho qua.

Lúc này lại nghe lão giả có bướu thịt hô to: "Trận tiếp theo... Hữu Gian Võ Quán Thanh Mộc đối Đại Bằng Võ Quán Tống Tư Phi!"

"Đi thôi!"

Phương Tịch nói với Thanh Mộc đang ngơ ngác ở bên cạnh.

"A!"

Ánh mắt Thanh Mộc đờ đẫn, đáp ứng một tiếng rồi y bước đến bên cạnh lôi đài, bò lên...

"Ách, chuyện này..."

Triệu quán chủ hơi thương hại nhìn về phía Thanh Mộc: "Đứa nhỏ này ngốc sao? Bậc thang ở ngay bên cạnh đó..."

Thật ra những võ giả thiếu này vì cầu soái khí nên đa số đều thi triển thân pháp nhảy lên.

Như là Thanh Mộc dạng này, đúng là hiếm thấy...

Thanh Tang lại biết, A Ngốc đẹp ở trong tâm, căn bản y không quan tâm người ngoài nghĩ thế nào, sư phụ bảo y lên đài, y sẽ lên đài, sư phụ bảo y đánh lôi đài, y sẽ đánh lôi đài.

"Mời!"

Tống Tư Phi mặc bộ đoản đả màu lam, lộ ra bắp thịt cuồn cuộn ở hai tay, gã nhìn thấy Thanh Mộc lên đài, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng.

Đợi sau khi tài phán tuyên bố mở màn xong, hai tay gã lập tức như gió, gã thi triển chính là Đại Bằng Thiết Sí Quyền, đánh tới Thanh Mộc.

Gã cảm thấy trận đầu gặp được một đối thủ ngay cả lên đài cũng khó khăn đúng là may mắn.

"A!"

Sau một khắc, Tống Tư Phi còn chưa lấy lại tinh thần đã cảm thấy ngực đau rát, cả người đã bị đánh ba ra khỏi lôi đài.

"Ta làm... Làm sao lại bại?"

sự nghi hoặc nổi lên gương mặt gã, gã nghĩ mãi cũng không rõ, làm sao mình lại thua bởi tên ngốc kia?

"Hả?"

"Chân lực sao?"

"Võ Giả sao?"

Trừ những Đại võ quán tin tức linh thông và cao tầng ra, những tiểu võ quán còn lại đều hơi ngốc.

"Người kia là ai? Tuổi trẻ như vậy mà đã tấn thăng Võ Giả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận